• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này chiếc đồng hồ rất dễ gây chú ý, Thẩm Tuyền tháo nó ra đưa cho một cô gái, cô nói: "Cho cô."

Cô gái kia sững người một lát sau đó vội vàng cầm lấy, chiếc đồng hồ này trông rất quý giá.

Thường Tuyết ho một tiếng, Thẩm Tuyền đút tay vào túi và nói với cô gái: "Tôi sẽ không vào phòng thí nghiệm."

"Lát nữa gửi bản kế hoạch đến email của tôi."

"Vâng ạ." Cô gái cầm đồng hồ và máy tính bảng.

Văn Trạch Lệ bên trong máy tính bảng đã tỉnh lại.

Thẩm Tuyền dẫn Thường Tuyết đi ra khỏi khu vực này, bên ngoài có đứa con của cổ đông đang bị robot dọa đến mức vừa khóc vừa gào. Thẩm Tuyền vừa đi ra ngoài, cổ đông kia cười nói: "Cô Tuyền à, hay chúng ta về trước nhé? Đứa nhỏ này khóc đến mức không thở nổi rồi."

Thẩm Tuyền thấy đứa bé giãy giụa muốn đi ra ngoài, cô cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi về trước."

Cô nói trước với một cổ đông khác, sau đó mấy người cùng nhau đi ra cổng, xe thương vụ đang dừng ngoài cổng, đậu sát bên chiếc Mercedes-Benz của Văn Trạch Lệ.

Cổ đông dẫn con mình lên xe trước.

Sau đó là Thẩm Tuyền và Thường Tuyết, Thường Tuyết nói với tài xế: "Chúng tôi về khách sạn trước."

"Được." Tài xế nổ máy xe.

Thẩm Tuyền dựa vào thành ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Thường Tuyết cầm điện thoại xem tài liệu vừa được gửi tới, cô gái kia đã gửi bản kế hoạch đến, Thường Tuyết mở ra và nhìn Thẩm Tuyền: "Tổng giám đốc Thẩm, đã có bản kế hoạch."

Thẩm Tuyền: "Ừ, vừa rồi là gì vậy?"

Thường Tuyết ấn mở, cô ấy nhìn một lát rồi nói: "Đó là một bài kiểm tra tâm lý, sử dụng môi trường 3D để tạo ra một môi trường mới, sau đó tạo nên một "Giấc mơ"."

"Người tham gia bài kiểm tra, trước tiên cần phải nhớ về quá khứ, có thể lựa chọn năm mình muốn đến. Lúc nãy khi nhìn bức ảnh kia, chắc cậu cả Văn nhớ về lại hai mươi năm trước. Hai mươi năm này cũng quá dài rồi, sau đó đi vào, "Giấc mơ" kia có thể là người cũng có thể là vật, tổng giám đốc Tưởng điều chỉnh cho cậu cả Văn là người."

Nói đến đây, Thường Tuyết liếc nhìn Thẩm Tuyền một cái.

Điều này có nghĩa là trong suốt hai mươi năm qua, cậu cả Văn chỉ có phản ứng với tổng giám đốc Thẩm thôi sao?

Thẩm Tuyền không lên tiếng, mái tóc cô hơi rối nên cô ngồi thẳng dậy, uể oải buộc lại.

Thường Tuyết nhìn cô buộc tóc, cô ấy nói: "Nhưng mà nội dung cụ thể của giấc mơ kia là gì, bản kế hoạch ghi là ngẫu nhiên."

Ngẫu nhiên.

Chậc. Vừa nãy cậu cả Văn làm thế đúng là dọa người mà.

Hình như anh rất đau khổ.

Buộc tóc xong, Thẩm Tuyền cầm điện thoại của Thường Tuyết, cô cúi đầu nhìn kỹ, bất kỳ một nghiên cứu về khoa học kỹ thuật nào cũng có mục đích của nó, cũng không phải một ngày hai ngày là công bố ra bên ngoài. Nó phải được điều chỉnh, nghiên cứu nhiều mặt, thậm chí là qua rất nhiều năm, khi đã thật đầy đủ mới có thể cống hiến cho xã hội.

Thẩm Tuyền xem qua bản kế hoạch, đầu ngón tay vô thức sờ chiếc đồng hồ của mình.

Trống rỗng.

Cô mới chợt nhớ mình đã tặng nó rồi.

*

Sau khi mở cửa, tổng giám đốc Tưởng nhìn vào trong, Văn Trạch Lệ ngồi trên ghế lạnh lùng nói: "Chẳng phải cậu nói đây chỉ là một bài kiểm tra ngẫu nhiên thôi sao?

Tổng giám đốc Tưởng ho một tiếng rồi bước vào, tia sáng trong phòng trở lại bình thường, anh ta vỗ bả vai của Văn Trạch Lệ, cười nói: "Xin lỗi nhé, tôi vô ý nhìn trộm suy nghĩ của cậu."

Văn Trạch Lệ dựa vào thành ghế, hai chân dài dang rộng, mặt mày còn có vẻ chật vật: "Cả phòng này đều là mùi của Thẩm Tuyền, cậu còn biết cô ấy dùng loại nước hoa nào, cậu có ý gì?"

Tổng giám đốc Tưởng xấu hổ mấy giây: "Đều là ảo giác, cậu đừng có ghen."

Văn Trạch Lệ liếc anh ta một cái, không nói gì nữa.

Tổng giám đốc Tưởng lại nói: "Hai mươi năm dài như vậy, thế mà cậu...chỉ có cảm giác với một người phụ nữ."

Văn Trạch Lệ không muốn trả lời đề tài này, bài kiểm tra lúc nãy khiến anh vô cùng xấu hổ. Tổng giám đốc Tưởng ngồi ở ghế đối diện, anh ta nhìn anh rồi nói: "Lòng cậu phức tạp lắm."

Văn Trạch Lệ yên lặng nhìn anh ta.

Tổng giám đốc Tưởng bị anh nhìn làm cho sửng sốt, anh ta nói: "Là giáo viên chúng tôi thuê với lương cao đã nói cậu luôn tán thưởng cô ấy, tất nhiên cũng có hận nhưng thích này đến thật vội vàng, chỉ trong một cái nhìn thôi nhỉ? Yêu từ cái nhìn đầu tiên khi nào vậy?"

Văn Trạch Lệ đứng bật dậy: "Sa thải giáo viên này của mấy người đi."

"Hahaha không không không, tôi cảm thấy cô ấy nói đúng đấy chứ." Tổng giám đốc Tưởng cũng đứng dậy theo, Văn Trạch Lệ nhận điện thoại mà trợ lý đưa, anh nhìn một chút rồi lại liếc mắt nhìn trợ lý.

Trợ lý ngậm miệng đứng ở một bên, không dám lên tiếng, lúc nãy anh ta nhìn thấy cậu cả Văn chật vật vì Thẩm Tuyền như vậy, chính anh ta cũng giật mình.

Văn Trạch Lệ rất hối hận vì đã tham gia kiểm tra này, anh bỏ ra ngoài, trợ lý theo sát phía sau. Tổng giám đốc Tưởng cũng vừa cười vừa đuổi theo, ba người đi ra khỏi khu vực kia.

Họ nhìn thấy cô gái cầm máy tính bảng đứng ở đó đón họ.

Văn Trạch Lệ không chú ý đến cô ấy, mắt anh đang nhìn ra bên ngoài, anh bỗng quay lại nhìn về phía chiếc đồng hồ cô gái cầm trong tay.

Cô gái giật mình khi bị anh nhìn.

Văn Trạch Lệ bỏ điện thoại bên tai xuống, chỉ vào chiếc đồng hồ: "Của ai?"

Hiện trường yên lặng.

Cô gái chần chừ một lúc: "Tổng giám đốc Thẩm."

Quai hàm Văn Trạch Lệ siết chặt: "Cô ấy từng tới đây?"

"Vâng..."

Hiện trường càng yên tĩnh. Tổng giám đốc Tưởng và trợ lý cũng ngây người, Văn Trạch Lệ đưa tay lấy chiếc đồng hồ kia, anh xoa xoa nó, đầu ngón tay siết chặt lại: "Cái đồng hồ này, cô ấy…”

Cô gái: "Cô ấy đưa cho tôi."

Tổng giám đốc Tưởng và trợ lý không chỉ ngây người mà sắc mặt còn rất kỳ lạ.

Văn Trạch Lệ nhìn cô gái, đầu ngón tay vẫn siết chặt.

Anh có thể không biết cô có ý gì hay sao?

Anh rất rõ.

Văn Trạch Lệ nói với tổng giám đốc Tưởng: "Mua cho cô ấy một cái, tôi muốn lấy cái này."

Nói xong anh cất chiếc đồng hồ đi.

Cô gái đó còn đang mơ mơ hồ hồ.

Nhưng tổng giám đốc Tưởng và trợ lý lại nhìn Văn Trạch Lệ với vẻ thương hại, người ta biết giấc mơ của anh là mình, vậy nên mới tháo chiếc đồng hồ mang tính biểu tượng này xuống.

Đồng hồ còn vương mùi thơm trên người cô, sau khi Văn Trạch Lệ cất đi, anh đi ra hành lang, bên ngoài sảnh lớn không có ai, Văn Trạch Lệ đan tay vào nhau đứng đó nhìn một hồi.

*

Trở lại khách sạn, Thẩm Tuyền vừa vào phòng đã mở máy sưởi, Thường Tuyết giơ tay lên rồi phát hiện mình còn đang ôm áo khoác của Văn Trạch Lệ, cô ấy sửng sốt một lát. Thẩm Tuyền quay đầu lại nhìn, cô lạnh nhạt nói: "Treo lên đi, lần sau còn đưa cho anh ta."

"À."

Thường Tuyết treo xong, sau đó cô ấy rời khỏi phòng của Thẩm Tuyền, phòng đặt trước bên này toàn là phòng đơn.

Thẩm Tuyền ngồi trên ghế sô ha liên lạc với tổng giám đốc Tưởng, vì cô đã dẫn người đến đây nên cô ong tổng giám đốc Tưởng sẽ sắp xếp một chút, ngày mai để cổ đông và con của họ được nhìn thấy nhiều sản phẩm tốt hơn.

Tổng giám đốc Tưởng đồng ý.

Năm nay buổi tiệc cuối năm của Thẩm thị đã được công ty sắp xếp, Thẩm Tiêu Toàn gọi cho Thẩm Tuyền về vấn đề này, hai bố con bàn bạc một lúc rồi lên kế hoạch.

Nói xong sắc trời bên ngoài đã sập tối, vẫn chưa đến sáu giờ.

Thường Tuyết nhắn tin trên wechat hỏi Thẩm Tuyền tối nay ra ngoài ăn à.

Thẩm Tuyền bấm vào màn hình điện thoại, đang định nhắn lại thì nghe tiếng gõ cửa, cô đứng lên đi ra mở cửa.

Cửa bị kéo ra, Văn Trạch Lệ đứng bên ngoài.

Hai người nhìn nhau, im lặng mấy giây, sau đó anh nói: "Tôi đã đặt phòng ăn rồi, ở tầng ba, mở tiệc mời các cổ đông bên cô ăn cơm."

Thẩm Tuyền gật đầu: "Được, cảm ơn."

Văn Trạch Lệ nhìn cô, Thẩm Tuyền cũng nhìn người đàn ông này.

Anh đã lấy lại vẻ sắc bén, người bên trong phòng thí nghiệm rất không chân thực. Văn Trạch Lệ đút tay vào túi, anh cắn nát viên kẹo bạc hà, vừa nhai vừa nói: "Cùng đi chứ?"

Thẩm Tuyền: "Không cần, tôi đi với Thường Tuyết."

Nói xong, cô lùi lại một bước rồi đóng cửa.

Văn Trạch Lệ nhìn cánh cửa rồi cười tự giễu. Sau đó anh xoay người đi đến chỗ thang máy.

Lần này, cánh cửa lại mở ra lần nữa.

Văn Trạch Lệ dừng bước, vô thức quay đầu, một chiếc áo khoác âu phục bị quăng sang bên này. Anh ngây người một hồi sau đó mới nhìn nó, Thẩm Tuyền dựa vào cửa, lạnh nhạt nói: "Lấy đi."

Giọng điệu lạnh lùng.

Văn Trạch Lệ liếm hàm dưới, anh nhặt lên rồi liếc nhìn, anh nói: "Em không lạnh à?"

Thẩm Tuyền phớt lờ anh, đóng sầm cửa lại.

Văn Trạch Lệ nắm chặt áo khoác, mấy giây sau anh muốn ném đi nhưng sau đó lại ngửi được hương thơm thoang thoảng trên áo, đó là hương trầm tỏa ra từ phòng cô.

Anh nhíu mày và cất áo khoác đi.

*

Sau khi đi vào phòng, Thẩm Tuyền thay bộ quần áo khác, sau đó cô nói một tiếng với Thường Tuyết. Khoảng chừng mười phút sau, hai người cùng đến lầu ba và gặp hai vị cổ đông trong thang máy.

Cổ đông kia cười nói: "Đúng là cậu cả Văn hiểu biết về nơi này hơn, anh ấy nói trên tầng ba của khách sạn này có nhà hàng Quảng Đông, bảo chúng ta hãy đến nếm thử."

Thường Tuyết: "Tôi cũng nghe nói món Quảng Đông ở đây rất ngon."

"Đúng rồi, haha."

Thẩm Tuyền cũng không lên tiếng, cô đang nhìn điện thoại. Rất nhanh đã đến tầng ba, nhân viên phục vụ đứng trước thang máy đón khách, sau đó dẫn họ đến phòng riêng, phòng riêng được trang trí rất xa hoa, có cả một hàng tủ rượu.

Văn Trạch Lệ đứng đấy nói chuyện với một cổ đông, có một đứa trẻ đứng cạnh túm lấy ống quần của anh.

Văn Trạch Lệ nhìn đứa trẻ, anh nhấc đứa bé đó lên rồi đặt xuống ghế, đứa nhỏ kêu gào đòi anh ôm.

Văn Trạch Lệ lùi lại hai bước, cười xấu xa lắc đầu.

Anh liếc mắt thấy Thẩm Tuyền đi vào cửa, ánh mắt dừng trên người cô mấy giây, sau đó Văn Trạch Lệ đi qua, cầm lấy menu đưa cho Thẩm Tuyền: "Tôi đã gọi những món này, em muốn gọi thêm không?"

Thẩm Tuyền nhận lấy, cô bước lên trước muốn ngồi xuống, Văn Trạch Lệ thuận tay kéo một cái ghế ra, rũ mắt nhìn cô.

Thường Tuyết đứng một bên, cô ấy thấy hơi xấu hổ.

Bị ngó lơ có hơi xấu hổ, mặc dù lúc trước cậu cả Văn cũng phớt lờ cô ấy nhưng không đến mức như hôm nay. Cái này phải nói thế nào nhỉ, chính là cảm giác trong mắt anh không nhìn thấy bất kỳ ai khác.

Cô ấy liếc nhìn trợ lý của cậu cả Văn.

Trợ lý của cậu cả Văn ngớ người hai giây, sau đó vội vàng kéo một cái ghế ra cho Thường Tuyết, Thường Tuyết nói: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

Thẩm Tuyền nhìn menu, gọi thêm chút đồ ăn cho bọn nhỏ.

Văn Trạch Lệ nhìn rồi cười: "Được."

Thẩm Tuyền không để ý đến anh, cô đẩy menu ra, Văn Trạch Lệ nhận rồi đưa cho trợ lý ở bên cạnh, trợ lý cầm đưa cho nhân viên phục vụ.

Hơi ấm trong phòng riêng vừa đủ, bọn nhỏ nô đùa ầm ĩ, Thẩm Tuyền ngồi nói chuyện với vợ của cổ đông, Văn Trạch Lệ dựa vào lưng ghế vừa nghịch điện thoại vừa nói chuyện phiếm với cổ đông.

Trẻ con chạy khắp nơi, còn túm lấy váy của Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ đảo mắt nhìn, đứa bé kia bĩu môi thả tay ra.

Thẩm Tuyền rụt chân lại, cô nhìn đứa nhỏ, sau đó vươn tay sờ sờ đầu nó. Văn Trạch Lệ thấy cảnh này, bỗng anh nghĩ nếu như không ly hôn.

Nếu như không ly hôn.

Nếu như...

Anh cúi đầu cắn răng.

Mấy món ăn tối nay đều khá thanh đạm, thích hợp với bọn trẻ, về phần người lớn quen ăn cay thì sẽ nhờ nhân viên phục vụ mang ớt tới nhưng mấy quả ớt này vẫn chưa đủ cay đối với họ.

Thẩm Tuyền vẫn ăn ngon lành.

Văn Trạch Lệ bị cổ đông kéo đi uống rượu, họ uống rượu trắng, anh cầm ly rượu, một tay dựa vào thành ghế, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Ăn cơm tối xong đã hơn chín giờ.

Bọn trẻ cũng bắt đầu buồn ngủ, mọi người tan cuộc.

Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đứng dậy, hai người đi tới thang máy rồi về thẳng phòng mình.

Thẩm Tuyền cởi giày cao gót, chuẩn bị đi tắm, chuông điện thoại chợt vang lên, cô cầm lên mở khóa thì thấy tin nhắn wechat của Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ: “Tuyền Nhi, có thể cho tôi một cơ hội không? “

Giọng nói của anh rất trầm, như đang ngâm trong rượu vậy.

Thẩm Tuyền đi vào phòng tắm, cô khẽ nói: "Nếu tôi nói không thì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK