Mặc dù hai người đeo mặt nạ, nhưng động tác dưới mặt nạ gần như giống nhau.
“Đừng uống rượu.”
Thấy ánh sáng từ sảnh lớn chiếu về phía này, Văn Trạch Lệ để lại những lời này rồi xoay người rời đi ngay. Thẩm Tuyền che mắt lại để ánh sáng không chiếu vào mắt.
Người phục vụ kia nhanh chóng quay lại, mời Thẩm Tuyền tới ngồi trong phòng dành cho khách quý.
Người cô nhà họ Cố muốn đi theo con đường của nhà họ Thẩm, thể hiện danh vọng xã giao của bà ta, Thẩm Tuyền nói rằng cô sẽ suy nghĩ về điều này, hai người bắt tay nhau, đây được xem như là lần đầu tiên bọn họ có thể hợp tác với nhau khi nhà họ Cố tới thủ đô.
Ra khỏi phòng dành cho khách quý, vũ hội bên ngoài sắp kết thúc, ánh đèn dần sáng lên, Thường Tuyết ở sàn nhảy bên kia tháo mặt nạ xuống, hùng hổ đi tới.
Thẩm Tuyền đặt ly nước trái cây xuống, hỏi cô ấy: “Cãi nhau à?”
Thường Tuyết đen mặt: “Tôi chỉ dẫm lên chân anh ấy vài cái thôi mà anh ấy đã cáu rồi, bảo tôi về nhà tập nhảy.”
Thẩm Tuyền: “Bảo anh ta dạy cậu.”
Thường Tuyết: “Còn lâu, kiểu gì anh ấy chẳng cà khịa tôi.”
Thẩm Tuyền nhàn nhạt nói: “Khi nào công ty mở lớp dạy nhảy cậu cũng đi học đi, sau đó đợi một khoảng thời gian nữa khiêu chiến lại với anh ta.”
Hai mắt Thường Tuyết sáng lên: “Thật sao?”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
“Chúng ta đi chưa?” Thường Tuyết xem xét tình hình rồi hỏi. Thẩm Tuyền đi về phía cửa, cô đã tiếp xúc với người ta, cũng đã cảm thấy hài lòng, cô nói: “Ừ, về nhà thôi.”
Thường Tuyết nhanh chóng đi lấy xe, sau khi hai người lên xe, Thường Tuyết thoáng chần chờ rồi nhìn vào gương xe: “À đúng rồi, son môi của cậu biến đâu mất rồi?”
Thẩm Tuyền: “Lau rồi.”
“Ồ.”
“Nhưng môi của cậu còn lên màu đẹp hơn lúc trước, vô cùng hồng hào, sắc mặt của cậu tốt thật đấy.”
Thẩm Tuyền: “…Ừ.”
Xe nổ máy, Thường Tuyết lái xe vào đại lộ, trong khu vực CBD này cũng có hai, ba khách sạn của tập đoàn nhà họ Văn, đúng lúc gặp phải đèn giao thông, chiếc xe dừng lại trên con đường rợp bóng cây.
Thẩm Tuyền không nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tùy tiện bấm điện thoại.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng trò chuyện của vài học sinh.
“Ngày mai khách sạn nhà họ Văn sẽ tổ tiệc buffet miễn phí đúng không?”
“Đúng vậy, trưa mai chúng ta ra ngoài trường đi ăn không?”
“Được đấy được đấy, tớ cũng có ý định này, cậu nói xem, sao cậu cả nhà họ Văn lại đối xử với vợ anh ấy tốt thế nhỉ? Không phải người ta nói nhà giàu không có tình yêu hay sao?”
“Có lẽ là vì vợ của anh ấy xuất sắc quá, một người phụ nữ vừa tài giỏi vừa xinh đẹp như vậy, chắc chắn anh ấy chỉ hận không thể tặng cả thế giới cho chị ấy.”
“Tốt thật đấy, ngay cả bọn mình cũng được hời.”
Thường Tuyết bật cười.
Thẩm Tuyền liếc cô ấy một cái.
Thường Tuyết cười nói: “Thấy chưa, mọi người cũng đang khen cậu đấy.”
Thẩm Tuyền không nói gì, cô thu hồi tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ba học sinh mặc đồng phục của trường Quốc tế Uất Kim Hương đang đứng dưới bóng cây nghịch điện thoại.
Chắc là đang đợi dịch vụ đặt xe trực tuyến.
Thường Tuyết: “Nhìn thấy đồng phục của bọn họ là lại nhớ đến thời đi học của chúng ta.”
Thanh xuân tươi đẹp.
Có lẽ lúc ấy cũng không ngờ rằng, có một ngày Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền sẽ ở bên nhau, hơn nữa bọn họ còn chuẩn bị kết hôn.
*
Bởi vì phải chuẩn bị cho hôn lễ, trong khoảng thời gian này Văn Trạch Lệ về sống ở nhà họ Văn, Lâm Tiếu Nhi còn thông báo với Văn Dao rằng chắc chắn cô ấy phải về trước hôn lễ.
Văn Dao khóc sướt mướt nói: “Mong là có thể trở về, con cũng muốn tham gia hôn lễ thế kỷ này.”
Văn Trạch Lệ ngồi trong xe một lúc, miệng ngậm thuốc lá và thưởng thức chiếc mặt nạ, một lúc lâu sau anh mới xuống xe, để mặt nạ trong xe.
Về đến nhà, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi cũng đang ở nhà, bọn họ đang kiểm tra lại danh sách khách mời tham gia hôn lễ và một số quà cáp linh tinh. Nhìn thấy Văn Trạch Lệ đi vào nhà, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.
Văn Trạch Lệ xoa khóe môi rồi ngồi xuống, nhận lấy ly sữa bò, uống một ngụm. Lâm Tiếu Nhi cầm mẫu thiệp mời, ngẩng đầu muốn bàn bạc với Văn Trạch Lệ, nhưng lại nhìn thấy miệng vết thương trên khóe môi anh.
Lâm Tiếu Nhi thoáng khựng lại: “Khóe môi con bị làm sao thế?”
Văn Trạch Lệ nhấn nhẹ một cái: “Không có gì.”
Lâm Tiếu Nhi nhíu mày, bà ấy nói với nữ giúp việc: “Lấy ít thuốc mỡ cho nó bôi đi, tránh để lại sẹo, sắp tổ chức hôn lễ rồi, để thế xấu lắm.”
Nữ giúp việc nghe vậy, lập tức đi lấy thuốc mỡ.
Văn Trạch Lệ lập tức nói: “Không cần đâu, sẽ khỏi nhanh thôi.”
Nói đùa.
Tuyền nhi cố ý để lại, còn chưa để được mấy ngày mà đã lấy thuốc chữa khỏi thì làm sao được?
Nữ giúp việc khựng lại, Lâm Tiếu Nhi lại không đồng ý: “Đi lấy cho nó bôi đi.”
Nữ giúp việc do dự nhưng vẫn nghe lời Lâm Tiếu Nhi, lấy thuốc định bôi cho Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ lạnh mặt: “Không cần, con đã nói là không cần rồi, sẽ không sao cả.”
Nữ giúp việc cũng không dám tiến lên nữa.
Lâm Tiếu Nhi: “Con thích vết thương này lắm à?”
Văn Trạch Lệ: “Thích chứ.”
Lâm Tiếu Nhi: “…”
Bà ấy nhìn Văn Tụng Tiên một cái, Văn Tụng Tiên thở dài kéo tay Lâm Tiếu Nhi: “Nói không chừng là do Thẩm Tuyền để lại đấy.”
Lâm Tiếu Nhi: “!!!”
*
Mười ngày tiếp theo, Thẩm Tuyền đi đi lại lại giữa công ty và nhà, cô dần dần giảm thời gian ở công ty, thời gian ở nhà khá dài.
Bởi vì đã in thiệp cưới và chuẩn bị xong các loại quà cáp, cả nhà phải bàn bạc xem nên sắp xếp tặng thế nào. Khi nhận lại chiếc váy cưới được mang đi sửa, Mạc Điềm vừa thấy đã sững sờ.
Bà nói: “Thế này đẹp thì đẹp thật, nhưng mà…”
Nhưng mà khác quá.
Thẩm Tuyền cười cười nói giúp việc treo váy cưới lên, suy cho cùng cô cũng mong muốn mình có thể trở thành người đẹp nhất trong hôn lễ của mình. Hình như Mạc Điềm đoán được suy nghĩ của con gái nên cũng không nói gì nữa.
Thời gian tiệc buffet miễn phí diễn ra càng lâu, hai nhà họ Văn và họ Thẩm càng nổi tiếng ở thủ đô, được cả nước biết đến, bởi vì tập đoàn nhà họ Văn trên toàn quốc cũng tổ chức tiệc buffet miễn phí, ngoại trừ rất ít đối tác không đồng ý, hầu hết cũng đồng ý.
Nghe nói trong hơn mười ngày này, cổ phiếu của hai nhà họ Văn và họ Thẩm đã tăng vọt.
Rất nhanh đã đến ngày 10 tháng 8 Dương lịch, đến ngày 9 tháng 8, Thẩm Tuyền không ra khỏi cửa mà ở nhà cả ngày, xử lý được khoảng 70-80% công việc.
Cả nhà chỉ chờ đến hôn lễ ngày hôm sau.
Mạc Điềm và quản gia liên tục xác nhận lại phương tiện di chuyển, giờ lành, quy trình,… Thẩm Tuyền nhìn ra sự căng thẳng của mẹ mình, cô đứng dậy lấy danh sách kiểm tra phương tiện di chuyển, đích thân kiểm tra.
Thẩm Tiêu Toàn pha trà rồi xem tài liệu công ty, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tuyền: “Tuyền nhi, con không căng thẳng sao?”
Thẩm Tuyền xem danh sách mà không ngẩng đầu lên, giọng điệu thản nhiên: “Vẫn ổn ạ.”
Thẩm Tiêu Toàn mỉm cười nhìn về phía Mạc Điềm: “Học tập con gái của bà đi, người ta là cô dâu cũng không căng thẳng bằng bà.”
Mạc Điềm hừ lạnh: “Tôi không căng thẳng thì ai căng thẳng, hai người nhìn hai người đi, làm gì có ai bận rộn như tôi, chạy tới chạy lui.”
Thẩm Tiêu Toàn: “…”
Thật ra chuyện này có thể để cho quản lý chuyên nghiệp xử lý, lần đầu tiên kết hôn, mặc dù cả hai gia đình cũng tham dự, nhưng vẫn nhờ quản lý chuyên nghiệp tư vấn, hoàn tất thủ tục đám cưới.
Nhưng lần này Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi không chịu, nhất quyết muốn tự lo liệu, lần này không giống lần trước, bởi vì quy mô lần này lớn hơn lần trước nhiều.
Vậy nên bọn họ đã bận lại càng bận hơn, hơn nữa cũng không mời người quản lý, thế nên lại càng luống cuống tay chân, nhưng cảm giác tham dự hoàn toàn khác với cảm giác tự mình sắp xếp, cũng xúc động hơn một chút.
Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi còn bị vài bà chủ nhà giàu cười nhạo.
Hai người mặc kệ, cười thì cười, các người không hiểu được niềm hạnh phúc của gia đình chúng tôi đâu, chậc.
Thẩm Tuyền đối chiếu lại danh sách rồi đưa cho Mạc Điềm. Mạc Điềm nhận lấy, xem một lúc rồi nói với Thẩm Tuyền: “Mau đi ngủ đi, đã là giờ này rồi, năm giờ sáng mai là con phải dậy đấy.”
Thẩm Tuyền đứng dậy, gật đầu: “Con đi ngủ đây.”
“Đi đi.”
Thẩm Tuyền đi lên tầng, cô mặc quần áo ở nhà, quay về phòng cầm điện thoại ngồi ở mép giường lướt một lúc, vốn định gửi một tin nhắn cho Văn Trạch Lệ, nhưng cuối cùng vẫn thôi, dù sao cũng đã chịu đựng nhiều ngày như vậy rồi, chịu thêm mấy tiếng nữa cũng được. Cô thay đồ ngủ, nằm xuống giường.
Vài giây sau cô nhìn bức ảnh trên tủ đầu giường.
Đó là ảnh cưới, Văn Trạch Lệ mặc Hán phục, dùng quạt nâng cằm cô lên, đó là lần đầu tiên Thẩm Tuyền mặc Hán phục, vẻ mặt lạnh lùng như nhìn một công tử đang sàm sỡ mình.
Hình ảnh kia rất đẹp.
Khiến người ta nhìn thấy phải kinh ngạc cảm thán.
Thẩm Tuyền dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào mũi của Văn Trạch Lệ, sau đó cô nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
*
Cùng lúc đó, Văn Trạch Lệ tới sân bay đón Văn Dao về, Văn Dao hỏi đủ thứ chuyện, Văn Trạch Lệ vừa trả lời cho có lệ vừa nhìn điện thoại, anh muốn gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Tuyền, nhưng không biết vì sao lại có phần căng thẳng, cả gia đình chỉ có mình Văn Dao không căng thẳng, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi cũng cực kỳ căng thẳng.
Nhất là Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi, tới tận đêm khuya, bọn họ vẫn đang thử đồ sẽ mặc vào ngày mai, Văn Dao về phòng gọi điện cho bạn học của cô ấy, Văn Trạch Lệ cũng về phòng của mình, anh lười biếng dựa vào quầy nhấp rượu, uống hai ly, anh sợ trạng thái ngày mai của mình sẽ không tốt, vì thế Văn Trạch Lệ đặt ly rượu xuống, cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, Văn Trạch Lệ nằm trên giường, cầm tấm ảnh cưới đặt trên tủ đầu giường lên nhìn.
Bức ảnh của anh là Thẩm Tuyền mặc váy cưới đuôi cá ở trong nước, anh mặc áo sơ mi trắng và quần dài lặn xuống nước, ôm lấy eo cô rồi kéo cô về phía mình, lấp kín đôi môi cô.
Vòng eo của Thẩm Tuyền rất đẹp, đuôi cá hơi buông thõng trong nước, mái tóc xõa tung.
Rất đẹp.
Đẹp tới mức vô thực.
Văn Trạch Lệ cong môi, đầu ngón tay vuốt ve sườn mặt của cô.
“Tuyền Nhi, chờ anh.”
Một lúc lâu sau anh mới đặt khung ảnh xuống, nhìn giờ, trong nhóm chat WeChat, mấy người bạn vẫn đang nói chuyện, thông báo ting ting vang lên.
Cố Trình: [ Có căng thẳng không? ]
Văn Trạch Tân: [ Có khi đang căng thẳng tới phát run ấy chứ. ]
Chu Dương: [ Ha ha ha ha, Văn Trạch Lệ, chú nhỏ của cậu đang ở đây, bọn tôi đang đánh bài trong biệt thự của cậu, cậu có muốn tới đây không? Đêm nay khỏi ngủ luôn đi. ]
Hứa Điện: [ Đúng thế, làm sao mà cậu ngủ được. ]
Tiêu Nhiên: [ À, chắc là đang nhìn vật nhớ người rồi. ]
Giang Úc: [ Ha ha ha ha. ]
Chu Dương: [ Đêm nay không phù hợp để đi ngủ đâu, cậu mà ngủ là sẽ căng thẳng, sẽ gặp ác mộng đấy. Ha ha ha ha. ]
Giang Úc: [ Chu Dương, cậu đúng là đồ nói gở, ha ha ha ha. ]
Lý Dịch: [ Thật sự không rảnh, chỉ có thể tặng một chiếc xe xem như quà cưới thôi. ]
Nhiếp Tư: [ Má, Maybach đấy, nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, đậu má. ]
Văn Trạch Lệ: [ Cảm ơn. ]
Trả lời tin nhắn này xong, Văn Trạch Lệ xoa xoa khóe môi, vết thương kia đã lành từ lâu, nhưng anh vẫn nhớ nhung cảm giác Thẩm Tuyền cắn lên, vừa đau đớn vừa kích thích.
Nằm một lúc, Văn Trạch Lệ mới dần dần chìm vào giấc ngủ, người đàn ông đặt tay lên trán, cổ áo ngủ hơi mở ra, lộ ra một phần xương quai xanh và vòm ngực.
Nhưng không lâu sau Văn Trạch Lệ đã nhíu mày, trong mơ tràn ngập màu đỏ vui mừng, anh đứng trên sân khấu chữ T, bên cạnh là người chủ trì buổi lễ, dưới sân khấu là khách khứa, có rất nhiều người, anh vẫn luôn nhìn ra cửa chờ đợi, chờ tới khi anh cảm thấy toàn bộ thế giới biến thành màu đen, nhưng vẫn không chờ được Thẩm Tuyền, anh bắt lấy người chủ trì buổi lễ ở bên cạnh: “Vợ tôi đâu rồi?”
Khuôn mặt của người chủ trì buổi lễ lúc thì biến thành mặt Nhiếp Thừa, lúc thì biến thành Lâm Tiêu.
“Cô ấy đi với Nhiếp Thừa rồi.” Người nọ âm trầm trả lời anh.
Cô ấy đi với Nhiếp Thừa rồi.
Cô ấy đi với Nhiếp Thừa rồi.
Cô ấy đi với Nhiếp Thừa rồi.
Giọng nói này lặp đi lặp lại trong ốc tai của anh.
Giật mình một cái, Văn Trạch Lệ ngồi dậy, chăn bông tuột khỏi ngực, mồ hôi dính đầy mặt anh, mồ hôi trượt xuống cổ, anh xuống giường rồi vươn tay cầm điện thoại, cũng không nhìn thời gian mà bấm gọi cho Thẩm Tuyền.
Chuông reo hai mươi giây, Thẩm Tuyền mới nhận: “Alo?”
Giọng cô mơ mơ màng màng.
Cổ họng của Văn Trạch Lệ thắt lại, anh hỏi: “Em đang ở nhà à?”
Thẩm Tuyền mở mắt nhìn giờ, 3 giờ rưỡi: “Em không ở nhà thì ở đâu?”
Văn Trạch Lệ thở phào nhẹ nhõm, anh mở ngăn kéo lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, rít mấy hơi, sương khói lượn lờ, anh nói: “Được rồi, em ngủ đi.”
Thẩm Tuyền: “Anh lên cơn gì thế?”
Văn Trạch Lệ cười cười: “Sợ em chạy mất.”
Thẩm Tuyền cũng tỉnh táo hơn một chút, cô nói: “Không chạy.”
Hai mắt Văn Trạch Lệ đỏ tươi, anh liên tục hút thuốc, cười nói: “Được, ngủ ngon.”
Thẩm Tuyền: “Ngủ ngon.”
Đầu bên kia cúp điện thoại, tiếng tút tút truyền tới, Văn Trạch Lệ nghe âm thanh tút tút này một lúc lâu, đầu ngón tay dí tàn thuốc vào trong gạt tàn, anh liếm khóe môi rồi gọi điện cho vệ sĩ.
*
Nửa đêm nhận được cuộc gọi của Văn Trạch Lệ, sau khi cúp máy, Thẩm Tuyền lại chìm vào giấc ngủ, nhưng khoảng 5 giờ, Mạc Điềm tới gõ cửa, sau khi Thẩm Tuyền tỉnh dậy, cô mặc áo khoác đi ra mở cửa.
Lúc này trời còn chưa sáng.
Đội ngũ chuyên viên trang điểm đã tới, tiến vào phòng thay đồ của Thẩm Tuyền.
Thường Tuyết và Trần Y cũng tới, hai người cũng là phù dâu, Thẩm Tuyền không sắp xếp quá nhiều người ở đây, chỉ có hai người họ. Bọn họ là hai người có mối quan hệ tốt nhất với cô, cô cũng lười nhờ người khác.
Bên phía Văn Trạch Lệ cũng nể mặt Thẩm Tuyền, anh cũng chỉ sắp xếp Cố Trình và Tiêu Nhiên làm phù rể, những anh em khác đi cùng đoàn rước dâu, bên phía Thẩm Tuyền cũng có vài nữ giám đốc của công ty và chị em họ làm chị em đưa dâu. Áo cưới là áo váy rồng phượng truyền thống của Trung Quốc, sau khi Thẩm Tuyền mặc xong, cô trang điểm.
Lúc này bên ngoài có tiếng ầm ĩ.
Mạc Điềm nghe thấy động tĩnh nên chạy ra dò hỏi, chỉ một lúc sau đã đi vào, suýt chút nữa bà đã trợn trắng mắt, bà nói: “Văn Trạch Lệ nhét hai mươi vệ sĩ vào đội ngũ của chúng ta.”
Thẩm Tuyền nhìn bà qua gương: “Sao lại nhiều thế ạ?”
Trần Y cười nói: “Như thể sợ chị chạy mất ấy.”
Thẩm Tuyền: “…À.”
Cô nghĩ tới chuyện nửa đêm hôm qua người đàn ông này gọi điện cho cô, hỏi xem cô có ở nhà hay không, còn hỏi cô có bỏ chạy hay không, nếu cô bỏ chạy thật thì anh có thể làm gì được chứ.
Rất nhanh đã trang điểm xong xuôi. Ngoài sân vang lên tiếng pháo nổ, sau đó cánh cổng sắt rộng mở, đội ngũ đón dâu tiến vào, nhóm người Thẩm Tuyền thì chờ ở trong phòng.
Thường Tuyết và Trần Y dẫn các chị em khác đi canh cửa.
Giọng nói của Văn Trạch Tân truyền đến: “Mở cửa, nhận tiền.”
Trần Y: “Không mở, đưa tiền và thành ý thì mở.”
Văn Trạch Tân nghe thấy giọng nói của cô ấy thì im lặng vài giây, sau đó mười mấy tấm chi phiếu được nhét vào, còn có thẻ mua sắm và thẻ nhận xe, nhận phòng.
Những người phụ nữ có mặt tại đây cũng kinh hãi.
Đậu má?
Đậu má?
Đập tiền để qua cửa, thật quá đáng.