Lúc đầu anh viết [ Thích hộp gấm không? Tôi đang… theo đuổi em.], [Thẩm Tuyền, tôi rất để ý đến em.], [Tôi cảm thấy khăn lụa của nhãn hiệu đó rất hợp với em, khi em mặc váy của nhãn hiệu đó cũng rất xinh đẹp, tôi rất thích.]
Từng cái đều bị xóa hết.
Cuối cùng gửi câu hỏi mang tính chất thăm dò.
Cô thẳng thừng nói không thích thì anh còn có thể hiểu.
Câu cuối cùng này.
Trong nháy mắt đã nhìn thấu anh.
Cô gái này đã đoán ra tất cả từ hành động của anh.
Trả lời dứt khoát như thế. Truyện Sủng
Ngón tay có khớp xương rõ ràng của Văn Trạch Lệ khựng lại, cả buổi vẫn không nhắn thêm gì.
Tàn thuốc trên đầu ngón tay rơi xuống đất, bị gió thổi qua rồi bay ra ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau.
Anh nhắn tin.
[ Tôi muốn nói chuyện riêng với em. ]
Sau khi viết xong, sau khi nhìn thấy dòng chữ hy vọng chúng ta chỉ nói chuyện công việc làm đầu ngón tay anh khựng lại, sau đó chậm rãi xoá bỏ dòng tin này, anh đặt điếu thuốc vào miệng.
Thấp giọng chửi thề một tiếng.
Khó chịu ghê.
Cách xa ngàn dặm từ chối người ta.
*
Sau khi Thẩm Tuyền gửi tin nhắn đó xong, cô không hứng thú lắm với chiếc hộp gấm đó, cô và Trần Y phân tích một lúc là hiểu ý anh. Đối với việc anh đưa quà qua, vừa ngoài dự đoán lại hợp tình, nhưng không có nghĩa là anh đang theo đuổi cô, Thẩm Tuyền không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa.
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của cô là nhanh chóng chữa chân cho lành vết thương.
Sau khi xoa bóp cho cô thì thầy thuốc đông y còn châm cứu rồi chườm nóng, Thẩm Tuyền vừa nằm sấp vừa xử lý công việc trong tay, rất nhanh đã mơ màng muốn ngủ, người trong nhà nhìn cô thiếp đi.
Họ đưa thầy thuốc đông y ra ngoài.
Sáu giờ tối.
Thẩm Tiêu Toàn về nhà, Thẩm Tuyền xuống lầu ăn cơm, Thẩm Tiêu Toàn nhìn chân của cô vài lần: “Chăm sóc cho tốt.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Vâng.”
“Mấy hôm nay có chuyện gì thì bố có thể gửi tin nhắn thoại sang cho con.” Cô bổ sung thêm một câu, mấy năm nay Thẩm Tiêu Toàn làm chủ tịch nên khá nhàn rỗi.
Người có quyền lên tiếng trong tập đoàn cũng là Thẩm Tuyền, có rất nhiều chuyện ông tin tưởng giao cho Thẩm Tuyền làm, đột nhiên phải tiếp nhận những hạng mục này, Thẩm Tuyền cũng lo lắng.
Thẩm Tiêu Toàn cười nói: “Bố biết rồi, thật sự tưởng bố không biết gì à.”
Thẩm Tuyền cười nhạt.
Thẩm Tiêu Toàn gắp thức ăn cho con gái, nhìn cô rồi mấy giây sau mới nói: “Lần này đến hội nghị cấp cao ở thành phố Hải, là Văn Trạch Lệ xử lý Liêu Yến?”
Thẩm Tuyền bưng bát lên uống một ngụm canh nói: “Đúng rồi ạ.”
Thẩm Tiêu Toàn nhìn thấy nét mặt của con gái, thản nhiên nói: “Nhớ cảm ơn cậu ta đấy.”
Thẩm Tuyền: “Vâng ạ.”
Thẩm Tiêu Toàn dừng lại rồi nói thêm: "Đôi khi đàn ông rất dễ nảy sinh lòng thương hại với người yếu thế, một hai lần thì phụ nữ lại cho là thật."
Thẩm Tuyền để bát xuống, cầm tôm lên rồi bóc.
Nghe thế.
Cô liếc mắt nhìn bố.
Mạc Điềm bên cạnh nghe cũng hiểu, bà nói: "Vậy cũng không thể cho là thật được, không phải là không có vệ sĩ."
Thẩm Tuyền và bố đối mặt vài giây, sau đó cô thu tầm mắt lại rồi gật đầu: "Vâng ạ, con biết rồi."
Cô biết ý của bố.
Thẩm Tiêu Toàn thấy con gái đã hiểu nên không nói đến chủ đề này nữa.
Một hai lần là chỉ Văn Trạch Lệ, vốn thương hại Lam Thấm, sau đó lại ra mặt vì Thẩm Tuyền, đây cũng dựa trên lòng thương hại với kẻ yếu. Ông mong rằng Thẩm Tuyền tỉnh táo.
Thẩm Tuyền rất tỉnh táo, cô không nói cho bố những chuyện đã xảy ra giữa cô và Văn Trạch Lệ không chỉ có thế.
Bởi vì không thể nói, cũng chẳng cần phải nói.
Thẩm Tiêu Toàn cũng đã ăn xong, ông cầm khăn lên lau khoé môi. Lúc đứng dậy, ông bỗng nhớ ra điều gì đó nên vỗ vai con gái rồi nói: "Tình yêu là thứ có thể gặp gỡ mag không thể cưỡng cầu, đã gặp được thì phải nắm cho chắc, nhưng nếu anh ta không đủ yêu con thì con tuyệt đối không thể dành hết tình cảm cho anh ta."
Thẩm Tuyền: "Vâng ạ."
Kiểu gia tộc như họ, sau khi gửi gắm tình cảm ra ngoài thì rất có thể sẽ liên lụy đến cả gia tộc. Trong thủ đô có rất nhiều ví dụ, cô chủ nhà giàu vì tình yêu mà có thể hiến dâng tất cả tài sản của gia đình, cuối cùng cũng chỉ giúp đàn ông nuôi tiểu tam thôi.
Bố mẹ nhà họ Lam cũng mệt mỏi vì tình yêu.
Bây giờ người không ra người mà quỷ không ra quỷ.
Ăn cơm xong.
Thẩm Tuyền rảnh rỗi, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha cuốn thuốc lá cho bố.
Thẩm Tiêu Toàn ngồi ở ghế sô pha đối diện, xem qua các hạng mục của tập đoàn, đồng thời cũng thấy tin tức Văn thị đoạt cúp máy bay không người lái, ông nhìn thêm hai lần.
Văn Trạch Lệ bị cổ đông uy hiếp.
Thật ra cũng có một phần công lao của ông, ông có quan hệ mật thiết với một cổ đông nên đã nhờ cổ đông đó châm ngòi thổi gió.
Nhưng thủ đoạn của Văn Trạch Lệ cũng rất khôn ngoan.
Thẩm Tiêu Toàn tắt tin tức này.
Thẩm Tuyền đặt điếu thuốc đã cuốn trước mặt Thẩm Tiêu Toàn, hiếm lắm mới được rảnh rỗi, trạng thái ở nhà của cô rất thả lỏng, trong ngực còn ôm một cái gối ôm, nó bị đè xuống theo sự di chuyển của cô.
*
Chuyện Thẩm Tuyền nghỉ ngơi một tuần, hôm sau liên tục có người nhận được tin, mọi người hỏi vì sao phải nghỉ ngơi rồi truyền qua truyền lại.
Chân bị thương.
Cũng là chiều hôm sau Văn Trạch Lệ mới biết, lúc đó anh vừa tham gia một hội nghị, kéo cà vạt xuống rồi nhướng mày hỏi trợ lý: "Chân tổng giám đốc Thẩm vẫn chưa tốt à?"
Trợ lý gật đầu: "Vâng, hình như bác sĩ chụp x-quang bảo cô ấy nghỉ ngơi."
"Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?"
Trợ lý: "Ở nhà họ Thẩm."
Thật ra tin tức này cũng chỉ có vài người thạo tin hơn biết rõ, chỗ Văn Trạch Lệ đã được coi là sớm rồi, anh im lặng hai giây rồi nói với trợ lý: "Đi mua một bó hoa, một ít tổ yến và rượu, với cả nguyên liệu làm thuốc lá."
Lần đầu tiên trợ lý bị sai đi mua cái này, sửng sốt một lúc: "Trực tiếp chuyển từ bến cảng của thành phố bên cạnh?”
Văn Trạch Lệ: "Ừ."
Trợ lý nhanh chóng đi làm, lại hỏi: "Lúc nào cần ạ?"
Văn Trạch Lệ liếc nhìn đồng hồ, đã ba giờ hơn rồi, anh nói: "Bảy rưỡi tối."
"Vâng, mua hoa gì ạ?"
Văn Trạch Lệ khựng lại, anh nhìn trợ lý vài lần: "Hoa hồng?"
Trợ lý: "... Vâng ạ."
Nói xong trợ lý đi ra ngoài.
Văn Trạch Lệ đợi trong phòng làm việc, tay cầm cà vạt vừa tháo xuống rồi định bụng thắt lại.
Sau đó ngập ngừng vào phòng tắm để tắm rửa.
Mùa đông ở thủ đô rất lạnh.
Không có tuyết, nhưng gió bấc thổi khiến mặt người ta đau buốt.
Khoảng bảy giờ ra ngoài.
Văn Trạch Lệ mang đồ đã mua lên xe, đặt hoa hồng vào ghế phụ, mùi hoa hồng ngập tràn trong xe, anh khởi động xe rồi lái về phía Danh Sĩ Hội Thành.
Đèn trong Danh Sĩ Hội Thành đã sáng lên, con đường cũng rất yên tĩnh. Chiếc Roll-Royces màu đen đi trên đường lớn, đằng sau còn có một chiếc Mercedes màu bạc chạy băng băng. Đèn xe sáng lên, một tay Văn Trạch Lệ nắm vô lăng, anh chống cằm, vào cửa lớn của Hội Thành Danh Sĩ rồi đi thẳng đến nhà họ Thẩm.
Lúc sắp đến nơi, chiếc Mercedes màu bạc đang chạy băng băng cũng lái qua đây, cửa sổ xe hạ xuống, lúc xe quay đầu, hai người liếc nhìn nhau qua cửa sổ, mắt đối mắt.
Bàn tay nắm tay lái của Văn Trạch Lệ hơi buông lỏng rồi lại nắm chặt.
Anh híp mắt nhìn Nhiếp Thừa.
Có lẽ Nhiếp Thừa cũng không ngờ Văn Trạch Lệ sẽ xuất hiện ở đây, anh ta khựng lại một lát rồi gật đầu với Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ nhếch môi cười lạnh.
Sau đó hai chiếc xe dừng trước cổng lớn.
Đèn nhà họ Thẩm sáng trưng, nhưng cổng sắt đóng chặt, nhìn vào bên trong chỉ thấy bóng cây tùng và đài phun nước ở cửa ra vào.
Bình thường đến cổng, người ở trong sẽ biết rồi tự động mở cửa.
Nhưng hình như đêm nay người ở trong rất chần chừ.
Cuối cùng quản gia đưa người ra, khẽ cười rồi gật đầu ra hiệu: "Mời cậu Nhiếp vào."
Vậy nên Văn Trạch Lệ nhìn chiếc Mercedes màu bạc chạy vào.
Anh nghiêng đầu lạnh lùng nhìn quản gia nhà họ Thẩm.
Quản gia nhà họ Thẩm vẫn cười, không hề bị dáng vẻ sắc bén của anh hù doạ, trầm tĩnh nói: "Cậu Văn đến vào hôm khác nhé? Tối nay đã hẹn với cậu Nhiếp rồi."
Văn Trạch Lệ: "... Có hẹn? Là Thẩm Tuyền không muốn gặp tôi à?"
Quản gia nhà họ Thẩm sửng sốt nhưng vẫn cười.
Văn Trạch Lệ liếc nhìn chiếc Mercedes màu bạc đã dừng lại, nắm chặt tay lái.