Bắt chước chữ viết cũng có thể trở thành ưu điểm để khen được à?
Ngay vào lúc đám đàn ông đang chửi thầm trong lòng thì một giọng nữ lạnh lùng truyền tới từ cách vách, giọng điệu thong thả nhẹ nhàng và có phần lười biếng.
"Vinh hạnh."
Văn Trạch Lệ nghe thấy giọng nói này, không chờ bọn họ kịp phản ứng đã đứng bật dậy, đẩy bình phong di động ra, nhìn qua đã thấy người phụ nữ ngồi trên sô pha, trên người mặc trang phục công sở, cầm ly rượu đong đưa.
Trong đầu Văn Trạch Lệ nổ vang.
Đám người Cố Trình cũng đứng dậy theo, nhìn thấy Thẩm Tuyền.
"Văn Trạch Lệ, cậu thảm quá đi." Cố Trình tấm tắc hai tiếng.
Văn Trạch Tân bụm mặt: "Đệt, đây là hiện trường tử vong gì đây."
Tiêu Nhiên: "Đáng đời."
Nhiếp Tư: "Tổng giám đốc Thẩm biết bắt chước chữ viết, chẳng phải sau này tài sản của cậu Văn sẽ gặp rắc rối à?"
Hiện trường chỉ có cậu ấy là chưa kịp phản ứng.
Thường Tuyết hung hăng trợn mắt.
Văn Trạch Lệ đặt ly rượu trong tay xuống, chỉnh lại cổ áo sơ mi một chút, vòng ra ngoài đi tới trước mặt Thẩm Tuyền, nói nhỏ: "Vợ à, sao em tới mà không nói một tiếng."
Thẩm Tuyền: "Đánh bất ngờ đó, cũng kích thích lắm."
Cô mượn lời nói của Thường Tuyết, Thường Tuyết nghe thấy thế thì cảm thấy ngượng chết đi được, thôi thì để tổng giám đốc Thẩm bắt chước câu này vậy.
Văn Trạch Lệ khụ một tiếng, quan sát vẻ mặt của cô, sau đó cúi người nắm lấy tay cô: "Đánh bất ngờ cũng tốt mà, đánh bất ngờ hay lắm." Anh nhẹ nhàng dùng sức, có mang một chút ý thăm dò: "Qua bên chỗ bọn anh chơi nhé?"
Thẩm Tuyền nhìn anh.
"Em nghe nói cậu Văn là người học rộng tài cao."
Văn Trạch Lệ: "..."
Cuối cùng Thẩm Tuyền và Thường Tuyết không đi theo bọn họ sang kia chơi, dù sao đây cũng là tiệc độc thân, mặc dù hơi ít người nhưng cũng là bữa tiệc của anh.
Thẩm Tuyền không tiện ở lại làm phiền.
Vì thế cô và Thường Tuyết rời đi trước.
Sao mà Văn Trạch Lệ yên tâm được, sau khi quay về ghế dài ngồi xuống thì trông anh có vẻ bồn bồn không yên. Anh sờ khóe môi, vài giây sau đạp mạnh Cố Trình một cái.
Cố Trình cười ha ha: "Ai bảo cậu đọc sách nhiều như vậy mà trong bụng không có tí kiến thức nào."
Văn Trạch Lệ xụ mặt: "Tôi đọc nhiều sách như vậy cũng không phải để dỗ phụ nữ, không thể nghĩ ngay cũng là chuyện bình thường mà."
Cả đám người: "..."
Hình như cũng có lý.
Nếu đổi cho bọn họ khen thì chắc cũng không nghĩ ra được từ nào để khen ngay. Cố Trình nhướng mày nhìn sang Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân sửng sốt, cậu ấy cười rộ lên: "Sao thế? Tính hỏi tôi? Tôi cũng không biết."
"Bình thường toàn là phụ nữ tự nhào lên, tôi cần khen bọn họ à."
Nghe thấy câu này.
Tiêu Nhiên cười lạnh.
Sau đó bữa tiệc độc thân này kết thúc trong qua loa.
Bởi vì thật sự quá ít người, Văn Trạch Lệ không thích có phụ nữ khác tới tham gia, trông có vẻ rối loạn, nhưng cũng vì ít người quá nên mất đi nhiều niềm vui.
Còn không bằng về nhà tìm vợ sớm một chút.
Văn Trạch Lệ quét thẻ vào cửa, ánh đèn rực rỡ bên ngoài chiếu xuống đầy đất, anh nhìn đồng hồ một cái, đã mười giờ rưỡi tối, anh tiện tay cầm áo choàng của Thẩm Tuyền ở trên ghế sô pha lên, giũ ra rồi treo lên.
Sau đó đi vào phòng, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ở đầu giường, ánh sáng màu vàng cam trên tủ đầu giường chiếu xuống tạo thành một vòng ánh đèn. Anh đi qua rồi ngồi xuống mép giường, Thẩm Tuyền đang nằm nghiêng, bàn tay đeo nhẫn kim cương rũ ở mép giường, làn da trắng nõn.
Anh nhìn một lát rồi giơ tay vân vê sợi tóc bên má cô, đôi mắt hẹp dài tràn ra sự dịu dàng, chỉ còn hai tháng nữa là tới ngày hai người tổ chức hôn lễ.
Lâu quá.
Nhớ tới hôn lễ thì cũng nhớ tới hôn lễ đầu tiên, Văn Trạch Lệ nắm chặt ngón tay của Thẩm Tuyền theo bản năng, tim anh đập nhanh hơn, anh biết đây không phải do vui vẻ.
Mà kiểu đập nhanh này là do hoảng loạn.
Lúc này đầu ngón tay của Thẩm Tuyền hơi co lại, sau đó cô cau mày mở mắt ra.
Văn Trạch Lệ quỳ "phịch" xuống ở mép giường theo phản xạ.
Thẩm Tuyền vẫn còn buồn ngủ, cô ngồi dậy chỉnh đèn ở đầu giường cho sáng hơn, sau đó hai chân đặt xuống giường, nhìn người đàn ông này, chân cô giẫm lên đầu gối của anh, thản nhiên hỏi: "Sao thế? Xin lỗi vì tối nay khen lung tung à?"
Sau khi ngọn đèn ở đầu giường được chỉnh sáng hơn, rất nhiều ánh sáng hắt lên người Văn Trạch Lệ, khuôn mặt anh góc cạnh, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú vào cô, anh cười lắc đầu.
Sau khi lắc xong thì thấy sắc mặt Thẩm Tuyền lạnh lùng.
Anh lại lập tức gật đầu: "Đúng vậy."
Thẩm Tuyền hừ lạnh.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua đầu gối của anh: "Cái đệm bảo vệ đầu gối kia của anh đâu?"
Văn Trạch Lệ: "...Anh nào dám dùng?"
Thẩm Tuyền: "Nghe nói anh thu mua công ty này rồi?"
Văn Trạch Lệ: "Tin tức của vợ nhanh nhạy thật, anh vô cùng bội phục."
"Vợ vạn tuế, vợ học rộng hiểu nhiều, biết trái biết phải, trên đời này không có người phụ nữ nào thấu đáo được như vợ." Bắt đầu tâng bốc, bắt đầu khen ngợi.
"Anh cảm thấy kiêu ngạo vì vợ của mình, sau này chắc chắn anh sẽ không chọc giận vợ, nếu không cô ấy chỉ cần sử dụng năng lực bắt chước chữ viết của mình, chẳng phải anh sẽ bị ly hôn mà không một xu dính túi sao, anh phải ôm chặt đùi vợ, đi theo vợ vừa có thịt ăn vừa có tiền tiêu, chắc chắn kiếp trước anh đã cứu vớt hệ ngân hà mới được gặp gỡ Tuyền Nhi của anh."
"Anh..."
Thẩm Tuyền: "Câm miệng."
Văn Trạch Lệ lập tức nghẹn lại, anh nhìn cô, vài giây sau thì cười khẽ vài tiếng: "Vãi, mấy cái đó toàn là anh nói à?"
Thẩm Tuyền: "Bị bệnh à?"
Trong giọng nói của cô mang theo ý cười, đá anh vài cái: "Đứng lên, đi tắm đi."
Văn Trạch Lệ cười, nói: "Để anh quỳ thêm một lát đi."
"Vậy anh quỳ đi." Thẩm Tuyền chẳng buồn quan tâm, cô xoay người nằm xuống và tiếp tục ngủ. Buổi tối uống champagne, lại còn uống rất nhiều, mặc dù không say nhưng cũng có ảnh hưởng tới thần kinh, khiến cho người ta dễ buồn ngủ.
Văn Trạch Lệ đắp chăn lên cho cô, Thẩm Tuyền nhìn anh một cái, Văn Trạch Lệ kề sát vào hôn lên môi cô một cái.
Chỉ chốc lát sau Thẩm Tuyền đã ngủ say, hô hấp đều đều.
Văn Trạch Lệ thì quỳ thẳng tắp, hai mắt vẫn nhìn khuôn mặt cô, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ, cũng dần hiện ra vô vàn ý tưởng cho hôn lễ.
Buổi hôn lễ này, tuyệt đối không thể bình thường không có gì đặc biệt được.
Phải chấn động hơn hôn lễ đầu tiên gấp trăm lần.
Đêm dài.
Thẩm Tuyền đá chăn, Văn Trạch Lệ bật cười, giơ tay đắp lại cho cô, còn vỗ nhẹ lên cẳng chân của cô. Trong lúc ngủ mơ Thẩm Tuyền đạp một cái, sau đó ngủ tiếp.
Hơn một tiếng sau.
Văn Trạch Lệ đứng dậy, đầu gối vừa đau vừa tê cũng không ảnh hưởng tới anh, anh đi về phía phòng làm việc, mở bản kế hoạch hôn lễ mà Lâm Tiếu Nhi gửi ra, anh ngồi trên ghế dựa, ngậm điếu thuốc, lật từng trang từng trang.
*
Ngày hôm sau Thẩm Tuyền tỉnh lại trong vòng tay ấm áp của người đàn ông, Thẩm Tuyền vùi đầu vào lòng anh, hơi lười biếng. Văn Trạch Lệ bị hành động của cô đánh thức, giơ tay đi lấy điện thoại, nhìn thoáng qua.
"Chín giờ."
Thẩm Tuyền: "Ừ, lát nữa mười giờ em có một cuộc họp."
"Vậy sao em còn không dậy." Văn Trạch Lệ nghe thấy thế thì kéo người ngồi dậy, Thẩm Tuyền cau mày: "Nhưng vẫn còn buồn ngủ."
"Vậy anh đi họp thay em nhé?" Văn Trạch Lệ nhướng mày hỏi.
Thẩm Tuyền tỉnh táo hơn rất nhiều, cô đẩy anh ra: "Không cần."
"Anh cũng không bắt chước được chữ viết."
Văn Trạch Lệ: "..."
Không cho chuyện này vào dĩ vãng được đúng không.
Bên ngoài dì giúp việc đã nấu xong bữa sáng, thấy bọn họ bước ra thì nhanh chóng dọn lên, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ vừa ăn sáng vừa đọc báo giấy, dì giúp việc cười nhìn hai người bọn họ, nói: "Có phải phong tục bên này là nửa tháng trước khi kết hôn sẽ không được gặp riêng một mình đúng không?"
Thẩm Tuyền khép tờ báo lại, nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Văn Trạch Lệ nói: "Đúng vậy, nhưng hai bên gia đình tụi con không để ý chuyện đó."
Thẩm Tuyền gật đầu: "Đúng, không để ý."
Kết quả đến hơn ba giờ chiều, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ cũng nhận được tin nhắn mà trong nhà gửi tới, nói rằng chú nhỏ nhà họ Văn đã tính lại giờ lành cho hai người.
Mặc dù cũng cùng một ngày, nhưng lại không cùng giờ.
Nếu sắp xếp dựa theo giờ giấc này thì đôi vợ chồng son không được gặp mặt riêng trong vòng nửa tháng kế tiếp, phải chờ tới ngày kết hôn mới được.
Thẩm Tuyền nhìn tin nhắn này, khựng lại một lát, chuẩn bị nhấn vào wechat tìm Văn Trạch Lệ.
Nhưng Văn Trạch Lệ đã gửi tin nhắn trước: [...Nhận được tin nhắn chưa? ]
Thẩm Tuyền: [ Rồi. ]
Văn Trạch Lệ: [ Anh biết nhịn thế nào cho qua nửa tháng này đây? ]
Thẩm Tuyền: [ Thì chịu đi. ]
Thẩm Tuyền: [ Nhưng sao tự dưng chú nhỏ lại đi tính cái này? ]
Văn Trạch Lệ không dám trả lời rằng đây là anh bảo chú nhỏ cho người tính lại, nhưng anh làm thế là vì một chuyện khác, ai ngờ canh giờ tính được còn ép phải làm chuyện này.
Vãi thật.
Thẩm Tuyền: [ Hả? ]
Văn Trạch Lệ: [ Ừm, có lẽ đột nhiên chú ấy có lương tâm. ]
Thẩm Tuyền: [...Anh tưởng em sẽ tin à? ]
Văn Trạch Lệ: [ … ]
Vợ thông minh quá cũng không được.
Hôm nay tan tầm, Thẩm Tuyền được tài xế nhà họ Thẩm đón về nhà họ Thẩm, Mạc Điềm và Thẩm Tiêu Toàn gặp con gái để khuyên nhủ: "Ráng nhịn cho qua nửa tháng là được rồi, thoáng cái là qua ấy mà."
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Đã biết, con nhịn được mà."
Mạc Điềm lập tức nói: "Buổi chiều Tiếu Nhi gọi điện thoại tới, nói rằng chắc chắn thằng con kia của bà ấy sẽ không nhịn được ha ha ha ha, vậy là mẹ nói với bà ấy rằng con của mẹ có thể nhịn được."
Thẩm Tuyền: "..."
Khóe môi Thẩm Tiêu Toàn hơi run.
Đêm nay Thẩm Tuyền tắm rửa xong, ngồi trên sô pha nhận cuộc gọi của Văn Trạch Lệ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông toàn là nhớ em nhớ em nhớ em. Thẩm Tuyền an ủi: "Nhịn một tí, nửa tháng sẽ trôi qua nhanh thôi."
Văn Trạch Lệ: "..."
Một lát sau anh nói với Thẩm Tuyền: "Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya, đứng giống như hôm nay, vào phòng họp sát giờ luôn đúng không?"
Thẩm Tuyền nghe thấy thế.
Đột nhiên, nỗi nhớ dâng lên trong lòng.
Cô ừ một tiếng, nói: "Biết rồi mà."
Hai người lại hàn huyên một lát rồi mới cúp điện thoại, Thẩm Tuyền nằm trên giường một lúc, trằn trọc mãi một hồi mới ngủ được.
Ngày hôm sau Thẩm Tuyền day huyệt thái dương đi xuống lầu. Vừa ngồi vào bàn ăn đã uống một ly nước ấm, cô mới phát hiện người trong nhà cũng đang nhìn cô.
Thẩm Tuyền ngước mắt lên, để ly nước xuống hỏi: "Chuyện gì thế?"
Vẻ mặt Mạc Điềm hơi cảm động, bà nói: "Từ hôm nay trở đi những khách sạn trực thuộc tập đoàn Văn thị sẽ mở tiệc buffet miễn phí, kéo dài tới ngày kết hôn của con và Văn Trạch Lệ."
"Tất cả mọi người có thể dùng chứng minh thư và thẻ công tác để vào khách sạn ăn cơm."
"Ngoài ra Văn Trạch Lệ còn dùng danh nghĩa của con để quyên góp cho một trăm trường tiểu học."
Thẩm Tuyền sửng sốt.
Lúc này người giúp việc đưa máy tính bảng cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền vừa cầm lên xem thì thấy vùng núi nào đó nhận được tiền quyên góp của "Thẩm Tuyền", đây là tin mới. Sau khi nhận được số tiền này, truyền thông đi phỏng vấn. Hiệu trưởng trường học ở vùng núi nói: "Người quyên góp nói rằng cậu ấy sắp kết hôn, vậy nên muốn tích phúc cho vợ mình, khoản tiền này sẽ đến vào ngày hôm đó, cảm ơn hai người, chúc hai người hạnh phúc."
Thẩm Tiêu Toàn nói: "Tin tức đã trải rộng cả nước."
Thẩm Tuyền cầm máy tính bảng, hồi lâu sau mới nói: "Vâng."
Đoạn phỏng vấn trong máy tính bảng còn chưa kết thúc.
"Người quyên góp nói rằng cậu ấy từng làm chuyện có lỗi với vợ mình, cậu ấy rất áy náy với cô ấy, hy vọng quãng đời còn lại có thể luôn che chở cô ấy, chăm sóc cho cô ấy."
"Cảm ơn chị gái tên Thẩm Tuyền ạ." Đây là lời của một cô gái.
"Cảm ơn chị Tuyền."
"Cảm ơn chị đã quyên góp tiền."
"Cảm ơn chị, chúng em chân thành hy vọng chị sẽ được hạnh phúc."
"Chắc chắn chị sẽ là cô dâu đẹp nhất."'
Nụ cười trong sáng của lũ trẻ truyền tới xuyên qua đoạn video.
Mọi người ở nhà họ Thẩm im lặng.
Thẩm Tuyền cầm lấy điện thoại, nhấn số của Văn Trạch Lệ, chẳng mấy chốc đầu bên kia đã nghe máy.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới: "Vợ à."
Thẩm Tuyền lại nhìn đoạn video trong máy tính bảng một cái, hỏi: "Là anh bảo chú nhỏ tính giờ lành lại lần nữa đúng không?"
Văn Trạch Lệ dừng một chút: "Ừ."
Thẩm Tuyền: "Tính hay lắm."
Văn Trạch Lệ: "Hay cái gì mà hay, không được gặp nhau trong vòng nửa tháng mà hay à?"
Người nhà họ Thẩm cũng kêu lên: "Còn không phải do cậu tự tìm?"
Văn Trạch Lệ: "..."
Vợ à, em lại mở loa ngoài nữa rồi hả.