Thẩm Tuyền hoàn hồn, nhìn anh một cái nói: "Cũng ổn."
Con người cũng có tính lười, nghỉ ngơi vài tháng rồi trở lại, thêm việc sinh nở vốn đã ảnh hưởng sức khỏe, bận rộn mới cảm thấy không thích ứng được như trước.
"Ngủ một chút, đến rồi anh bế em xuống xe." Văn Trạch Lệ khởi động xe, đưa một ly cà phê ấm nóng vừa mua cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền nhận lấy uống một hớp, cổ họng đã thoải mái hơn.
Chiếc xe đi vào dòng xe cộ, Thẩm Tuyền dần dần được cà phê đánh thức tinh thần, điện thoại cô reo lên, là Thường Tuyết, cô bắt máy nói chuyện một hồi.
Văn Trạch Lệ bóc gói kẹo bạc hà ăn, tiện tay nhét một viên cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền há miệng ăn. Một lát sau Thẩm Tuyền cúp điện thoại, Văn Trạch Lệ nhìn cô, thấy cô tỉnh táo hơn nhiều rồi mới yên tâm.
Rất nhanh chiếc xe đi vào khu danh gia, lại thêm kẹt xe, lúc này đèn đã lên rực rỡ.
Một tay Văn Trạch Lệ nắm vô lăng rồi lái chậm rãi, ho khan vài tiếng, anh nói: "Tuyền Nhi, bình thường em ghen như thế nào?"
Thẩm Tuyền bình tĩnh nhìn anh một cái: "Sao thế?"
Văn Trạch Lệ nhìn cô dưới ánh đèn, khóe môi cong lên nói: "Ừm, sếp lớn giống như vợ anh đây, ghen tuông có lẽ im hơi lặng tiếng, nhưng chắc chắn sẽ nhận ra được chút chi tiết nhỏ."
Thẩm Tuyền dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn người đàn ông này.
Anh đang vòng vo.
Thẩm Tuyền hờ hững hỏi lại: "À, anh cho rằng sẽ có những cử chỉ nào?"
Văn Trạch Lệ cười nói: "Chẳng hạn như không thường làm việc ở nhà ăn, lại đột nhiên làm việc ở nhà ăn đồ đó."
Thẳng thừng nhắc về cuộc gặp mặt ngẫu nhiên trưa nay, Thẩm Tuyền không trả lời, đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ ẩn chứa ý cười, lúc rẽ vào cổng nhà họ Thẩm thì khẽ liếc nhìn cô một cái.
Đôi mắt xinh đẹp của cô không nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng không trả lời là đúng rồi. Cả người Văn Trạch Lệ sướng rơn, sau khi dừng xe tại bãi đậu xe, anh kéo dây an toàn, chống người qua hôn lấy cô.
Thẩm Tuyền không né mà hôn môi với anh.
Lâu sau Văn Trạch Lệ xuống xe, đến ghế phó lái ôm cô xuống. Hai người dắt tay đi vào cửa nhà họ Thẩm, sự sung sướng chảy dọc người Văn Trạch Lệ nhanh chóng dập tắt khi nhìn thấy Mạc Điềm ôm con trai đến tìm Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cũng vừa vặn buông tay anh và đón con trai, cô vén tã của con trai hỏi Mạc Điềm: "Hôm nay có đại tiện không?"
Mạc Điềm: "Có, nhưng mà vẫn còn hơi cứng."
Thẩm Tuyền gật đầu, ngồi trên sô pha chạm mũi với con trai. Con trai nắm lấy tay cô cho vào miệng, Thẩm Tuyền nhẹ giọng nói: "Không được nha."
Con trai oa oa vài tiếng, ngọ nguậy trong lòng cô.
Văn Trạch Lệ treo áo khoác lên, nhìn Thẩm Tuyền chuyên chú ôm con trai, vừa vào cửa đã buông tay anh, anh cắn răng bước đến, lại gần nhéo nhéo mặt con trai.
Anh xem thời gian: "Hôm nay là thứ ba."
Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn anh.
Văn Trạch Lệ mỉm cười, im lặng không nói.
Thẩm Tuyền: "Lại bắt đầu rồi."
Văn Trạch Lệ cười cười, nhưng sâu trong mắt lại không có ý cười, anh nhìn con trai trong lòng cô, lại dành hết tất cả sự chú ý của cô, trong lòng càng không dễ chịu.
Anh thấp giọng nói: "Đúng rồi, không phải nói muốn cai sữa sao?"
Anh đứng dậy hỏi Mạc Điềm: "Mẹ, cai sữa cần ăn những gì thế?"
Mạc Điềm ngơ ngác rồi vô thức nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền nắm bàn tay nhỏ của con trai nói: "Lại thêm vài ngày đi."
Văn Trạch Lệ: "..."
Thiệt tình lúc trước đã nói đi làm là cai, bây giờ quá hai ngày rồi đó.
Nhưng anh không lên tiếng, lúc này con trai lại đại tiện rồi, Mạc Điềm tiến đến giúp đỡ, Thẩm Tuyền để con trai nằm trên sô pha rồi đi lấy tã, Văn Trạch Lệ thấy thế thì lấy tới giúp. Sau đó dì giúp việc đưa nước đến, ba người phụ nữ bận rộn vây quanh một đứa bé, Văn Trạch Lệ ngồi trên tay ghế nhìn, tay chống lưng ghế bên cạnh Thẩm Tuyền.
Buổi tối ăn cơm xong.
Thẩm Tuyền xem tài liệu một lúc rồi nhìn đi nhìn con trai, Văn Trạch Lệ dựa vào ghế trong thư phòng xem biểu đồ xu thế cổ phiếu, cuối cùng Văn Trạch Lệ lại làm việc xong trước, anh trở về phòng tắm rửa, mặc một bộ đồ ngủ đi ra nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi, Thẩm Tuyền còn chưa trở về phòng, anh ra cửa đi tìm Thẩm Tuyền.
Lúc này Thẩm Tuyền đang ở trong phòng Mạc Điềm, còn đang chơi đùa với con trai.
Sau khi Văn Thân đầy tháng, chủ yếu ngủ lúc mười một giờ rưỡi. Đây là phòng của bố mẹ vợ nên Văn Trạch Lệ không tiện đi vào, anh nhìn Thẩm Tuyền, chỉ thấy cô chơi với con trai rất vui vẻ, ngập ngừng một lát, cũng không gọi mà quay người xuống lầu.
Dì giúp việc đi lên cầu thang, nhìn thấy anh: "Cậu Văn."
Văn Trạch Lệ ừ một tiếng, quay người vào phòng, sau đó dựa vào sô pha mân mê điện thoại. Nửa giờ sau Thẩm Tuyền mới đi vào, cô nhìn thấy người đàn ông đang bấm điện thoại, một tay chống cằm cực kỳ lười nhác, anh ngước mắt rồi hờ hững nói: "Chịu trở về rồi?"
Giọng điệu kiểu gì đây?
Thẩm Tuyền nhìn anh: "Ừm."
Sau đó quay đi lấy đồ ngủ vào phòng tắm. Tắm rửa xong đi ra, Văn Trạch Lệ trở lại trên giường, tựa lưng chơi điện thoại, Thẩm Tuyền đi đến ban công lau tóc.
Văn Trạch Lệ thấy thế thì đặt điện thoại xuống, ôm cô từ ban công vào, tiện tay đóng cửa kính nói: "Bên ngoài gió lớn, em bị cảm rồi thì sao đây?"
Thẩm Tuyền nhìn anh: "Không phải anh đang tức giận à?"
Văn Trạch Lệ: "Ông đây giận dỗi cũng không ảnh hưởng đến việc quan tâm em."
Nói rồi anh đi đến lấy máy sấy tóc, bật lên, kéo cô vào lòng và sấy tóc cho cô. Sau đó giọng nói trầm thấp lại có phần giận dữ của người đàn ông vang lên: "Hai tư sáu vốn chỉ có ba ngày, em còn dành thời gian này cho..."
Thẩm Tuyền nhéo thịt ở eo anh: "Đó là con trai của chúng ta."
"Anh biết mà."
Thẩm Tuyền: "Anh không thể thương yêu con sao?"
"Anh thương yêu đấy, đó là con trai của anh, nhưng anh cũng yêu em mà, em vào cửa tới giờ nhìn anh mấy lần?"
Thẩm Tuyền: "..."
Giờ khắc này, nếu như Thẩm Tuyền là kiểu người đanh đá kia, chắc chắn sẽ đánh người đàn ông này một trận.
Sao có thể nhỏ mọn đến như thế.
Sấy tóc xong, Thẩm Tuyền lười để ý anh mà đi về phía giường. Văn Trạch Lệ thẳng thừng ôm cô từ sau lưng, trực tiếp ra tay, trong chốc lát Thẩm Tuyền đã hơi buông súng xin hàng. Anh hôn cổ cô, thấp giọng nói: "Em hư quá rồi."
Thẩm Tuyền hít một hơi, tay chống giường: "Anh cũng hư."
Sau đó trong phòng có những tiếng thăng trầm phập phồng, kéo dài không dứt.
*
Chuyện này vẫn không có kết quả, Văn Trạch Lệ để ý chuyện này, cuối cùng sau khi Thẩm Tuyền uống trà kiều mạch, bắt đầu ba ngày ngưng sữa, vẻ mặt Văn Trạch Lệ mới coi như tốt hơn một xíu. Mà Mạc Điềm cũng thấy rõ được thái độ này của Văn Trạch Lệ, ngày này Thẩm Tuyền về nhà họ Thẩm trước Văn Trạch Lệ, Mạc Điềm kéo Thẩm Tuyền đến ngồi ở phòng khách nhỏ rồi nói: "Văn Trạch Lệ ấy, đối với đứa bé, thương thì thương, nhưng nó vẫn luôn tranh giành với đứa nhỏ."
"Người đàn ông này quá nhỏ mọn rồi."
Thẩm Tuyền: "Mẹ, mẹ có cách gì không?"
Lúc trước Mạc Điềm đưa trà cho Thẩm Tuyền, tay Thẩm Tuyền không cẩn thận bị bỏng, vẻ mặt lạnh lùng tức khắc của Văn Trạch Lệ lúc ấy đã có thể nói rõ, trong mắt con người Văn Trạch Lệ này chỉ có Thẩm Tuyền.
Hơn nữa còn có phần không bình thường, hình như chỉ cần có người làm tổn thương Thẩm Tuyền, không cần biết người này là ai, dù cho có là bố mẹ của Thẩm Tuyền, anh vẫn có thể chỉnh đốn, lạnh mặt rồi không vui như thường. Thái độ như thế này, đứng ở góc độ của người phụ nữ, người đàn ông này quả là tốt, nhưng bây giờ anh đã là một người bố rồi.
Anh không nhận người thân, ngay cả con trai còn tranh giành như thế.
Thật ra Mạc Điềm không ngạc nhiên với dáng vẻ này của anh, nhưng tình huống này vẫn nên thay đổi, bây giờ là chuyện nhỏ, sau này cháu ngoại hiểu chuyện rồi thì là chuyện lớn mất.
Bà nói: "Nếu như có thể để bố con họ ở chung một khoảng thời gian, con thấy có tốt hơn chút nào không?"
Thẩm Tuyền hơi khựng lại: "Hình như có thể thử như vậy xem."
Từ lúc Thân nhi được sinh ra đến giờ, bên người lúc nào cũng có người vây quanh, Thẩm Tuyền và Mạc Điềm là chính, phía sau còn có Lâm Tiếu Nhi, Văn Tụng Tiên, Thẩm Tiêu Toàn, ngoài ra còn dì giúp việc đồ nữa, người bố Văn Trạch Lệ này ở xa đứa nhỏ, đến giờ hình như hai người chưa từng ở chung một chỗ.
Mạc Điềm gật đầu: "Vậy quyết định thế nhé, công việc sau này của con..."
Thẩm Tuyền suy nghĩ một lát: "Hai ngày nữa còn phải đi Lê Thành một chuyến, ba ngày sau về."
Có những chuyện phải hoàn thành trước khi niêm yết Thừa Thắng.
Mạc Điềm: "Được rồi, những việc khác mẹ sắp xếp cho."
Thẩm Tuyền: "Vất vả cho mẹ rồi."
"Đâu có gì."
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
Không lâu sau Văn Trạch Lệ trở về, người một nhà ăn cơm tở phòng ăn. Lại qua hai ngày nữa, Thẩm Tuyền sắp xếp hành lý, Văn Trạch Lệ đưa cô đến sân bay.
Anh tiễn đến tận cửa an ninh, Thẩm Tuyền lấy kính râm xuống, nhìn anh rồi tiến đến ôm lấy anh.
Văn Trạch Lệ nhướn mày, cười cúi đầu hôn trán cô: "Sao thế? Không nỡ à?"
Thẩm Tuyền ngẩng đầu, hôn đôi môi mỏng của anh: "Có một chút."
Một chút này cũng khiến Văn Trạch Lệ mở cờ trong bụng.
Hai người im lặng ôm nhau một lát, sau đó Thẩm Tuyền rời khỏi lòng ngực anh, đeo kính râm lên, xoay người đi đến cửa an ninh. Văn Trạch Lệ đút tay trong túi, mặc áo sơ mi đen và quần dài, đôi mắt hẹp dài vẫn luôn nhìn cô, nhìn cô qua cửa an ninh lấy đồ đạc, quay đầu nhìn anh một lần.
Vợ chồng hai người nhìn nhau, cũng có phần không nỡ.
Nỗi bịn rịn của Thẩm Tuyền không chỉ là một chút, tháng này hai người cũng không thường tách nhau ra, Thẩm Tuyền cảm thấy bản thân rất ỷ lại anh, Thường Tuyết cầm túi đi đến bên cạnh Thẩm Tuyền, nhìn cô một cái.
Đột nhiên Thường Tuyết hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, cậu đã bắt đầu nhớ cậu Văn rồi sao?"
Thẩm Tuyền sửng sốt, cô nhìn Thường Tuyết, vài giây sau cô thơ ơ hỏi: "Rõ ràng vậy sao?"
Thường Tuyết gật đầu: "Ừ."
"Cậu thật sự thay đổi nhiều đó." Thường Tuyết không ngừng cảm thán, cô ấy vô thức quay đầu nhìn, vậy mà có thể thấy dáng người cao lớn của Văn Trạch Lệ giữa đám người, anh vẫn đứng ở đó, vừa gọi điện thoại vừa nhìn bên này. Thường Tuyết bỗng hâm mộ vô cùng, tình cảm bây giờ của hai người này thật sự quá tốt đẹp.
Thường Tuyết lấy điện thoại của mình ra nhìn.
Một dòng tin nhắn cũng không có.
Tức giận cất điện thoại đi...
*
Cúp điện thoại với Lâm Tập, Văn Trạch Lệ quay người rời khỏi sân bay, giờ này đúng lúc là giờ cơm trưa, anh định trở về công ty ăn, lúc này lại có cuộc gọi đến.
Người gọi đến là Mạc Điềm.
Mạc Điềm nói trong điện thoại: "Có thể mẹ với bố con phải đi nhà mợ một chuyến, mấy ngày này con đừng về nhà họ Văn, về nhà họ Thẩm chăm Thân nhi một chút."
Văn Trạch Lệ nhướn mày, nắm vô lăng rồi lười nhác hỏi: "Bố mẹ con đâu?"
"À, con không biết chú nhà con mời họ đi du lịch sao?"
Văn Trạch Lệ: "... À, con nhớ rồi."
"Được rồi bố mẹ đi đây, quản gia đang trông đứa nhỏ."
Văn Trạch Lệ: "Ừm."
Sau khi cúp máy, Văn Trạch Lệ khởi động xe rồi lái đi, lúc này không đến công ty nữa, lái thẳng về nhà họ Thẩm, sau khi vào nhà, vừa nhìn đã thấy quản gia đang ôm con trai, bên cạnh là dì giúp việc đang lắc cái trống chơi đùa với con trai.
Văn Trạch Lệ khom lưng rót một ly nước rồi uống một hớp, cầm ly đi đến chỗ quản gia và nhìn con trai. Bàn tay bàn chân nhỏ nhắn của Văn Thân quơ quơ muốn lấy cái trống lắc.
Văn Trạch Lệ nhìn rồi bỗng hỏi quản gia: "Sao bố mẹ không mang Văn Thân đi theo?"
Quản gia nghe vậy, cười nói: "Chuyện này tôi không rõ lắm, có lẽ là cảm thấy ở nhà thì tiện hơn một chút."
Nói rồi ông ấy đứng dậy đưa Văn Thân cho Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ còn hơi không quen, đưa tay đón lấy theo bản năng, lúc trước cũng không đến lượt anh đâu.
Anh cũng lười ôm, lúc này ngó trái ngó phải, dì giúp việc ở đây, nhưng anh làm bố, không ôm hình như không thuyết phục lắm.
Ôm con trai, Văn Trạch Lệ xoay người ngồi trên sô pha, đôi chân dài vắt chéo rồi lay thằng bé.
Văn Thân chìa tay muốn lấy đồ nhưng không lấy được, chỉ túm được áo sơ mi của anh, còn nắm như muốn kéo cúc áo của anh ra vậy. Văn Trạch Lệ hờ hững nói: "Đừng nắm."
Giọng nói của anh trầm thấp, không dịu dàng.
Văn Thân lại không có khóc mà tiếp tục nắm, sau đó đạp đạp đôi chân nhỏ, Văn Trạch Lệ nắm lấy đôi chân nhỏ của thằng bé, hơi mất kiên nhẫn, anh gọi dì giúp việc: "Dì ôm đi."
Dì giúp việc tiến đến, khựng lại một lát rồi thấp giọng nói: "Cậu Văn, còn chưa đến giờ ăn cơm, tôi đang dọn vệ sinh."
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu nhìn, ba dì giúp việc cũng đang làm vệ sinh.
Văn Trạch Lệ: "Các dì dọn vệ sinh không chia thời gian à?"
Dì giúp việc cười xòa nói: "Không phải, trước khi đi chị Điềm có dặn chúng tôi, nhanh chóng dọn dẹp một chút, thế nên chúng tôi không dám chậm trễ."
Văn Trạch Lệ: "..."
Thôi vậy.
Để anh ôm.
May mà rất nhanh đã gần giờ cơm trưa rồi, dì giúp việc cũng ôm đứa nhỏ đi, Văn Trạch Lệ ăn một mình, không gặp khó khăn gì, ăn cơm xong, anh ngẩng đầu đã thấy dì giúp việc ôm đứa nhỏ xuất hiện nữa.
Trong tay còn cầm một bình sữa đang cho uống.
Văn Trạch Lệ lau khóe môi, đứng dậy nói: "Tôi đến công ty trước, buổi tối trở về, không cần nấu quá nhiều."
Dì giúp việc ừ một tiếng, bà ấy nhìn đồng hồ nói: "Cậu đút đi cậu Văn, sắp tới đứa nhỏ chỉ có mình cậu là người thân, cậu nên gần gũi thân thiết nhiều hơn."
Bàn tay lấy áo khoác của Văn Trạch Lệ khựng lại, vài giây sau anh nhìn con trai đang nhắm mắt uống sữa, lại nhìn chằm chằm bình sữa kia, nghĩ thầm may mà ngừng bú mẹ rồi.
Nghĩ đến đây anh lại khoan dung hơn, tiến đến đỡ đứa trẻ từ trong lòng dì giúp việc, ngón tay nắm bình sữa lộ rõ khớp xương, anh ngồi trên tay ghế sô pha rồi nhìn đứa nhỏ uống.
Cái miệng của thằng bé nho nhỏ mà hút mạnh vô cùng, từng chút một, cũng không mở mắt, hiển nhiên rất hưởng thụ. Văn Trạch Lệ nhìn chăm chú, thầm nghĩ giống mình chỗ nào?
Xấu quá.
Cũng không giống Tuyền nhi, có phải là bệnh viện đưa nhầm không?
Hay là đến bệnh viện hỏi một chút.
Lúc này đứa nhỏ bỗng mở mắt ra, đôi mắt giống anh y đúc ấy cứ nhìn anh như thế.
Văn Trạch Lệ nhướn mày nhìn, uống hết sữa rồi nên anh lấy bình sữa ra. Văn Thân còn chóp chép miệng, trên môi còn dính sữa màu mơ.
Văn Trạch Lệ lấy yếm ăn dưới cằm thằng bé, tùy tiện lau.
Dì giúp việc bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, nghĩ thầm cậu Văn cũng không tệ, ít nhất còn biết cái khăn trên cổ có thể lau. Thấy thằng bé no rồi, Văn Trạch Lệ đứng dậy rồi lại đưa con trai cho dì giúp việc: "Được rồi, tôi đi công ty đây."
Dứt lời.
Anh quay người lấy áo khoác rồi đi mất.
Tiện thể lấy điện thoại ra soạn tin, gửi tin nhắn cho Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ: [ Anh có một suy đoán táo bạo, có khi nào bệnh viện đưa nhầm rồi, thật ra tụi mình có con gái? ]