Sắc mặt Văn Trạch Lệ càng thêm lạnh lẽo: "Thật không?"
Vào thời khắc ấy, phẫn nộ và ghen tuông ào ào ập tới thiêu đốt hết lý trí của anh, Văn Trạch Lệ ôm người đi thẳng vào phòng ngủ thứ hai, nhưng lần này bước vào mới phát hiện nó đã trở thành phòng làm việc.
Vết tích cuối cùng của anh trong căn biệt thự tân hôn đã bị xóa sạch sẽ.
Bước chân anh khựng lại, mấy giây sau anh xoay người ôm Thẩm Tuyền đạp cửa đi vào một căn phòng khác. Thẩm Tuyền giãy giụa trong lòng anh mấy lần nhưng không thành công, mãi đến khi ngã xuống giường.
Dù sao thì sức lực của phụ nữ cũng không bằng đàn ông.
Văn Trạch Lệ nắm lấy hai tay cô đè lên giường, cúi đầu hôn cô. Thẩm Tuyền tránh né, hai người đọ sức với nhau, Văn Trạch Lệ đè hai tay cô lại, một tay khác nắm lấy cằm cô rồi siết chặt.
Trong phòng chỉ có một chút ánh sáng, lông mi của Thẩm Tuyền rung rung mấy lần.
Cô híp mắt nhìn người đàn ông đang nổi khùng, Văn Trạch Lệ cũng không nhắm mắt, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm, lúc anh hôn sâu thì vẫn nhìn vào mắt cô.
Thẩm Tuyền thở hổn hển, cô nghiêng đầu nói bên tai anh: "Kỹ thuật của anh cũng bình thường thôi."
Sắc mặt của Văn Trạch Lệ đen đi mấy phần, cố gắng hết sức.
Trong căn phòng vang lên vài tiếng rên rỉ rời rạc, da thịt Thẩm Tuyền bị anh siết đỏ lên, khắp nơi toàn là dấu vết. Rất lâu sau, Văn Trạch Lệ hôn lên lưng cô, thấp giọng nói: "Anh biết, em vẫn chưa ngủ với ai."
"Em không thể nào ngủ với Nhiếp Thừa được."
"Nếu em đã từng ngủ với anh ta, đêm hôm đó em phải giúp anh tìm nơi cần tìm."
Sau lưng Thẩm Tuyền toàn là mồ hôi.
Cô không thèm để ý đến anh.
Thẩm Tuyền sờ điện thoại trên đầu giường, gọi điện cho dì giúp việc ở dưới lầu: "Dì ơi, tìm giúp con bốn quyển tạp chí kia với."
Mặt Văn Trạch Lệ lại sầm sì.
Anh nắm chặt cổ tay cô, Thẩm Tuyền nói: "Anh có thể đi rồi."
Giọng Văn Trạch Lệ khàn khàn, anh nhéo nhéo mặt cô, cắn răng nói: "Chúng ta tái hôn có được không?"
Đôi mắt anh đỏ bừng lên, Thẩm Tuyền không trả lời mà chỉ gỡ tay của anh ra, cô xoay người. Đúng lúc có người gõ cửa, là dì giúp việc đã nhặt tạp chí cho Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cúi người quỳ gối trên giường, cô kéo áo sơ mi của người đàn ông, sau đó cài hai cúc áo cho anh. Văn Trạch Lệ không nói tiếng nào, chỉ híp mắt nhìn cô.
Sau khi Thẩm Tuyền cài xong, cô kiểm tra cổ của anh: "Tôi muốn ngủ, không giữ anh qua đêm đâu."
Văn Trạch Lệ có cảm giác mình điên rồi, anh nắm chặt tay cô: "Tuyền Nhi..."
Thẩm Tuyền rút tay ra, cô thuận tay khoác quần áo lên người mình, sau đó đi ra mở cửa.
Dì giúp việc lo lắng đứng bên ngoài: "Con có muốn ăn khuya không?"
Trong phòng có mùi huân hương rất thơm nhưng bà ấy cũng biết có cậu cả Văn trong đó. Thẩm Tuyền dựa vào cửa nói: "Con không ăn, dì không cần phải vất vả."
Cô nhận tạp chí, Văn Trạch Lệ tháo mấy cúc áo ở giữa ra, áo sơmi đen còn chưa nhét vào cạp quần, ánh mắt của người đàn ông rơi trên gương mặt lạnh lùng của cô.
Anh đi tới, hung ác nham hiểu nhìn tạp chí được cô ôm vào lòng, sau đó im lặng đi ra ngoài. Dì giúp việc vội vàng nhường đường cho anh, anh nhìn thoáng qua phòng ngủ thứ hai, sau đó đi về phía cầu thang.
Thẩm Tuyền nói với dì giúp việc: "Dì tiễn cậu cả Văn giúp con."
"Được." Dì giúp việc đứng chờ Thẩm Tuyền dặn dò, Thẩm Tuyền nói xong thì đóng cửa lại, tạp chí cũng được cô ôm vào phòng. Dì giúp việc đi xuống lầu, còn chưa đi tới cửa đã thấy cậu cả Văn đứng ở cửa cúi đầu châm thuốc, khói thuốc lượn lờ.
Đúng là có chút cô đơn.
Khoảng mười mấy giây sau, người đàn ông đi xuống bậc thang rồi đi thẳng ra cửa sắt.
Sau khi cửa sắt đóng lại, điện thoại trong túi Văn Trạch Lệ vang lên, anh cầm lên xem thì thấy là cuộc gọi từ Thẩm Tuyền, anh ngước mắt nhìn về phía lầu hai.
Trên ban công lầu hai, Thẩm Tuyền đứng đó, gió thổi qua mái tóc của cô, giọng nói của cô truyền qua loa: "Cậu cả Văn, tôi còn phải cảm ơn anh vì đã cho tôi hiểu được mùi vị của tình dục."
"Sau này tôi cũng muốn thử với những người đàn ông khác, xem có cảm giác thế nào."
Cô vừa dứt lời, Văn Trạch Lệ sợ vỡ mật: "Thẩm Tuyền!"
Bóng người cao gầy mảnh khảnh kia như đang cười nhạo anh, cô xoay người vào phòng và đồng thời cúp máy. Tay Văn Trạch Lệ run lên, cô gái này đang trả thù anh, trả thù anh lúc nãy đã không tin tưởng cô, trả thù anh coi thường cô.
*
Ném điện thoại lên giường, Thẩm Tuyền đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi cởi quần áo, dấu vết xanh tím trên người rất rõ, anh ra tay thật độc ác.
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn sau đó mở vòi hoa sen, cô đứng bên dưới để nước nóng cọ rửa cơ thể của mình.
Anh đang ghen, sao cô không biết được chứ.
Anh không tin tưởng của cô, sao cô lại không biết.
Trong mắt anh, cái gì Thẩm Tuyền cũng dám làm, có lẽ đã từng ngủ với vô số thằng rồi.
Ồ.
Cô tắm xong thì đã rất muộn. Thẩm Tuyền quay lại giường, chỉ là anh cắn quá mạnh nên sau lưng đau buốt, nửa đêm Thẩm Tuyền có tỉnh dậy một lần rồi lại ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tuyền tỉnh dậy rồi mới về nhà họ Thẩm, cô rửa mặt thay quần áo sau đó xuống lầu ăn sáng, lúc dì giúp bưng cháo ra cho cô, bà ấy muốn nói lại thôi.
Thẩm Tuyền thờ ơ liếc nhìn dì giúp việc, bà ấy nhìn ra ngoài trong vô thức.
Thẩm Tuyền nhìn ra ngoài nhưng không thấy gì khác, cô cầm khăn tay lau khóe môi, nói: "Hai ngày này dì quét dọn vệ sinh nơi này một chút, treo câu đối với đèn lồng lên, cuối tuần này dì có thể về nhà."
"Sớm vậy sao?" Dì giúp việc hoàn hồn: "Con không về đây ở ư?"
"Không."
Dì giúp việc: "Được."
Thẩm Tuyền đứng dậy cầm áo khoác mặc vào, cô cầm chìa khóa và một xấp tài liệu, sau khi thay giày cao gót ở trước cửa, Thẩm Tuyền đi xuống bậc thang, thời tiết hôm nay khá tốt.
Ra đến cửa sắt, mùi khói thuốc bay đến.
Thẩm Tuyền nhìn lướt qua một vòng, Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc và bước xuống xe.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Tuyền thu tầm mắt lại, cô đi đến chỗ xe của mình.
Văn Trạch Lệ bước tới trước một bước rồi nắm chặt cổ tay cô, ăn nói khép nép: "Anh xin lỗi."
"Tối qua anh không nên hỏi em như vậy."
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh: "Cậu cả Văn không cần xin lỗi, tôi và anh chỉ là bạn giường, anh lo lắng cũng là bình thường."
Ngón tay thon dài của Văn Trạch Lệ siết chặt, anh cười lạnh một tiếng: "Bạn giường."
Cũng đúng, cô không thích anh nhưng lại lên giường với anh, đây không phải bạn giường thì là gì? Anh thức cả đêm, áo sơ mi nhăn nhúm, mặt mày vẫn kiêu ngạo như trước nhưng hình như vẻ kiêu ngạo kia càng lúc càng mỏng manh, chỉ cần đối diện với cô là anh có thêm rất nhiều cảm xúc, ví dụ như lúc này.
Vừa tức, vừa hận còn pha lẫn chút hối hận.
Thẩm Tuyền nhìn anh, nhìn ra anh đang chật vật, cô híp mắt nhìn anh.
Mấy giây sau Thẩm Tuyền nói: "Cậu cả Văn còn muốn nói gì nữa sao?"
Có.
Muốn tái hôn.
Ông đây thích em nhưng Văn Trạch Lệ không nói nên lời, anh thả lỏng tay, đầu ngón tay cầm điếu thuốc gõ gõ, Văn Trạch Lệ nói: "Làm bạn giường cũng tốt."
Thẩm Tuyền bình tĩnh nhìn anh: "Tôi cũng cảm thấy thế."
Nói xong cô rút tay về, Văn Trạch Lệ cũng buông tay.
Thẩm Tuyền mở cửa xe ngồi vào ghế lái, cô để xấp tài liệu bên ghế phó lái rồi nổ máy xe. Chiếc Range Rover màu đen lao vút đi, Văn Trạch Lệ đứng tại chỗ, hồi lâu sau anh chỉ cảm thấy cổ họng mình toàn mùi máu.
Niềm kiêu ngạo của anh hoàn toàn tan biến trước mặt cô.
*
Một khoảng thời gian dài sau đó, gần như Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền không liên lạc gì, ông trùm dầu mỏ là tổng giám đốc Hoàng đã đến thủ đô, gần tết nên toàn bộ giới nhà giàu đang chuẩn bị đến dự lễ cưới của Văn Trạch Tân.
Trần Y muốn Thẩm Tuyền làm phù dâu cho mình, Thẩm Tuyền từ chối vậy nên công việc của cô cũng không nhiều, ngày hôm đó cô đến sân bay đón tổng giám đốc Hoàng.
Thời tiết ở thủ đô rất lạnh, hình như tuyết sắp rơi rồi.
Thẩm Tuyền cầm túi xách, bên cạnh cô là Thường Tuyết, Thường Tuyết thở ra một làn khói: "Lạnh quá."
"Thời tiết thế này dễ bị delay nhất." Thường Tuyết sợ nhất là lát nữa lại nghe thông báo chuyến bay đến trễ hay gì đó, Thẩm Tuyền không trả lời cô ấy.
Chẳng mấy chốc, tổng giám đốc Hoàng với bộ râu xồm xoàm đi ra cùng trợ lý.
Thường Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cô ấy bước nhanh tới: "Tổng giám đốc Hoàng, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp ha ha, sắp hết năm mà tổng giám đốc Thẩm còn có thời gian đến đón tôi, thật là vinh hạnh quá." Lần này tổng giám đốc Hoàng trừ việc đến đàm phán chuyện mỏ dầu với Văn Trạch Lệ, ông ta còn đến tham dự lễ cưới của cậu hai nhà họ Văn nữa.
Thẩm Tuyền bắt tay ông ta: "Bận rộn nữa cũng phải đến.”
"Ha ha, được."
Hai chiếc xe xuất phát từ sân bay rồi chạy tới khách sạn dưới trướng Văn thị, Thường Tuyết gọi điện thoại cho trợ lý của Văn Trạch Lệ, mấy ngày nay hai người họ toàn liên lạc với nhau.
Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ chưa từng liên lạc với nhau lần nào.
Đến khách sạn và đi lên phòng riêng ở tầng hai, ngồi chưa được bao lâu thì cánh cửa bị đẩy ra, Văn Trạch Lệ mang theo chút gió lạnh đi vào, sau lưng là trợ lý của anh.
Anh quét mắt nhìn quanh phòng, ánh mắt lướt qua mặt Thẩm Tuyền, sau đó cười bước lên bắt tay với tổng giám đốc Hoàng.
"Đã lâu không gặp."
Tổng giám đốc Hoàng mỉm cười: "Đã lâu không gặp, cậu cả Văn."
Thẩm Tuyền lật menu và hỏi tổng giám đốc Hoàng: "Tôi chọn mấy món không cay và đồ ăn đặc sản ở chỗ chúng tôi, tổng giám đốc Hoàng thấy sao?"
"Được, không thành vấn đề." Tổng giám đốc Hoàng ngồi xuống, khẽ cười nhìn Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ cởi áo khoác đưa cho trợ lý, anh bình thản nhìn Thẩm Tuyền rồi lại nhìn khoảng cách rất gần giữa cô và tổng giám đốc Hoàng, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Khoảng thời gian này nhà họ Văn có quá nhiều việc.
Từ ngày hôm đó, trong lòng Văn Trạch Lệ vẫn nghĩ tới hai chữ bạn giường kia, vì câu nói kia mà anh vừa hối hận vừa lo lắng bất an, sợ cô thật sự xảy ra quan hệ với người đàn ông khác.
Anh có thể chơi với cô nhưng anh có lòng tham, muốn trái tim của cô, muốn tái hôn.
Nhưng lòng dạ của cô gái này như sắt đá, đêm đó cô không hề lay động vì lời cầu xin kia, càng đừng nghĩ sẽ có được trái tim của cô.
Sau khi ngồi xuống, anh bảo trợ lý đưa thuốc cho tổng giám đốc Hoàng.
Tổng giám đốc Hoàng nhận rồi châm lửa, Văn Trạch Lệ cũng đốt một điếu thuốc và ngậm trong miệng.
Thẩm Tuyền chọn đồ ăn, thuận tay đưa menu cho anh, Văn Trạch Lệ cầm lấy, lơ đãng đè lên ngón tay cô. Thẩm Tuyền ngước mắt liếc anh một cái, vẻ mặt bình thản không có biểu cảm nào.
Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ siết chặt, một lúc sau anh mới lấy điếu thuốc trên miệng xuống, cười nói: "Tổng giám đốc Thẩm chọn một ít đặc sản đi."
Thẩm Tuyền: "Món gì?"
"Vịt quay Bắc Kinh."
Thẩm Tuyền nhíu mày: "Tôi quên mất."
Văn Trạch Lệ nhìn gương mặt không cảm xúc của cô, trong lòng bực bội, anh đưa menu cho trợ lý, trợ lý nhanh chân cầm ra ngoài đưa cho phòng bếp.
Thẩm Tuyền cũng thuận thế rút tay lại, cô sửa sang lại tay áo, Thẩm Tuyền nhớ lại câu hỏi của bố lúc tối.
"Khoảng thời gian này con có liên lạc với Văn Trạch Lệ không? Cậu ta từ bỏ rồi à?"
Thẩm Tuyền nghĩ có lẽ đã từ bỏ rồi, anh bước vào bẫy rồi lại nhảy ra.
Rõ ràng là anh cũng chỉ thích cô đến thế mà thôi.
Tổng giám đốc Hoàng bên kia lại nhắc đến mỏ dầu bên Trung Đông, nói ông ta đã tự đi thăm dò và thấy không tệ lắm. Văn Trạch Lệ tiếp lời với vẻ tràn đầy tự tin: "Đó là đương nhiên, thứ tổng giám đốc Hoàng cần không chỉ là một mỏ dầu, đúng chứ?"
Tổng giám đốc Hoàng mỉm cười, ông ta cười nhìn Văn Trạch Lệ.
"Vẫn là cậu cả Văn lợi hại, nếu như cậu cả Văn không tới tìm tôi, tôi thật sự không biết lúc mua mỏ dầu, cậu Văn lại chú ý nhiều đến vậy đấy."
Văn Trạch Lệ mỉm cười không nói, anh liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền. Cô sờ sờ lỗ tai mình, chỗ ấy hơi ngứa.
Văn Trạch Lệ bỗng đưa tay vén sợi tóc ra sau tai cô, sau đó còn xoa lỗ tai cô một cái.
Tổng giám đốc Hoàng vẫn đang định nói chuyện, ông ta thấy cảnh này thì sửng sốt.
"Hai người... Ly hôn giả à?"
Ngón tay Văn Trạch Lệ khựng lại, Thẩm Tuyền đẩy tay của anh ra, cười nhạt một tiếng: "Là thật."
"Thật? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi còn đang định giới thiệu bạn trai cho tổng giám đốc Thẩm đây." Tổng giám đốc Hoàng cười ha hả.
Ông ta vừa dứt lời đã phát hiện bầu không khí thay đổi, mặt cậu cả Văn sa sầm.
Thẩm Tuyền cười một tiếng: "Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Hoàng.
Tổng giám đốc Hoàng xấu hổ nhìn Văn Trạch Lệ, mấy giây sau ông ta không chịu nổi nữa, ông ta vắt tay lên bàn gõ gõ mấy lần, sau đó nói: "Mà khoan, quan hệ giữa hai người là thế nào? Nét mặt này của cậu cả Văn... Con mẹ nó tôi sợ đấy nhé."
Tất cả mọi người đều nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ dùng đầu ngón tay búng điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài nhìn Thẩm Tuyền, anh cắn răng nghiến lợi nhìn tổng giám đốc Hoàng: "Thấp hơn người yêu một bậc."
Tổng giám đốc Hoàng: "?"
Còn có loại quan hệ thấp hơn người yêu một bậc à?