Mẹ: Con đã đến tuổi này rồi thì nên suy xét đến chuyện lớn trong đời, con xem xem đa số bạn bè quen thuộc xung quanh con cũng đã có bạn trai bạn gái cả rồi, con cũng nên cân nhắc suy xét cho mẹ đi chứ, mở to mắt ra mà ngắm, yêu cầu của mẹ không nhiều, điều kiện gia đình ngang hàng với nhà chúng ta là được.
Thường Tuyết trợn trắng mắt, hết lời để nói.
Vấn đề là cũng phải tìm được người thích hợp chứ.
Thẩm Tuyền liếc nhìn cô một cái: “Sao thế?”
Thường Tuyết thở dài: “Lại là giục kết hôn.”
Thẩm Tuyền khe khẽ cười: “Từ khi cậu hai mươi hai tuổi đến bây giờ, cô vẫn kiên trì sao?”
“Chả thế, tôi cảm thấy đời này của mẹ tôi chỉ có ở chuyện này mới kiên trì nhất với tôi thôi, bà ấy còn bảo tôi tìm người có điều kiện tương đương với gia đình tôi là được, mấu chốt là bên cạnh tôi toàn là người tôi phải trèo cao thôi.”
Cuộc đời của Thường Tuyết bắt đầu thay đổi từ khi thi vào Trường Quốc tế Uất Kim Hương, vào cái năm thứ ba trung học, cô ấy ra sức học hành dùng thành tích xuất sắc thi vào Uất Kim Hương.
Thật ra khi ấy thi vào đó là bởi vì bố Thường Tuyết đã đồng ý với cô ấy rằng thi đỗ thì sẽ mua cho cô ấy chiếc điện thoại thông minh, nên cô đã vì chiếc điện thoại này mà cố gắng học hành.
Sau này chuyện học phí đã trở thành chuyện đau đầu nhất trong nhà, nhưng bố cũng không định để cô ấy chuyển trường khác, thế nên vì để đỡ đần tiền học mà học bổng mỗi năm trở thành mục tiêu phấn đấu của cô ấy.
Nhưng nào ai hay học bổng của Trường Quốc tế Uất Kim Hương lại lớn như thế, cô ấy nhận được một lần là có thể không cần đắn đo chuyện học phí ba năm, thậm chí có thể nói là bao ăn ba năm.
Sau này học ở ngôi trường này không những không tốn tiền mà còn kiếm ra tiền.
Cộng thêm cô ấy lại ngồi cùng bàn với Thẩm Tuyền, trở thành bạn thân, sau khi tốt nghiệp thì vào Thẩm thị làm trợ lý của Thẩm Tuyền, điều kiện gia đình của cô ấy vẫn luôn ở tầm mức trung trung, nhưng mà mối quan hệ bên người cô ấy đã thay đổi rồi, đa số đều là con cháu thế gia.
Dù thi thoảng có một hai người tự mình phấn đấu đi lên thì về cơ bản bọn họ cũng là tấm gương cha mẹ của thế hệ sung túc.
So sánh như thế thì điều kiện gia đình của cô ấy vẫn luôn ở dưới cùng.
Tìm một người ngang hàng, nói dễ hơn làm.
Thẩm Tuyền: “Con cháu thế gia cũng có người tìm con gái bình thường mà.”
Thường Tuyết lắc đầu: “Tôi không trông chờ đâu.”
Lúc này, cô ấy lướt đến khung trò chuyện trên điện thoại, đúng lúc này Nhiếp Tư gửi tin nhắn đến.
Nhiếp Tư: Có phải vừa xuống máy bay không? Thấy vòng bạn bè của cô rồi.
Thường Tuyết: Phải, làm sao.
Nhiếp Tư: Vừa hay hôm nay là sinh nhật tôi, cô có muốn tới không? Tiện thể hôm nay chơi PUBG nhé?
Thường Tuyết: Nhà các anh không bày tiệc lớn cho anh à?
Nhiếp Tư: Không, Nhiếp Thừa về rồi, còn cần đến tôi sao? Tôi cũng sướng khi được yên tĩnh lắm.
Nhiếp Tư là con cháu thế gia điển hình, chỉ riêng cổ phần đã khiến cả đời anh ấy không lo cái ăn cái uống, lại là anh em của Văn Trạch Lệ, hiểu biết nhiều rồi cũng cùng nhau làm đầu tư, coi như là kiểu vương gia nhàn hạ có tiền.
Có rất ít người họ Nhiếp bước chân vào kinh doanh, vì đa phần đều tham gia chính trị, người làm kinh doanh cũng chỉ có một bộ phận nhỏ, bộ phận nhỏ này là bố của Nhiếp Tư dựng lên.
Thường Tuyết đấu đá với người đàn ông này nhiều năm nên đã rất quen thuộc.
Cô ấy nhìn Thẩm Tuyền một cái rồi nói: “Chắc chắn mẹ tôi đang ở nhà chặn tôi rồi, tối nay tôi đến đón sinh nhật với Nhiếp Tư là được.”
Thẩm Tuyền: “Sinh nhật của Nhiếp Tư?”
“Ừ.”
“Vậy được, cùng đi đi.” Thẩm Tuyền dặn dò tài xế, tiện thể bảo tài xế bỏ lại vệ sĩ Văn Trạch Lệ phái tới.
Xe đến dưới lầu nhà Nhiếp Tư, anh ấy mua một căn chung cư ở bên Thế Mậu, hai phòng ngủ một phòng khách, giá cả đắt đỏ thôi rồi, nhưng một mình anh ấy ở rất đã.
Thường Tuyết đã tới một hai lần nên cũng không lạ lẫm gì, cô ấy vừa đặt ít đồ ăn trên điện thoại vừa ngáp, cô ấy nhìn Thẩm Tuyền hỏi: “Cậu không nói với cậu Văn một tiếng à?”
Thẩm Tuyền lướt lướt điện thoại, khẽ liếc cô ấy một cái.
Thường Tuyết lập tức nín thinh.
Đến cửa, Thường Tuyết bấm chuông cửa.
Chỉ lát sau, Nhiếp Tư đã mặc bộ quần áo ở nhà màu đen ra mở cửa, nhìn một cách thăm dò: “Má? Tổng giám đốc Thẩm?”
Thẩm Tuyền: “Tới giúp anh tổ chức sinh nhật.”
Nhiếp Tư: “…”
Anh ấy liếc Thường Tuyết, Thường Tuyết cười to. Cuối cùng Nhiếp Tư chỉ đành mở cửa để cho hai người đi vào, có đắc tội ai cũng không dám đắc tội Thẩm Tuyền đâu.
Anh ấy híp mắt nhìn Thường Tuyết bảo: “Sao cô không báo một tiếng?”
Thường Tuyết đi dép lê vào, cười đáp: “Cho anh một bất ngờ.”
“Là kinh hãi, cảm ơn.”
Thẩm Tuyền: “Hửm? Nói gì đấy?”
Nhiếp Tư lập tức mỉm cười đi lên trước, cầm cái gốc lên vuốt phẳng ra: “Rồng đến nhà tôm ha, tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Tuyền chẳng buồn đáp lời anh ấy, ngồi xuống.
Nhiếp Tư đi rót nước cho hai người, Thường Tuyết cầm điện thoại nói với Nhiếp Tư: “Tôi gọi đồ ăn rồi.”
Nhiếp Tư: “Trùng hợp ghê, tôi cũng gọi rồi.”
Không lâu sau, đồ ăn hai người gọi đã đưa đến, Nhiếp Tư lấy bia ở trong tủ lạnh ra, anh ấy mặc bộ quần áo ở nhà màu đen này trông cao to, nhìn khá đẹp, thoạt nhìn hơi có dáng vẻ dịu dàng.
Thẩm Tuyền liếc vài cái rồi lại nhìn Thường Tuyết, bỗng chợt nhớ đến đoạn trò truyện vừa rồi ở trên xe.
Nhưng hình như Thường Tuyết không nhận ra cái tốt của Nhiếp Tư.
Cô ấy vẫn ở đó lướt điện thoại, cũng không biết đang nói chuyện với ai.
Thẩm Tuyền xoa trán, cảm thấy bản thân đã lo nghĩ rồi.
Nhiếp Tư đặt một chiếc bánh ngọt nho nhỏ, cỡ chỉ khoảng một bàn tay, vốn là định thỏa cơn thèm của Thường Tuyết nhưng mà Thẩm Tuyền lại ở đây nên cũng phải chia cho cô một miếng.
Ba người vừa ngồi xem tivi vừa trò chuyện, uống rượu, ăn đồ ăn.
Về sau Thẩm Tuyền mệt rồi, Thường Tuyết thấy giờ giấc đã trễ bèn dìu luôn Thẩm Tuyền vào phòng khách ngủ, Thẩm Tuyền đụng vào trán của Thường Tuyết: “Cố lên.”
Thường Tuyết ngẩn người: “Cố lên cái gì? Cậu say rồi à?”
Thẩm Tuyền: “…”
Rồi sau đó cô đóng cửa lại.
Thường Tuyết suýt chút nữa bị bóp mũi, cô ấy tặc lưỡi hai tiếng rồi quay lại ghế sô pha, ôm gối ôm vào trong lòng, ngồi khoanh rồi nói: “Tôi cảm thấy sau này Thẩm Tuyền chắc chắn sẽ trở thành một người phụ nữ dịu dàng.”
Nhiếp Tư đang ngậm một xiên nướng trong miệng, nghe xong thì liếc cô ấy một cái: “Sao tổng giám đốc Thẩm có thể trở thành người phụ nữ dịu dàng được, cô đang nằm mơ à.”
Vừa nói, ánh mắt của anh ấy lia xuống rồi liếc nhìn cô, Thường Tuyết mặc chân váy chữ A, ngồi khoanh chân thế này rất không ổn.
Anh ấy cầm lấy chiếc gối ôm ném vào trong lòng Thường Tuyết: “Cô ngồi cho cẩn thận vào.”
Thường Tuyết ngẩn người, cúi đầu nhìn thì đờ mất mấy giây rồi vội vàng đặt chân xuống đất, dựa lưng vào tựa ghế: “Không phải, bộ quần áo này bình thường trông đẹp nhưng mặc vào thì không thoải mái chút nào.”
Nhiếp Tư bấm điện thoại: “Hay là tôi cho cô mượn hai bộ quần áo để mặc?”
“Được chứ.” Thường Tuyết định chơi game suốt đêm nay với anh ấy, cô ấy ngồi thẳng người dậy nói: “Tiện thể tôi đi tắm cái đã, thế này khó chịu lắm.”
Nhiếp Tư liếc cô ấy một cái rồi đứng dậy đáp: “Đi theo tôi.”
Thường Tuyết mỉm cười ném chiếc gối đi, bước vào phòng của anh ấy, phòng khách của anh ấy có tông màu là xám và trắng, căn phòng này cũng là gam màu này, trông khá là sạch sẽ, đa số con trai đều thối hoắc nhưng Văn Trạch Lệ với mấy con cháu thế gia này ai nấy cũng có đặc sắc riêng, Nhiếp Tư mở tủ quần áo ra, lấy từ trong ra một chiếc quần dài với một chiếc áo khoác rồi ném vào trong lòng cô ấy.
“Đừng động vào những món màu xanh lá trong phòng tắm, còn thứ khác thì tùy.”
Nhiếp Tư nói xong thì đi ra ngoài.
Thường Tuyết ồ một tiếng rồi đi vào phòng tắm, đồ màu xanh lá toàn là đồ dùng cá nhân của anh ấy, Thường Tuyết lấy chiếc khăn lông mới, bật vòi hoa sen lên và bắt đầu tắm.
Chốc lát sau, tắm xong Thường Tuyết mặc chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình và quần dài vào, nhân tiện rửa luôn mặt, cả người cũng dễ chịu hơn, cô ấy xách quần đi ra ngoài.
May mà quần là quần thể thao nên có thể thắt chặt lại.
Sau khi đi ra Thường Tuyết nói: “Có túi không, tôi bọc quần áo lại.”
“Dưới tủ TV có một cái túi mua sắm trống không.”
Nhiếp Tư dựa vào tay vịn của sô pha chơi game, đầu cũng chẳng ngẩng lên: “À phải rồi, WeChat của điện thoại cô cứ kêu mãi, bác gái gọi cho cô, bà ấy hỏi cô sao không về nhà.”
Nói tới đây, Nhiếp Tư mỉm cười ngẩng đầu lên nói: “Sao bác gái vẫn còn giục kết hôn…”
Chữ hôn vừa mới thốt ra, Nhiếp Tư đã hơi nghẹn ứ.
Thường Tuyết mặc áo quần xong, để tiện sang một bên nhưng áo quá to nên cô ấy vén nó lên rồi thắt nút áo lại, cái thắt buộc này làm lộ chút eo.
Làn da so sánh với cái áo màu đen thì tất nhiên là làn da trắng rồi.
Cô ấy vẫn chẳng hay biết gì, ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Tư: “Anh định nói gì thế?”
Chắc chắn lại là nói móc mỉa cô ấy.
Nhiếp Tư tỉnh bơ dời tầm mắt đi, đáp: “Ừ, tôi định bảo, sao cô không nói với bác gái là đến bạn trai cô còn chẳng tìm được.”
Thường Tuyết: “Hứ, tôi biết ngay mà miệng chó của anh chẳng mọc nổi ngà voi.”
Nói xong, cô ấy chạy đến chỗ sô pha ngồi xuống, lần này lập tức khoanh chân lại rồi cầm điện thoại lên ấn mở WeChat, bấm vào voice chat, cô ấy giả điệu bộ ngái ngủ mơ màng, cất tiếng rằng: “Mẹ… Con ngủ rồi… ngủ ngon.”
Đấy là cái giọng uốn éo làm bộ làm tịch.
Cả người Nhiếp Tư run lẩy bẩy, nhìn cô ấy ngồi xuống, khẽ xê dịch cơ thể rồi tiếp tục dựa vào tay vịn sô pha: “Đã xong chưa?”
Thường Tuyết trừng mắt nhìn anh ấy, cũng tựa vào tay vịn sô pha bên này, hai người mỗi người chiếm một bên, cô ấy mở trang web trò chơi ra bảo: “Đến đây.”
Hai người vào game cùng lúc.
Khả năng chơi game của Thường Tuyết cũng khá được, bình thường cũng có thể hay lập nhóm chơi PUBG với Nhiếp Tư, này cũng coi như là niềm yêu thích chung của hai người.
Nhìn giao diện, máy bay đang mở.
Thường Tuyết hỏi: “Nhảy ở đâu?”
Nhiếp Tư: “Hẻm núi.”
Thường Tuyết: “Được.”
Trong máy bay còn có đòng đội nên tính ra chỉ có mình Thường Tuyết là nữ, hai người kia mở mic, một cậu trai trong số đó cười: “Số ba là con gái à?”
Này là nói Thường Tuyết.
Nhiếp Tư ngước mắt lên nhìn Thường Tuyết,
Thường Tuyết mỉm cười điều chỉnh lại tư thế rồi mở mic lên đáp: “Đúng vậy.”
Cậu trai kia lại cười: “Vậy ba người bọn tôi dẫn cô theo.”
Thường Tuyết: “Được chứ được chứ.”
Nhiếp Tư hừ lạnh một tiếng: “Lại tới nữa.”
Thường Tuyết ném cái gối ôm vào trong ngực anh ấy: “Lát nữa tôi giúp anh.”
“Không cần.” Nhiếp Tư đáp rồi tiếp tục điều khiển nhân vật, bốn người cùng nhảy dù, đáp xuống hẻm núi, Thường Tuyết lại mở xem thông tin của hai đồng đội, cô ấy cười bảo: “Xem chiến tích của hai người kia không bình thường, cứ thêm một bạn tốt đi, tối nay bốn người chúng ta cùng chơi.”
Nhiếp Tư không rằng không quở.
Mà người ở bên kia hẳn cũng thấy thành tích của Thường Tuyết và Nhiếp Tư, biết hai người này mạnh nên cậu trai số một kia cười nói: “Cô nhóc cô khá giỏi nhỉ.”
Thường Tuyết: “Quá khen, quá khen.”
Chàng trai số hai: “Thêm một bạn tốt.”
Thường Tuyết: “Được, được.”
Còn chưa bắt đầu đánh thì cứ thêm bạn trước đã. Nhiếp Tư ngước mắt lên nhìn Thường Tuyết, cô ấy buộc áo lại như thế nên eo được thắt nhỏ lại, anh ấy bấm vào mic nói: “Đi hướng bên này, số một, đằng sau cậu có người.”
Số một lập tức nằm sấp xuống.
Nhiếp Tư một phát súng tiễn kẻ địch đằng sau ấy đi.
Thường Tuyết mỉm cười đá Nhiếp Tư một cái: “Lợi hại ha.”
Cả hai người đều đi chân trần, ở trên ghế sô pha chạm vào nhau như thế, da thịt kề cận.
Nhiếp Tư chậc một tiếng: “Cô có thể đừng dùng lực như thế không.”
Thường Tuyết: “Anh lại muốn nói tôi là đại lực vương đúng không?”
Nhiếp Tư liếc nhìn cô ấy, ánh mắt dừng lại trên đôi chân sơn màu móng đỏ của cô ấy, ờ một tiếng rồi hai người lại tiếp tục chơi.
Mười ngón tay của Thường Tuyết rất nhanh, vừa đúng đến vòng độc, cô ấy đã chộp lấy chiếc ống ngắm ở dưới đất, điều khiển nhân vật chạy về phía trước, vòng độc càng lúc càng gần, Thường Tuyết đang định tìm một chiếc mô tô, lúc này cậu trai số một lái xe đến, nói vào trong mic: “Lên xe.”
Nói rồi bèn nhảy lên xe. Nhiếp Tư điều khiển xe mô tô, cùng đi ngang với chiếc xe kia, cậu trai số một cười nói: “Không ngờ cậu mạnh phết, tôi còn định kéo theo cậu.”
Thường Tuyết ho một tiếng cười đáp: “Không, không mạnh bằng cậu, vẫn cần anh giai đây dẫn tôi theo.”
“Anh giai? Ha ha.” Cậu trai kia cười to, Thường Tuyết ấn vào điện thoại, cười đến độ mặt mày cong cong.
Nhiếp Tư liếc cô ấy một cái.
Chỉ thấy mái tóc cô ấy xõa xuống rủ bên bờ vai, khóe miệng giương nụ cười, đèn trong phòng khách đã tắt chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, khoảnh khắc đó trong lòng Nhiếp Tư không nói rõ nổi là cảm giác gì.
Anh ấy chậc lưỡi bảo: “Cười như kẻ hám trai.”
Thường Tuyết ngẩng đầu lên trừng anh ấy: “Anh mới là kẻ mê gái, chơi game chẳng lẽ phải mặt mày ủ rũ hay gì, cả tối nay anh cứ xị mặt ra, anh làm sao thế.”
Đầu lưỡi Nhiếp Tư chặn môi dưới, khom cười cầm lấy một chai bia, tu một hơi cạn sạch đáp: “Tôi nào có làm sao, cười dở hơi với điện thoại như cô à?”
Thường Tuyết tặc lưỡi, cô ấy đứng dậy nhích đến gần Nhiếp Tư, Nhiếp Tư cụp mắt nhìn cô ấy mà không nói gì, thấy cô ấy đỡ lấy vai mình, trên người cô mang theo mùi sữa tắm mà anh ấy hay dùng, mùi thơm xông vào mũi.
Nhiếp Tư nheo mắt lại, đang định cất lời thì Thường Tuyết đã nói trước: “Ôi chao, hay là đánh xong ván này chúng ta đổi đội khác rồi tìm cho anh một chị gái, xem anh có cười dở hơi không?”
Nhiếp Tư: “Không tiếc anh giai số một của cô à?”
Thường Tuyết cười ha ha bảo: “Không sao, chúng ta thêm bạn rồi, lần sau lập đội được, cơ hội có nhiều mà.”
Nhiếp Tư: “Phải rồi.”
Thường Tuyết nói xong thì quay trở lại phần ghế sô pha bên kia, trên đầu mũi chân còn kẹp một cái gối. Nhiếp Tư im lặng nhìn cô ấy mấy lần, lắc đầu rời mắt đi.
Quả thật ván này thắng rồi.
Thường Tuyết vui sướng đến độ đá chân.
Nhiếp Tư tặc lưỡi một tiếng.
Thường Tuyết bấm mở mic nói với chàng trai số một rằng: “Chúng ta hẹn lần sau nhé.”
“Ấy, không cùng chơi nữa à?” Chàng trai số một ngẩn người.
Thường Tuyết cười đáp: “Tìm cho bạn của tôi một chị gái.”
Cậu trai số một: “Ồ, bạn của cô là cái người số bốn hả? Ha ha, được chứ, vậy chúng ta hẹn lần sau.”
Thường Tuyết: “Được.”
Nhiếp Tư liếc nhìn cô mấy lần liền.