Văn Trạch Lệ dừng chân lại và có phần khó tin, anh nhìn con trai đang mút ngón tay rồi nhìn về phía quản gia: “Các ông ở nhà cũng không trông được?”
Quản gia cũng thử thăm dò xem, ông ấy cười rồi lập tức nói: “Trông được trông được, chỉ là hỏi một chút, sợ cậu sẽ lo lắng cho đứa bé.”
Trong lòng Văn Trạch Lệ chậc một tiếng, anh sẽ lo lắng?
Suýt chút nữa anh đã nói nuôi các ông có ích lợi gì, nhưng đây là nữ giúp việc và quản gia của nhà họ Thẩm, anh chỉ là con rể, tạm thời vẫn chưa tới lượt anh nói.
Văn Trạch Lệ nhìn lướt qua quản gia, lập tức đi về phía chiếc xe của mình.
Chưa rời đi được hai bước, Văn Thân đã khóc oa oa thật to, đứa bé khóc đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Quản gia thấy vậy cũng không dám cố tình gây sự nữa, vội vàng dỗ dành đứa bé đi vào nhà.
Văn Trạch Lệ đút tay trong túi quần do dự vài giây, quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy quản gia ôm con vào phòng khách nhỏ dỗ dành. Con trai dùng sức đạp chân, quản gia bắt buộc phải bế dựng thẳng đứng, cuối cùng là sau khi đạp vài cái, mếu máo không khóc nữa, thật ra thằng bé có hai chỗ rất giống Thẩm Tuyền.
Chính là khuôn mặt và cằm, lúc mếu máo cái cằm sẽ run rẩy vài lần theo.
Văn Trạch Lệ đứng ở đằng kia nhìn một lúc, đột nhiên xoay người đi về. Quản gia đang định dỗ cho Văn Thân ngủ, ai ngờ Văn Trạch Lệ đi rồi mà quay về, quản gia nhìn về phía Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ xắn tay áo sơ mi, đi qua nói: “Đưa cho tôi.”
Quản gia không lên tiếng, đành phải đưa đứa bé cho Văn Trạch Lệ, một tay Văn Trạch Lệ đỡ lấy đứa bé, tiện tay cầm cái túi màu đen lên, nói: “Sắp xếp tài xế, tôi mang con tới công ty.”
Sau khi quản gia nghe xong, mặt mày hớn hở và đi sắp xếp ngay.
Chỉ chốc lát sau tài xế lái xe. Văn Trạch Lệ đặt đứa bé ở ghế sau, dùng ghế trẻ em cố định, một tay anh cầm trống lắc và một tay cầm tài liệu, lắc lắc trống bỏi bên kia cho con trai nhìn.
Đúng lúc giờ này lại là giờ đi làm cao điểm, xe chạy thẳng đến ga ra tầng hầm, Văn Trạch Lệ bế con trai rồi đi lên lầu bằng thang máy riêng.
Thế mà Văn Thân đã ngủ trong lúc đong đưa, Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn con trai trong lòng, đầu ngón tay tay véo cằm thằng bé.
Hình như Văn Thân không vừa lòng, vặn vẹo cơ thể rồi lại ngủ tiếp.
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, đám người Lâm Tập cầm tài liệu ngẩng đầu nhìn, tất cả đều trợn tròn mắt.
“Chủ tịch Văn … Sao lại đưa cậu chủ nhỏ đến?”
Văn Trạch Lệ chân dài bước ra thang máy, ném chiếc túi nhỏ đựng đồ của con trai cho Lâm Tập, Lâm Tập tay chân luống cuống đón lấy, giọng điệu của Văn Trạch Lệ có phần bực mình, nói: “Tôi đi ra ngoài thì thằng bé sẽ khóc, khóc mãi nên chỉ có thể mang theo.”
Lâm Tập sững sờ, liếc mắt nhìn nhau với những người còn lại. Cũng may tầng chót của Văn thị không có nhiều nhân viên lắm, mấy người trợ lý cộng thêm giám đốc tài vụ và kế toán thủ quỹ.
Trừ mấy trợ lý ra, còn lại cũng là người nhà họ Văn.
Sau khi họ nghe xong thì không nhịn được mà cười rộ lên. Lâm Tập vô cùng lo lắng: “Nhưng chúng ta toàn là đàn ông, không thể chăm sóc tốt cho thằng bé.”
Văn Trạch Lệ: “Là đàn ông càng cần học cách chăm sóc con cái thế nào.”
Lâm Tập: “…”
Văn Trạch Lệ đã quen với người bên cạnh, thật ra người thân cận của anh toàn là đàn ông, cũng không phải vì kì thị hay cái gì cả, mà chủ yếu là anh không muốn để phụ nữ bên mình sợ những người phụ nữ đó có suy nghĩ với anh. Trước đây chưa yêu Thẩm Tuyền là suy nghĩ này, sau này yêu Thẩm Tuyền thì càng phải tránh, anh sợ Thẩm Tuyền suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù cô không có khả năng….
Bế con trai vào văn phòng rồi lại thu dọn sơ qua ghế sô pha, đặt con ở trên để cho thằng bé ngủ. Văn Trạch Lệ triệu tập một đám lại họp.
Băn khoăn cậu chủ nhỏ ở phía sau, lúc nói chuyện mấy người đàn ông cũng là đè ép giọng nói. Sau khi họp nghị kết thúc, có vẻ Văn Thân vẫn chưa tỉnh.
Văn Trạch Lệ uống một ngụm cà phê, không nhịn được đi lên nhìn thằng bé.
Văn Thân vẫn ngủ say, Văn Trạch Lệ lấy tay chọc mặt bé, lại lơ đãng đảo qua hơi thở của thằng bé, sau đó mới yên tâm. Ai ngờ một giây sau Văn Thân đã thức dậy và khóc thật to, con mắt cũng chưa mở ra mà đã khóc rồi. Văn Trạch Lệ bị dọa sợ phát run, vội vàng ôm lấy đứa bé, lúc này cửa đẩy ra theo.
Lâm Tập cũng chạy vào theo: “Chủ tịch Văn, sao vậy?”
Văn Trạch Lệ cũng không biết dỗ dành thế nào, chỉ ôm thằng bé đi đi lại lại, ai ngờ không có ích gì. Hai người đàn ông nhìn nhau rồi lại nhìn thằng bé trong ngực một chút.
Sau đó cửa phòng làm việc lại đẩy ra, bảy tám người đàn ông đuổi theo thăm dò.
“Ôi? Cậu chủ nhỏ khóc ghê gớm như vậy là thế nào?”
Đàn ông trong phòng bất lực, Văn Trạch Lệ lập tức hối hận vì đã nhất thời mềm lòng dẫn thằng bé đến công ty, một thân áo sơ mi đen của anh bị Văn Thân vùng vẫy cho xốc xếch.
Anh đen mặt lại nói với Lâm Tập: “Gọi điện thoại đến nhà họ Thẩm, hỏi xem đứa bé khóc như thế là có ý gì?”
Đáng ra anh nên gọi cho vợ nhà mình, nhưng bây giờ cũng không biết Thẩm Tuyền xuống máy bay chưa. Lâm Tập ôi một tiếng, lấy điện thoại ra và đang định bụng gọi.
Đột nhiên Văn Trạch Lệ sờ vào chỗ nóng ẩm của tã lót, một giây sau anh nói: “Tạm thời đừng gọi, có thể thằng bé cần thay một cái tã.”
Đàn ông trong phòng lập tức bừng tỉnh hiểu ra: “Vẫn là chủ tịch Văn hiểu biết, không hổ đã làm bố.”
Lâm Tập xoay người đi lấy túi nhỏ, lục lọi bên trong rồi đưa tã cho Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ đặt con trai vẫn khóc rống trên ghế sô pha, sau đó cởi tã lót của bé ra.
Sau khi cởi ra, một đám đàn ông càng ngây người, không đơn thuần là tiểu mà còn đi ị.
Phân của thằng bé cũng không thúi lắm.
Chỉ là lại làm cho mọi người càng luống cuống mà thôi.
Khoé mắt của Văn Thân vẫn rưng rưng nước mắt, vẫn còn dùng sức đạp chân, Văn Trạch Lệ không biết lấy tã của thằng bé từ đâu, chỉ sợ da thịt trắng nõn của thằng bé cũng dính theo.
Cuối cùng vẫn là Lâm Tập hỗ trợ túm cái mông của thằng bé, Văn Trạch Lệ giật cái tã xuống rồi ném vào thùng rác. Làm hết những thứ này, một đám đàn ông lập tức thở phào một cái.
Văn Trạch Lệ cầm khăn ướt lau mông cho con trai, nhìn khuôn mặt tươi cười của Văn Thân, trong nháy mắt anh đã trầm tĩnh hơn.
Đứa trẻ rất nhỏ, đứa bé nhỏ đến mức ngay cả chuyện sinh lý của mình cũng chưa giải quyết được, thằng bé yếu ớt như vậy, yếu ớt đến mức ngoài khóc thì cũng chẳng có cách nào. Quấn tã lên cho thằng bé, mặc quần vào, Văn Trạch Lệ ôm thằng bé trong ngực rồi dựa vào lưng ghế, vắt chéo đôi chân dài, liếc mắt nhìn con trai một cách sâu sắc.
Tiếp đó anh nói với Lâm Tập: “Lấy cho thằng bé ít nước.”
“Trong túi có bình sữa.”
Lâm Tập có thể làm gì, chỉ có thể vất vả vùi đầu làm việc, cầm lấy bình sữa đi rót nước ấm.
Sau khi nhét bình sữa vào trong miệng Văn Thân, Văn Thân dùng sức uống. Lâm Tập cầm khăn tay lau mồ hôi nói: “Làm bố thật không dễ dàng.”
Văn Trạch Lệ vỗ vỗ sau lưng con trai.
Đôi mắt hẹp dài sâu sắc, trái lại làm mẹ càng không dễ dàng …
Uống nước xong lại uống sữa.
Văn Thân ngủ thiếp đi.
Văn Trạch Lệ chỉ có thể lợi dụng lúc này và trở về sau bàn làm việc, thật ra cũng may lộ trình của anh hôm nay rất nhàn rỗi, lúc này điện thoại vang lên ting ting.
Văn Trạch Lệ cầm lên vừa nhìn, đúng là Thẩm Tuyền.
Lúc này anh mới nhớ đến WeChat đại nghịch bất đạo mà mình vừa gửi.
Thẩm Tuyền: “Vậy có thể người chồng này cũng nghĩ sai rồi. “
Văn Trạch Lệ: “ … “
Anh biết ngay mà.
Anh biết sẽ bị cô oán giận.
Văn Trạch Lệ: “Vợ à, em đến chưa?”
Thẩm Tuyền: “Vừa tới, em nghe quản gia nói anh đưa con trai đến công ty.”
Văn Trạch Lệ: “ Ừ.”
Trái lại giọng nói của Thẩm Tuyền có phần dịu dàng: “Dẫn thằng bé đi sẽ làm trễ nãi công việc của anh, lúc thì thằng bé muốn uống sữa, lúc thì muốn uống nước rồi vừa khóc vừa ầm ĩ, có thể còn muốn đại tiện và gì gì đó, anh xử lý thế nào được.”
Đây là cô quan tâm anh đó.
Văn Trạch Lệ lập tức cảm thấy tất cả vất vả vừa rồi cũng là xứng đáng, trong nháy mắt những thái độ thù địch đối với con trai cũng vơi đi một nửa, thật ra cô cũng không có bất công.
Chỉ là vì con trai còn nhỏ, cho nên quan tâm con trai nhiều hơn một xíu mà thôi.
Văn Trạch Lệ đứng dậy đi đến sô pha nhìn con trai đang ngáy khò khò, sô pha to như vậy mà thằng bé cũng chỉ chiếm được một chỗ nhỏ, đủ để thấy bây giờ thằng bé nhỏ thế nào.
Văn Trạch Lệ cười nói: “Em xem thường chồng em rồi.”
Thẩm Tuyền ở bên kia nhẹ nhàng nở nụ cười, âm thanh rất dễ nghe.
Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Trở về sớm một chút, anh nhớ em, con trai cũng nhớ em.”
Thẩm Tuyền: “Được.”
Hai người cúp điện thoại. Lúc này Thẩm Tuyền vừa xuống máy bay, cô bỏ điện thoại xuống rồi lên xe, Thường Tuyết nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy khóe môi của cô mang theo ý cười, Thường Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tuyền ma sát điện thoại, cảm thấy cách xử lý của Mặc Điềm thật sự rất hay.
Bố con phải chung sống.
*
Buổi chiều Văn Thâm ngủ rất nhiều, sau đó không ngủ tiếp nữa, vừa vào xe đẩy đã nhìn đồ chơi nhỏ treo trong xe đẩy, còn chìa tay bắt lấy.
Văn Trạch Lệ kéo xe đẩy đến bên cạnh mình, vừa làm việc vừa trông con trai. Sáu giờ tối, tài xế nhà họ Thẩm đến đón người, Văn Trạch Lệ ôm con trai trở về.
Lúc giúp việc nhận thằng bé từ trong ngực anh, anh thở phào nhẹ nhõm.
Loại vất vả này, quả thật có thể lĩnh hội được.
Ăn xong cơm tối, Văn Trạch Lệ vào thư phòng làm việc, cái ngẩn ngơ này là ba tiếng, đợi đến lúc đi ra từ thư phòng, anh đi tắm rửa, tắm xong đi ra chuẩn bị ngủ rồi mới nhớ tới con trai.
Anh ngồi ở mép giường ngắm nghía điện thoại, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho giúp việc.
Giúp việc bên kia nhanh chóng nghe máy: “Cậu Văn.”
Văn Trạch Lệ: “Thân nhi đâu?”
Giúp việc: “Vẫn đang chơi trống lắc.”
Văn Trạch Lệ: “Dì bế đứa nhỏ vào đây, tối nay thằng bé ngủ với tôi.”
Giúp việc ở bên kia rất ngạc nhiên, bây giờ mới có một ngày mà cậu Văn đã thay đổi tính tình? Vì thế dì vội vàng đồng ý, chỉ chốc lát sau đã ôm Văn Thân vào.
Văn Trạch Lệ nhìn con trai tràn đầy tinh thần, đỡ lấy rồi quay người trở về phòng.
Gian phòng này vẫn luôn là phòng riêng của Thẩm Tuyền, sau đó sau khi sinh con thì buộc lòng phải ở bên này, vẫn là ở trong gian phòng của Thẩm Tuyền.
Tất cả mùi hương trong phòng cũng là của Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ ôm con trai đứng ở phòng khách nhỏ trong gian phòng, đứng một lát rồi anh cúi đầu hỏi Văn Thân: “Con có nhớ mẹ không?”
Miệng Văn Thân thổi bong bóng, rất có tinh thần kêu a a a, không có trả lời. Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Ồ? Nhớ? Chúng ta gọi video với cô ấy nhé.”
Nói xong anh ngồi trên sô pha, đặt con trai lên đùi rồi mở video ra.
Đã gọi video một lúc, bên kia cũng không có người nhận. Văn Trạch Lệ đen mặt lại, anh liếc mắt nhìn thời gian, đã mười giờ rưỡi mà người phụ nữ này đang làm gì.
Anh cúp máy, ngay sau đó lại gọi qua.
Thông báo hồi lâu, cuối cùng đầu bên kia mới có người bắt máy.
Nhưng màn hình nhoáng một cái, Thẩm Tuyền quấn khăn tắm, mái tóc ướt át, Văn Trạch Lệ cũng có thể thấy nước nhỏ giọt rơi xuống bờ vai trắng nõn của Thẩm Tuyền.
Đôi mắt của Văn Trạch Lệ tối sầm lại: “Em không có áo ngủ?”
Thẩm Tuyền ngồi trên giường: “Không phải, quên lấy áo ngủ, chỉ cầm theo mỗi cái khăn tắm vào.”
Văn Trạch Lệ híp mắt nói: “Em đứng lên cầm camera của video đi một vòng, à phòng khách phía ngoài cũng quay cho anh xem một xíu, anh xem hoàn cảnh của các em, nhìn xem có cần bảo Hứa Điện đổi cho em một gian phòng tốt hơn hay không.”
Thẩm Tuyền đang lau tóc, sau khi nghe xong thì ngước mắt lên nhìn anh, Văn Trạch Lệ miễn cưỡng dựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt thản nhiên không nhìn rõ tâm trạng. Con trai trong lòng anh gọi ríu rít.
Thẩm Tuyền nghe thấy, cô nói: “Em nhìn con một chút.”
“Anh xem phòng của em trước.”
Chân răng của Thẩm Tuyền ma sát, đứng dậy quay ngược camera lại, tiếp theo quét một vòng trong phòng, sau đó mở cửa lướt qua phòng khách bên ngoài, Thường Tuyết đang ăn đồ ăn vặt và xem tài liệu ở đâu đó trong phòng khách.
Giọng nói của Thẩm Tuyền hờ hững: “Nhìn thấy chưa?”
Văn Trạch Lệ: “Thấy rồi.”
Sầm….
Đóng cửa lại, Thẩm Tuyền trở về giường và xoay camera lại đây. Văn Trạch Lệ ôm con trai rồi đưa lên cho cô nhìn, mặt mày của Thẩm Tuyền dịu dàng: “Thằng bé vẫn chưa ngủ à?”
Văn Trạch Lệ thấy cảnh tượng như vậy, lại ăn xíu giấm chua nhưng rất nhanh anh đã kiểm soát được, nói: “Ừ, vẫn có tinh thần.”
Thẩm Tuyền: “Tối nay anh ngủ với con trai? Nửa đêm thằng bé sẽ tỉnh giấc hai lần, anh chịu được sao?”
Văn Trạch Lệ chậc một tiếng: “Tất nhiên.”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
Văn Trạch Lệ dời camera và đối diện với bản thân, anh nhìn Thẩm Tuyền: “Tối nay em định ngủ như vậy?”
Thẩm Tuyền cúi đầu liếc mắt nhìn.
Chiếc khăn tắm lớn chỉ ngang đến mông cô, ngủ như vậy không tốt lắm. Cô nói: “Một lát nữa em thay một bộ quần áo bình thường.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, cười nói: “Cho anh xem dáng vẻ bây giờ của em.”
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông ở đầu bên kia, rõ ràng trong ánh mắt mang theo vẻ cười nhạo, biết lúc này anh không có ý tốt, cô đi đến chiếc gương đặt dưới đất và quay camera lại.
Đột nhiên trong video có một đôi chân dài thu hút và vóc dáng với tỉ lệ hoàn hảo. Cô vẫn luôn rất trắng, cộng thêm cao 170, đôi chân rất dài, chiếc khăn tắm này thật sự quá hấp dẫn.
Văn Trạch Lệ vừa nhìn bỗng cúi đầu thấy con trai trong lòng cũng đang nhìn theo, cặp mắt kia giống hệt anh, cứ ngây ngốc mà nhìn mẹ thằng bé như vậy.
Văn Trạch Lệ lập tức đưa tay che mắt con trai, nhỏ giọng nói: “Nhìn cái gì vậy …”
“Ngủ cho bố.”
“Oe oe oe….” Đột nhiên Văn Thân gào khóc, trước mắt tối sầm hù chết thằng bé.
Thẩm Tuyền lập tức gọi: “A Lệ…”
Văn Trạch Lệ lập tức để điện thoại xuống, ôm con trai rồi đứng lên dỗ dành: “Đừng khóc đừng khóc, con không thể nhìn mẹ, trong tương lai con có thể nhìn cô gái khác, bố cho phép con kết giao với bảy tám cô gái, trường cấp 3 một người, đại học một người, ra xã hội tha hồ qua lại…”
“Oe oe oe….” Văn Thân cũng không cảm thấy vui vẻ, vẫn đang khóc.
Thẩm Tuyền ở chỗ này rất nôn nóng, cô gọi vài tiếng A Lệ, thậm chí còn buột miệng gọi chồng ơi. Đáng tiếc cũng chìm trong tiếng khóc của Văn Thân.
Giọng nói dỗ dành con trai của Văn Trạch Lệ cũng vẫn truyền đến, dần dần sau đó Thẩm Tuyền không gọi nữa, cô lắng nghe người đàn ông thì thầm dỗ dành thằng bé ở bên kia.
Giọng nói trầm thấp đó lại xen lẫn một tia dịu dàng.
“Đừng khóc, khóc nữa là đêm nay con chuột sẽ cắn bàn chân nhỏ của con, thiếu một ngón chân rồi, con còn lấy vợ thế nào được? Càng không thể lấy người xinh đẹp như mẹ con, cho nên con ngậm miệng cho bố.”
“Con nghe rõ chứ, bây giờ con còn nhỏ, bố nhường cho con, sau này đến lúc lên nhà trẻ con có thể tìm bạn gái, bố sẽ không ép, mẹ con phải theo bố đi hưởng tuần trăng mật rồi.”
"Còn khóc nữa là bố đánh con đó."
“Có phải lại đi ị hay không? Để bố xem …”
“Con ghét bỏ bố, bố cũng ghét con đấy, thằng nhóc thối.”