“Anh không sao chứ? Anh thấy thế nào rồi?” Lam Thấm vừa khóc vừa hỏi. Sau khi Văn Trạch Lệ đạp người đàn ông kia một phát, lông mày vẫn còn mang theo sự tức giận, nghe câu này anh liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Lam Thấm thì nói: “Tôi không sao.”
Sau đó, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền.
Đặt Thẩm Tuyền xuống cạnh xe, quan sát từ trên xuống dưới.
Chân Thẩm Tuyền có hơi trẹo, nhưng cô không thể hiện ra ngoài, chỉ nói: “Tôi không sao.”
Cô nghe thấy tiếng khóc của Thường Tuyết, quay đầu đi tìm Thường Tuyết, Thường Tuyết dựa lên cánh tay của Nhiếp Tư, bị dọa đến mức nước mắt không ngừng rơi xuống. Đến khi nhìn thấy Thẩm Tuyền đi tới, cô ấy òa khóc, đẩy Nhiếp Tư ra tiến lên ôm lấy Thẩm Tuyền: “Dọa chết mình rồi, tay lái của mình lệch cả một bên.”
Thẩm Tuyền vỗ vỗ vai của cô ấy: “Không sao, may là lệch đấy.”
Nếu như trực diện.
Cả hai người đã nằm dưới gầm xe rồi.
Sự việc này chắc chắn là hậu quả của vụ rửa tiền lần trước, Văn Trạch Lệ biết tin thì tới ngay, nhưng vẫn tới muộn. Thẩm Tuyền và Thường Tuyết nhìn có vẻ không có việc gì nhưng vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra cho an tâm, xe của bệnh viện tư nhân cũng đúng lúc đến nơi.
Hai người một trước một sau chuẩn bị lên xe.
Cổ tay Thẩm Tuyền đột nhiên bị nắm lấy, cô quay đầu lại.
Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc trong miệng, dưới ánh sáng, đôi mắt dài dần trầm xuống. Anh lấy điếu thuốc trên miệng ra, nhất thời không biết mình đang làm gì, chỉ nói: “Để tôi xem xem…”
“Còn đau ở đâu không?”
Thẩm Tuyền nhìn anh vài giây, lắc đầu: “Không có, không đau.”
Văn Trạch Lệ không nói lời nào, trầm mặc một lúc, anh cúi xuống nhìn lướt qua đôi giày cao gót của cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút chế giễu: “Có phải chân cô trẹo rồi không?”
Thẩm Tuyền: “Không.”
“Thật là không sao?” Anh đột nhiên tiến lên một bước, nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Tuyền: “Không thật mà.”
Văn Trạch Lệ không nói lời nào, nhướng mày buông cô ra.
Thẩm Tuyền quay người, tay được Thường Tuyết và y tá kéo lên xe cứu thương.
Cửa xe đóng lại.
Cô quay đầu nhìn lại.
Lam Thấm đứng ở bên Văn Trạch Lệ, bả vai rụt lại, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Văn Trạch Lệ quay đầu lại, nhướng mày hỏi cô ta: “Cô khóc cái gì?”
Nhiếp Tư từ bên cạnh vươn tay đưa một gói khăn giấy tới, Lam Thấm cầm lấy lau nước mắt, thì thào nói: “Em tưởng người bị tai nạn là anh.”
“Lúc nãy bọn họ đều nói là, anh tới rồi, lại có cả tai nạn xe.”
Văn Trạch Lệ híp mắt nói: “Cô về đi.”
Nói xong, điện thoại di động của anh chợt vang lên, anh cầm di động lên, chuẩn bị bắt máy, ánh mắt liếc nhìn xe cấp cứu đang chuẩn bị rời đi, nhìn thẳng vào ánh mắt của người phụ nữ trong xe.
Thẩm Tuyền bình thản thu hồi ánh mắt.
Văn Trạch Lệ nâng cằm, vừa bắt máy vừa liếc mắt nhìn người phụ nữ trong cửa sổ xe cứu thương.
Xe đã đi được một lúc.
Nhiếp Tư liếc nhìn Lam Thấm đã ngừng khóc, đi tới bên cạnh Văn Trạch Lệ, cúi đầu nhìn cánh tay của anh, cười một tiếng hỏi: “Ban nãy có phải cậu sợ rồi không?”
Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Cậu nói gì vậy chứ?”
Nhiếp Tư trêu đùa: “Cậu biết vừa nãy cậu lái xe nhanh thế nào không? Đến lúc trả tiền phạt thì cậu ăn đủ.”
Văn Trạch Lệ ngẩn người, một lúc lâu sau anh đút tay vào túi, miệng ngậm điếu thuốc, hừ một tiếng.
“Đây không phải là chuyện liên quan đến mạng người sao?”
Nhiếp Tư: “Đúng, đúng, đúng.”
*
Khi đến bệnh viện tư nhân, người nhà họ Thẩm cũng đã tới cùng. Sau một loạt các cuộc kiểm tra, ngoài việc mắt cá chân của Thẩn Tuyền bị trẹo, Thường Tuyết bị kinh sợ ra thì hai người không có vấn đề gì.
Người nhà họ Thẩm nhẹ nhõm thở phào một hơi.
“Vậy mới nói, làm ăn sợ nhất là gặp phải thủ đoạn đen tối này.” Thẩm Tiêu Toàn rất tức giận: “Những người này phải tống vào tù, tuyệt đối không được để bọn họ ung dung bên ngoài.”
Thẩm Lẫm cúp điện thoại, anh ta nâng kính lên rồi nói: “Bên phía Văn thiếu đang sắp xếp rồi.”
Thẩm Tiêu Toàn gật gật đầu, mặc dù ngày thường ông khá có thành kiến với Văn Trạch Lệ, nhưng nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, Văn Trạch Lệ lại rất đáng tin cậy, anh là một người đàn ông rất ưu tú. Chuyện tối ngày hôm nay, bất kể thế nào thật sự vẫn nên cảm ơn anh.
Ông sờ đầu con gái: “Tối này về nhà họ Thẩm đi.”
Thẩm Tuyền: “Vâng.”
Mạc Điềm đỡ lấy con gái, nhịp tim vẫn đang tăng nhanh, kể từ lúc biết Thẩm Tuyền xảy ra tai nạn, bà vẫn luôn lo lắng. Thường Tuyết cũng đi gọi điện thoại điều tra, cô ấy bước tới rồi nói với Thẩm Tuyền: “Trước đó đã có cảnh báo rồi, hình như bọn họ đã gửi thư đe dọa vào hộp thư của cậu.”
Thẩm Tuyền sững người.
Cô cầm lấy điện thoại, xem những tin nhắn bị chặn, nhận ra đúng là có mấy email đe dọa đẫm máu. Cô nhíu mày.
“Được rồi, về nhà trước đã.” Thẩm Tiêu Toàn sắp xếp.
Cả nhà về đến nhà họ Thẩm, mặc dù Thẩm Tuyền bị trẹo chân nhưng vẫn có thể đi lại được, cô tự đi tắm thay đồ ngủ đi ra, Mạc Điềm đến chăm sóc cô. Hai mẹ con nói chuyện phiếm một hồi, Mạc Điềm còn bóp chân cho Thẩm Tuyền, vừa rồi ở bệnh viện đã xử lý nhưng chân vẫn còn bầm xanh.
“Ngày mai nghỉ một ngày đi?” Mạc Điềm lẩm bẩm.
Thẩm Tuyền dựa vào đầu giường, lắc đầu: “Không cần đâu ạ, mai còn có cuộc họp, họp xong con không ra ngoài nữa.”
“Để bố con đi đi.” Mạc Điềm nói
Thẩm Tuyền cười cười, không nói gì.
Trong nhà có ba anh em cô, một anh trai, một em trai, tất cả đều là đàn ông, theo lý mà nói nói không đến lượt Thẩm Tuyền làm chức tổng giám đốc này. Nhưng từ nhỏ tính cách của Thẩm Tuyền giống với Thẩm Tiêu Toàn, làm việc gì cũng hợp ý Thẩm Tiêu Toàn nhất, hai người con trai còn lại thì tính cách giống Mạc Điềm hơn.
Thẩm Tiêu Toàn suy nghĩ rất lâu mới quyết định giao nhà họ Thẩm cho Thẩm Tuyền. Về việc suy nghĩ, ông chủ yếu vẫn là xét đến việc con gái nên làm một thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật, mỗi ngày ăn uống vui chơi thỏa thích, làm việc mình thích, sau đó gả cho một thiếu gia thế gia, ở nhà làm đồ ngọt, trồng hoa gì đó, sinh con rồi sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Sau này hai người con trai thật sự không thể trông cậy vào được, Thẩm Tuyền lại thường xuyên tham gia vào chuyện của công ty, hơn nữa bây giờ tình thế của các cuộc liên hôn cũng không tốt lắm.
Mấy thứ nhơ nhớp bẩn thỉu ẩn sau đó quá nhiều, Thẩm Tuyền là do không có lựa chọn, cô phải gả cho một gia đình có gia thế. Thẩm Tiêu Toàn đã quá quen với sự không chung thủy trong những cuộc liên hôn đó, sau này ông mới hiểu được chút, con gái phải mạnh mẽ, không chỉ trong sự nghiệp mà còn phải có tâm lý vững vàng, mới có thể bước vào một mối liên hôn.
Tình yêu đối với những người như họ mà nói, khi còn trẻ yêu thì là yêu, nhưng đến một độ tuổi nhất định, nó lại chẳng còn quan trọng tới thế.
Thẩm Tiêu Toàn thấy thứ gọi là tình yêu này, nói cẩn thận thì là vấn đề duyên phận, nhưng cuộc sống hoàn toàn có thể tự mình sắp đặt. Ví dụ, nếu Thẩm Tuyền trở thành người đứng đầu Thẩm thị, hôn nhân sẽ có nhiều lựa chọn hơn. Cô mạnh mẽ, cũng chẳng để tâm đến tình yêu, nên cuộc hôn nhân này mới có thể kéo dài. Nếu cô yếu đuối và không có chút nổi bật thì rất dễ bị đàn ông dắt mũi, giống như những thiên kim thế gia khác.
Ở bên nhau suốt từ sáng tới tối, sao mà không phát sinh tình cảm được. Về mặt tình cảm, phụ nữ vẫn nên cảm tính một chút. Cuối cùng, ông đành nâng đỡ Thẩm Tuyền lên chức, chính là để cô có thể ngồi ngang hàng với những người đàn ông khác.
Nhưng đồng thời, cũng phải chấp nhận một số rủi ro, ví dụ như chuyện tối nay.
Thẩm Tiêu Toàn xử lý xong chuyện trong tay liền đến thăm Thẩm Tuyền, ngồi trên sô pha, nghe hai mẹ con trò chuyện. Vẻ mặt Thẩm Tuyền không thay đổi, cũng chẳng có sự hoảng loạn sau khoảnh khắc thập tử nhất sinh, ông cũng bớt lo mà nói với Mạc Điềm: “Để con ngủ đi, còn định nói chuyện đến khi nào nữa?”
Mạc Điềm trợn mắt, đứng dậy, kéo chăn bông đắp cho Thẩm Tuyền: “Nếu không tối nay mẹ ngủ cùng con nhé?”
“Không cần đâu, con ổn mà.” Thẩm Tuyền lắc đầu.
Thẩm Tiêu Toàn vuốt vuốt tóc con gái, khoác vai vợ xoay người đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa.
Thẩm Tiêu Toàn nói: “Lần này phải cảm ơn Văn Trạch Lệ.”
Mạc Điềm nhỏ giọng ừm một tiếng.
*
Căn phòng yên tĩnh hẳn đi, Thẩm Tuyền nằm xuống, vươn tay ra khỏi chăn bông. Đèn đầu giường có hơi tối, ánh sáng màu cam hơi giống đèn xe, Thẩm Tuyền lặt người, theo động tác của cô, chiếc bóng kéo dài đổ lên giường. Cô ngáp một cái rồi từ từ đi vào giấc ngủ, đồng hồ trên đầu giường tích tắc trôi qua.
Tiếng lốp xe chói tai kia cùng với thân xe đen sì lao thẳng tới, như một con vật khổng lồ xông về phía cô. Cô chỉ còn cách chiếc xe chưa đầy 1cm, nó như muốn đè cô xuống dưới.
Tiếng khóc của Thường Tuyết theo tiếng cô ấy xoay vô lăng càng lúc càng lớn, vô lăng như hư rồi, móng tay của Thường Tuyết chảy máu.
Thẩm Tuyền nghiêng theo xe đập vào cửa sổ bên kia. Tấm kính như sắp vỡ, cô sắp ngã xuống đất, cô giữ chặt ghế xe, hai bên thái dương đau nhức.
Tiếng la hét ở khắp mọi nơi.
Lúc cửa xe mở ra, chân cô có hơi tê dại, một bàn tay đưa ra giữ lấy eo cô, không cần dùng lực đã bế cô ra. Thời điểm chân đặt xuống mặt đất, cô ôm lấy eo đối phương, sau đó quay đầu lại, cô nhìn thấy khuôn mặt của Văn Trạch Lệ, anh giữ chặt cô lại.
Bốn bề đều là ánh đèn, tiếng la hét và tiếng còi xe cảnh sát đang reo.
Thẩm Tuyền chỉ ngửi thấy mùi nicotin quen thuộc.
Trước mặt.
Vẫn còn một chiếc xe lớn chạy thẳng tới phía cô.
“Vút” một tiếng.
Thẩm Tuyền bật dậy từ trên giường, trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng màu cam, sau khi nhìn thấy rõ xung quanh căn phòng, cô ngã xuống giường, trán đổ mồ hôi.
Cô ho một tiếng, rời khỏi giường đi rót nước uống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tớ Và Cậu Ấy Không Thân
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái!
4. Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
=====================================
Nhìn thời gian.
3 rưỡi sáng.
Thẩm Tuyền khoanh tay lại, từng chút từng chút gõ lên cánh tay kia. Khuôn mặt cô in trên cửa sổ kính trong suốt, dưới đáy của ánh mắt, thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông.
*
Tin tức Thẩm Tuyền suýt gặp tai nạn đã bị phong tỏa nên không mấy người biết, chỉ có một số bạn bè nhắn tin hỏi thăm. Thẩm Tuyền đều trả lời lại tin nhắn là bình an.
Trần Y lo lắng tới mức muốn đến tìm cô: “Chuyện gì vậy? Mình nghe nói là do chuyện lần trước cậu cùng Văn đại thiếu xử lý ngân hàng tư nhân Ngân Hải dẫn tới à?”
Thẩm Tuyền: “Đúng vậy.”
Trần Y: “Sao anh ta chẳng xử lý chuyện đó cho tử tế vậy.”
“Anh ta” ở đây là nói Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền: “Không liên quan đến anh ấy. Không có Văn thiếu, mình cũng phải xử lý mà.”
Trần Y: “Cậu vẫn bình tĩnh thế à, mình ghen tị với sự thong dong này của cậu đấy.”
Ngày hôm sau Thường Tuyết đến đón Thẩm Tuyền đi làm, Mạc Điềm vẫn cảm thấy con gái mình quá liều mạng, Thẩm Tuyền ôm mẹ nói: “Con không sao thì phải đến công ty thôi, còn có nhiều việc đang đợi. Hơn nữa con ở nhà thì cũng chỉ ngồi đó.”
Mạc Điềm bất lực: “Vậy hôm nay con họp xong thì về nhà liền nhé.”
“Vâng.”
Thẩm Tuyền đáp lại.
Sau khi lên xe, Thường Tuyết lái xe chậm hơn trước rất nhiều. Cô ấy vẫn có chút căng thẳng, nhưng mấy năm nay làm việc bên cạnh Thẩm Tuyền, cô ấy đã học được cách kiềm chế căng thẳng.
Cô ấy liếc nhìn Thẩm Tuyền: “Cậu thật sự không nghỉ ngơi chút đã à?”
Thẩm Tuyền nhìn ra ngoài cửa xe, lắc đầu.
Vài giây sau, cô nói: “Đi tới biệt thự đã.”
“Biệt thự?” Thường Tuyết hỏi lại, vài giây sau mới nhận ra: “Nhà mới á?”
Thẩm Tuyền rời mắt khỏi cửa kính, nhìn vào gương chiếu hậu, gật gật đầu.
Thường Tuyết ồ một tiếng, quay đầu xe chạy về biệt thự.
Quên gì ở đó ư?
Về đến biệt thự, sáng sớm Trần Hề Hề đang dọn dẹp, nhìn thấy Thẩm Tuyền trở lại, cô ta vô thức bước tới định đỡ Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền xua xua tay, cô bước vào nhà. Ánh sáng trong căn biệt thự này rất sáng sủa, lúc này ánh nắng đầu đông ấm áp rọi xuống mặt đất, Thẩm Tuyền đứng một hồi đột nhiên hỏi: “Đêm qua Văn Trạch Lệ có về không?”
Trần Hề Hề đứng bên cạnh ngẩn ra, nghe câu hỏi này, cô ta sững sờ vài giây rồi lắc lắc đầu.
“Không, thiếu gia không về.”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn cô ta.
Một lúc sau, cô gật đầu, mặt không biểu cảm mà nói với Thường Tuyết: “Đi, đến công ty.”
Thường Tuyết sững ra.
“Hả? Chỉ thế này thôi à?”
Thẩm Tuyền dừng lại, chỉ vào cái mắc áo đằng kia, nói với Thường Tuyết: “Lấy áo khoác đi.”
Thường Tuyết vội vàng đến lấy áo khoác cho cô, Thẩm Tuyền mặc vào sau đó bước xuống bậc thềm. Thường Tuyết mở cửa cho cô, hai người lên xe, Thẩm Tuyền cầm máy tính bảng lên xem qua tin tức.
Thường Tuyết có chút mơ hồ, nhìn Thẩm Tuyền qua gương chiếu hậu: “Cậu tìm Văn thiếu sao? Sao cậu không gọi điện cho anh ta ấy?”
“Không gọi.”
Thường Tuyết: “Ồ.”
Nghe thấy giọng không hề có chút cảm xúc của cô, suy nghĩ đoán già đoán non của Thường Tuyết bị đè xuống, chiếc xe Mercedes màu đen phi nhanh trên đường về phía Thẩm thị, đè lên những bóng cây hai bên đường.
Do tắc đường, Thường Tuyết đã đi vòng sang đường khác, đi vào con đường lớn phía trước tòa nhà 188.
Tòa nhà 188 thân là kiến trúc tiêu biểu, rất dễ nhận ra, cửa ra vào cũng rất thoáng và sáng. Khi đang chờ đèn đỏ, Thường Tuyết kinh ngạc hô một tiếng
Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn sang.
Trên bậc của tòa nhà 188, Lam Thấm vẫn mặc bộ váy tối hôm qua, đang ngồi trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ to cao đứng đó, tay ôm áo khoác, cúi đầu nhìn cô ta.
Một đợt gió thổi qua.
Nước mắt của Lam Thấm theo gió rơi xuống đất.
Thường Tuyết nhìn vài giây, sau đó phì một tiếng: “Không biết xấu hổ.”
Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ, cũng nhìn Lam Thấm, ba bốn giây sau, cô vẫn im lặng.
Giọng nói của Thường Tuyết từ phía trước truyền tới, cô ấy cười lạnh: “Mình nghe nói bọn họ chia tay là vì Lam Thấm không chịu tỏ ra yếu đuối, nếu từ đầu cô ta đã thế này, nói không chừng đã trở thành vợ của Văn đại thiếu rồi.”
Tối qua, Thường Tuyết vô ý nghe thấy điều này trong nhóm.
Thẩm Tuyền không nhìn nữa, đặt máy tính bảng xuống, nói: “Ừm”
Tận sâu trong đôi mắt cô hoàn toàn thư thái và bình tĩnh.
Tựa như vài giây đó không hề tồn tại.