• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng á này đúng là chói tai, thảm không nỡ nhìn. Một là giật mình vì cảnh tượng này, ăn cả mồm cơm chó, hai là vì đây là lần đầu tiên người hai bên gia đình nhìn thấy Thẩm Tuyền như vậy, mặc dù cô không bày ra vẻ nhõng nhẽo, nhưng cảm giác dáng vẻ kia rõ ràng là đang nhõng nhẽo còn gì, nháy mắt cả người Thẩm Tuyền đã bày ra vẻ yêu kiều của phụ nữ.

Là kiểu trước đây chưa từng có.

Thẩm Hách tỉnh rượu hơn phân nửa, miệng ngậm nước trà uống ực xuống.

Cậu ấy nhìn Thẩm Tuyền với vẻ không thể tin nổi.

Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm lại như đã đoán trước được con gái và em gái nhà mình sẽ có một mặt như thế này, nhìn nhau rồi ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra. Văn Tụng Tiên thì lại rất sợ Văn Trạch Lệ không ôm chắc: "Con cẩn thận một chút đi."

Bậc thang cuối cùng.

Văn Trạch Lệ nhìn bố một cái, chậc một tiếng rồi tới phòng khách nhỏ dưới ánh mắt của người hai bên gia đình, buông Thẩm Tuyền xuống, sau khi Thẩm Tuyền ngồi xuống thì vuốt lại tóc, vắt chéo chân, vẻ mặt thản nhiên cầm quýt lên bóc ăn.

Văn Trạch Lệ ngồi xuống bên cạnh cô, cả người dựa ra sau.

Thẩm Lẫm hỏi: "Các em cũng tới hát à?"

Văn Trạch Lệ chỉ vào Thẩm Tuyền: "Cô ấy hát."

Mạc Điềm nghe thấy thế thì để micro xuống rồi đi vòng sang, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tuyền nói: "Tuyền Nhi, con cũng muốn hát à? Hát bài "Người yêu tri kỷ" với mẹ đi."

Thẩm Tuyền nhìn mẹ: "Mẹ hát chưa chán hả?"

Khi còn nhỏ Thẩm Tuyền thường xuyên bị bài hát này đầu độc, bây giờ đã nhiều năm trôi qua mà vẫn phải tiếp tục sao?

"Hát thì sao mà chán được?" Mạc Điềm cầm máy tính bảng lên, nhấn mở biểu tượng chọn bài hát, dùng tốc độ cực kỳ nhanh để chọn bài hát này. Thẩm Tuyền thấy thế, tiếp tục bóc quýt ăn.

Cũng xem như cam chịu hát cùng.

Văn Trạch Lệ nhìn bài hát này, im lặng vài giây.

Đây là bài gì thế? Sao chưa từng nghe qua vậy.

Anh cầm điện thoại lên, nhập tên bài bài hát này vào thanh tìm kiếm.

Sau khi nhìn thấy toàn bộ thông tin về bài hát này.

Anh lại im lặng.

Đã rất lâu năm, anh nhích tới chỗ Thẩm Tuyền, vắt chéo đôi chân rồi nói nhỏ: "Vợ à, em biết hát bài này luôn."

"Đúng là lợi hại." Tiện thể còn tâng bốc một hồi.

Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh một cái, nhét một miếng quýt vào trong miệng anh, Văn Trạch Lệ ngậm lấy, miệng nhai, đường cong quai hàm hiện rõ, anh nói: "Để lát nữa anh vỗ tay cho em."

Thẩm Tuyền: "Được."

Rất nhanh đã tới lượt bài hát này, là song ca nam nữ, mỗi người một lời, tất nhiên Mạc Điềm sẽ chọn giọng nữ, Thẩm Tuyền chọn giọng nam, vừa qua khúc nhạc dạo là đến lượt Thẩm Tuyền.

"Để anh yêu thương bầu bạn với em..." Giọng của cô trong trẻo và lạnh lùng, là giọng nói chuyện như bình thường.

Vừa cất tiếng đã khiến cả phòng yên tĩnh lại.

Giọng của Thẩm Tuyền hát cũng êm tai quá.

Ánh mắt Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền dần dần từ vui đùa lắng đọng lại, sau đó từ từ sâu sắc, Thẩm Lẫm nở nụ cười nói: "Nếu em Tuyền không làm tổng giám đốc Thẩm thị thì con bé cũng dư sức đi làm ca sĩ."

Văn Trạch Lệ hoàn toàn không ngờ Thẩm Tuyền lại có nhiều tài lẻ như vậy.

Anh nhìn Thẩm Tuyền nói: "May mà cô ấy không đi làm."

"Cũng không được làm."

Lần trước chỉ là một trò thay quần áo đã khiến giới quyền thế chấn động nhỏ như vậy, nếu chạy tới giới giải trí thì còn hơn thế nữa, cộng thêm giọng ca này của cô, lại càng không thể để cô làm.

Lúc cô cầm súng lạnh lùng bình tĩnh.

Đàm phán công việc thì khí thế mạnh mẽ.

Khi phô bày dáng người lại quyến rũ gợi cảm.

Còn lúc ca hát lại có âm thanh của tự nhiên.

Xét ở mức độ nào đó thì cô rất hoàn mỹ.

Thẩm Lẫm nghe nói như thế, hừ lạnh một tiếng: "Cậu quản được con bé à?"

Vẻ mặt Văn Trạch Lệ cứng đờ.

Mẹ nó.

Có cần nói thật ra như thế không.

Thẩm Tuyền vừa hát xong một khúc, cô để micro xuống, dựa ra sau thì dựa thẳng vào lòng Văn Trạch Lệ, cô ngước mắt lên nhìn anh, Văn Trạch Lệ ôm cô nghiêng người về phía trước, lấy một quả cherry bỏ vào miệng cô.

Thẩm Tuyền cắn rồi hỏi: "Anh không hát à?"

Văn Trạch Lệ bưng nguyên khay cherry lên, lấy từng quả đút cho cô ăn, nói: "Không hát."

Thẩm Tuyền nhướng mày không hỏi lại.

Lúc này nhà họ Thẩm rất náo nhiệt, Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi đúng là "bá chủ micro", hai người bố thì ngồi bên kia cụng rượu, Thẩm Hách bị cấm không cho đụng vào rượu nữa, vì thế nhấm nháp trà, Thẩm Lẫm vừa cười vừa dùng ngón tay gõ lên đùi theo nhịp của bài hát, Văn Trạch Tân thì lại ra ngoài giữa chừng rồi. Thẩm Tuyền ngửi mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh.

Cô cầm điều khiển lên, đổi lại đèn trong phòng khách nhỏ, chỉ chốc lát sau cả phong cách của phòng khách đã thay đổi, chỉ để lại mấy ngọn đèn khá đặc biệt.

Bầu không khí và cảm giác đã khác hoàn toàn.

Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi hò hét lớn tiếng hơn nữa.

Thẩm Tuyền im lặng tựa vào trong lòng Văn Trạch Lệ, chân dài vắt chéo, nhìn hai người mẹ làm ầm ĩ, ánh sáng từ màn hình TV chiếu ra, ánh vào trong mắt Thẩm Tuyền.

Điều này làm cho cô trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Văn Trạch Lệ nhìn cô, cầm lấy điện thoại, lén chụp một tấm góc nghiêng của cô.

Sau đó cài đặt tình hình nền điện thoại. Thẩm Tuyền nhận ra động tác của anh, cúi đầu nhìn sang, thấy được hình nền điện thoại của anh thì cô trầm mặc vài giây, cô chưa từng thấy mình như thế này bao giờ.

Rõ ràng người trong ảnh chụp là cô, nhưng nét mặt có phần dịu dàng, có vẻ không có tính công kích.

Văn Trạch Lệ hỏi nhỏ: "Anh chụp có đẹp không?"

Thẩm Tuyền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía TV, giọng điệu thản nhiên: "Tạm được."

Đột nhiên Văn Trạch Lệ nhớ tới cái gì đó, vì thế anh lập tức nhấn mở khung trò chuyện trên wechat, nói: "Em cũng cài một tấm của anh đi, để anh chọn tấm nào đẹp một chút."

Sau đó điện thoại Thẩm Tuyền đặt trên bàn trà vang lên ting ting, hết tấm ảnh này tới tấm ảnh khác nhảy ra, Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn một cái rồi im lặng.

Văn Trạch Lệ nhỏ giọng nói: "Đổi đi."

Màn hình điện thoại của Thẩm Tuyền là logo của tập đoàn Thẩm thị, màu trắng, logo chỉ chiếm một góc nhỏ, vậy nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ tưởng cô chỉ cài một hình nền màu trắng thôi.

Thẩm Tuyền: "Em không thích hoa hòe lòe loẹt."

Văn Trạch Lệ: "Ảnh chụp của anh thì sao mà hoa hòe lòe loẹt được?"

Thẩm Tuyền: "Có màu thì đã là lòe loẹt rồi."

Văn Trạch Lệ: "Trong đây cũng có tấm ảnh mặc áo sơ mi trắng, không lòe loẹt chút nào."

Thẩm Tuyền: "Vẫn là thôi đi."

Văn Trạch Lệ: "..."

Mẹ nó.

Anh cầm ly rượu lên, uống một hơi hết sạch champagne trong ly.

Thôi bỏ đi.

So đo với cô làm gì.

Lúc này Lâm Tiếu Nhi chọn một ca khúc rất trữ tình, phong cách của phòng khách nhỏ thay đổi, bầu không khí vô cùng ấm cúng. Thẩm Tuyền ngẩng cao cằm, chân lắc lư theo điệu nhạc. Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, lúc này Văn Trạch Lệ đang nói chuyện với Thẩm Lẫm, tay có khớp xương rõ ràng cầm ly rượu.

Anh nghiêng người qua như vậy, phần cổ thon dài sau lớp áo sơ mi kia khiến anh trông khá gợi cảm.

Thẩm Tuyền nhìn một lát, sau đó bàn tay trắng nõn cầm điện thoại của mình lên, thao tác trên giao diện của điện thoại, chỉ một lát sau hình nền điện thoại đã được đổi.

Đã đổi nhưng lại giống như không thay đổi.

Cô gửi một tin nhắn wechat cho Văn Trạch Lệ.

Tay kia của Văn Trạch Lệ đang cầm điện thoại, nghe thấy động tĩnh thì nghiêng đầu nhấn mở ra xem.

Thẩm Tuyền: Hình ảnh.

Thẩm Tuyền: [ Đổi rồi. ]

Tim Văn Trạch Lệ đập nhanh một nhịp, nhấn mở hình ảnh. Thẩm Tuyền chụp màn hình ảnh nền điện thoại của cô, nhưng lọt vào mắt vẫn là nền trắng mà, còn có logo của Thẩm thị, Văn Trạch Lệ híp mắt, vậy thì đổi chỗ nào?

Ngay vào lúc anh thấy cần phải bắt Thẩm Tuyền sang để ép hỏi, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì thấy ở gần giữa mép hình nền điện thoại, có nửa bên vai cùng với một bên xương quai xanh của một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, còn không nhìn thấy mặt mũi, nhưng hiển nhiên đây là anh.

Cô đặt hình anh bên dưới logo.

Văn Trạch Lệ nghẹn họng.

Anh đặt ly rượu xuống, xoay người ấn Thẩm Tuyền lên sô pha, ghé sát vào nhìn cô. Mà Thẩm Tuyền chỉ nhìn anh một cách thản nhiên: "Hửm?"

Văn Trạch Lệ tức muốn hộc máu: "Cái này mà em gọi là hình nền điện thoại à?"

Thẩm Tuyền: "Xấu lắm hả?"

Văn Trạch Lệ: "...Tạm được."

Thẩm Tuyền: "Nửa người của anh trông rất đẹp."

Cô mở miệng khen.

Văn Trạch Lệ líu lưỡi lại: "Vậy... Vậy sao? Để anh xem lại."

Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên, đưa cho anh xem. Văn Trạch Lệ nghiêng đầu xem thì thấy đúng là không tệ lắm, thấp thoáng. Thẩm Tuyền hôn lên khóe môi anh, lại hôn được vị của champagne.

"Đẹp trai."

Đầu óc Văn Trạch Lệ lập tức choáng váng.

Bốn người đàn ông bên cạnh gồm Thẩm Tiêu Toàn, Văn Tụng Tiên, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách trơ mắt nhìn dáng vẻ ngu đần đó của anh, Văn Tụng Tiên quay đầu đi rồi che mặt lại.

Thẩm Hách chớp mắt mấy cái.

Ông anh rể này càng ngày càng không nhìn ra dáng vẻ kiêu ngạo trước kia.

Lúc này tiếng nhạc trong phòng khách thay đổi.

Là nhạc DJ rất cháy.

Mạc Điềm cầm micro, hô to: "Đến đến, đến nhảy nào."

Lâm Tiếu Nhi hất tóc một cái, cũng hô to: "Văn Tụng Tiên, lại đây..."

Văn Tụng Tiên là người đầu tiên bị chỉ tên, vô cùng xấu hổ, ông ấy xua tay: "Không không không."

"Lại đây, không phải trước kia ông thích nhảy với tôi lắm sao."

Văn Tụng Tiên: "Già rồi già rồi."

Vẻ mặt Lâm Tiếu Nhi thay đổi, đứng yên ở đó nhìn chằm chằm ông ấy. Văn Tụng Tiên sững sờ hai giây, cuối cùng rất bất đắc dĩ, đứng dậy đi qua. Thẩm Tiêu Toàn thấy thế thì đứng dậy trước, chuẩn bị âm thầm chuồn đi, nhưng giây tiếp theo giọng của Mạc Điềm đã truyền đến: "Thẩm Tiêu Toàn."

Thẩm Tiêu Toàn: "..."

Thẩm Lẫm và Thẩm Hách cười to ra tiếng. Ánh mắt của Mạc Điềm đảo qua, hai anh em lập tức câm miệng, rõ ràng Mạc Điềm đã ngà ngà say rồi, bà chỉ vào hai người họ: "Anh em cũng có thể nhảy, đứng lên quẩy đi."

Thẩm Hách lắc đầu.

Thẩm Lẫm cũng lắc đầu.

"Đứng lên." Bà dữ lên.

Hai anh em đứng dậy theo phản xạ, nhận mệnh đi đến cửa sổ sát đất bên kia, ngay sau đó Mạc Điềm lại nhìn hai người đang ngồi giữa sô pha, nhìn thấy Thẩm Tuyền, Mạc Điềm dịu dàng hơn rất nhiều: "Tuyền nhi có nhảy không?"

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ một cái.

Khóe môi Văn Trạch Lệ nhếch lên, vài giây sau đầu ngón tay của anh đã kéo cổ áo sơ mi xuống, sau đó đứng dậy dắt tay cô đi qua, mới vừa tới thì ngọn đèn đã tối sầm xuống, tiếng nhạc bùng nổ.

Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đứng đối diện nhau, sau đó cô hất tóc rồi bắt đầu nhảy. Văn Trạch Lệ liếm khóe môi, bước từng bước tới trước, hai tay khoác lên bên hông cô.

Rũ mắt nhìn cô chăm chú.

Đuôi mắt Thẩm Tuyền hơi cong, nhảy rất tùy ý, cũng không hay nhìn Văn Trạch Lệ, nhưng lại vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người, ngay sau đó cô xoay người, Văn Trạch Lệ dán vào từ phía sau, bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy cô, Thẩm Tuyền ngửa đầu hôn môi với anh.

Văn Trạch Lệ hôn lại.

Tay cô vẫn luôn mò mẫm lên khuôn mặt anh, hai người mượn việc mọi người đang nhảy hăng say, vừa hôn vừa bước vào thang máy. Cửa thang máy vừa khép lại, những tiếng nhạc kia biến mất hoàn toàn.

Trong thang máy chỉ có tiếng hít thở và tiếng loạt soạt của hai người bọn họ.

Thang máy đến lầu hai.

Vừa vào cửa, quần áo đã rơi xuống đất.

Ót của Thẩm Tuyền dựa vào vách tường, cả người cũng kề sát, khuôn mặt đỏ lên.

Dưới lầu.

Tiếng nhạc DJ chậm dần.

Hai đôi vợ chồng có tuổi mệt rã rồi, Mạc Điềm cầm micro tìm kiếm.

"Ơ, Tuyền Nhi Và Văn Trạch Lệ đâu rồi?"

*

Địa điểm quay chụp ảnh cưới lần này đổi sang chỗ khác, mà thật ra Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền cũng không nhớ nổi chỗ chụp lúc trước, lần này xác định chụp ngoại cảnh ở con đường ven biển dọc theo Lâm Thị.

Chụp ảnh mệt chết đi được.

Đến ngày thứ ba, Thẩm Tuyền đã có quầng thâm mắt rồi, vừa tới khách sạn nghỉ lại vào buổi tối, cô mở video cuộc họp lên, mở thì mở nhưng lại thấy hơi buồn ngủ.

Cô lật tài liệu nói: "Chốt trước cái này, sau này lại..."

Đầu bên kia video, Thường Tuyết, trợ lý và người quản lý dự án cũng có thể nhận ra sự mỏi mệt của cô, đang tính nói chuyện thì một tấm thảm lồng được khoác lên vai Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền ngáp một cái, tiếp tục nói: "Gửi bản kế hoạch cho tôi, trước tiên viết phác thảo..."

Kế tiếp laptop bị chuyển đi, Thẩm Tuyền sửng sốt ngước mắt lên, Văn Trạch Lệ ngồi xuống, nhét một ly sữa vào tay cô, Thẩm Tuyền cầm lấy theo bản năng.

Văn Trạch Lệ nhìn ba người trong màn hình.

Ba người nhìn thấy chủ tịch Văn thì cũng sửng sốt, Văn Trạch Lệ lấy tài liệu tới, mở ra nói: "Tôi họp thay cô ấy."

Ba người bên kia lập tức giật mình.

Hả?

Vậy cũng được à?

Tiếp đó bọn họ mới phát hiện là như vậy cũng được, Văn Trạch Lệ nắm rõ dự án của Thẩm Tuyền như lòng bàn tay, lại có cái nhìn độc đáo, lập tức đã đưa ra vài quyết sách khiến mấy người Thường Tuyết bội phục.

Thẩm Tuyền vốn thấy hơi bất mãn, nhưng sau đó cô lại hơi lười biếng dựa vào vai anh, vừa uống sữa vừa tự hỏi theo.

Mở họp xong.

Thẩm Tuyền mới xuất hiện trong màn hình, nói với ba người họ: "Làm theo ý cậu Văn đi."

Ba người đối diện lập tức gật đầu.

Thẩm Tuyền nhấn nút "x". Văn Trạch Lệ dời laptop đi, quay đầu nhìn cô một cái, hơi đau lòng: "Nếu không thì ngày mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày đi."

"Không, chụp cho xong đi."

Thẩm Tuyền lại ngã vào lòng anh.

Văn Trạch Lệ nhanh chóng ôm lấy cô, chính anh cũng không rảnh rỗi gì, lúc này điện thoại vang lên, anh nghe máy, bên kia là Lâm Tập cũng sắp xếp cuộc họp.

Văn Trạch Lệ mở laptop lên.

Video hiện lên.

Văn Trạch Lệ cầm tài liệu trên bàn lên rồi mở ra, nghe Lâm Tập ở bên kia nói. Anh nghe rất tập trung, Thẩm Tuyền lén trốn trong lồng ngực anh, có thể là do uống một ly sữa đầy nên cả người thấy hơi nóng, Thẩm Tuyền dứt khoát đi chân trần trên sàn nhà, đi qua đi lại ở đằng kia, Văn Trạch Lệ liếc mắt thấy được cảnh này.

Đột nhiên nói: "Mang dép vào."

Lâm Tập đang nói chuyện, đột nhiên bị cắt ngang thì rất ngơ ngác.

"Hả? Dép?"

Sau đó anh ta phát hiện Văn Trạch Lệ hoàn toàn không nhìn mình, Lâm Tập xấu hổ ngậm miệng lại, sau đó anh ta lại thấy Văn Trạch Lệ cau mày, mắt của người đàn ông nhìn vào một chỗ nào đó.

Giọng nói trầm thấp: "Thẩm Tuyền, không nghe thấy anh nói gì sao?"

Lâm Tập: "..."

"Mang dép vào."

Sau đó người đàn ông nóng nảy, anh đẩy laptop ra, laptop đặt trên sô pha, thông qua màn hình, Lâm Tập nhìn thấy Văn Trạch Lệ đi tới bên cạnh bà chủ, bế người ta lên với vẻ tức tối.

Chân của bà chủ lắc lư giữa không trung.

Văn Trạch Lệ vỗ lên chân cô: "Ở đây không có thảm, em đi chân trần như vậy, đến lúc bị cảm..."

Thẩm Tuyền: "Thì em đi có một chút thôi mà."

Giọng điệu của cô đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Văn Trạch Lệ: "Một chút cũng không được."

Thẩm Tuyền: "Anh đừng quản em."

Văn Trạch Lệ: "Anh mặc kệ em thì ai quản em hả."

Nói xong anh xoay người đi về phía phòng, sau khi vào thì không thấy ra nữa.

Lâm Tập ở bên kia màn hình xấu hổ, yên tĩnh nhìn căn phòng khách sạn này.

Cậu Văn à.

Rốt cuộc là còn mở hợp nữa không?

Đừng sa vào người đẹp rồi bỏ mặc giang sơn chứ.

Hơn một tiếng sau Lâm Tập bất lực tắt cuộc gọi video này, mẹ nó chứ, muốn đuổi việc ông chủ ghê.

*

Chụp xong ảnh cưới đã là chuyện của nửa tháng sau, mà cùng lúc đó, nửa tháng này hai nhà Văn Thẩm cũng bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ, đã để lỡ hai ngày lành rồi, chỉ còn một ngày cuối cùng nữa thôi.

Ngày lành này, đúng lúc là vào mùa hè.

Thường Tuyết nhìn lịch nói: "Tổ chức hôn lễ vào mùa hè hay mùa đông thì tốt hơn đây?"

Thẩm Tuyền đang ký tên vào tài liệu, nói: "Cái nào cũng không tốt."

"Cũng đúng, một cái quá nóng còn một cái quá lạnh, nếu hai người tổ chức sớm hơn, lúc đó không nóng không lạnh lại tốt hơn." Các người để lịch xuống.

Thường Tuyết chống cằm nói: "Đúng rồi tổng giám đốc Thẩm, có cần tổ chức một buổi tiệc chia tay độc thân cho cậu không."

Thẩm Tuyền: "Không cần."

Thường Tuyết: "Nhưng đêm nay cậu Văn đi tham gia tiệc chia tay độc thân của mình, không phải cậu mà không làm một cái thì thiệt thòi quá à?"

Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn Thường Tuyết.

Vài giây sau nói: "Buổi tối chúng ta đi góp vui đi."

Thường Tuyết: "Được."

Sáu giờ rưỡi tối, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết ăn tối xong, hai người xuất phát tới quán bar mà Cố Trình bao trọn cho Văn Trạch Lệ, lần này Thẩm Tuyền không hẳn là đi góp vui, chỉ là cô muốn đi xem Văn Trạch Tân thay Trần Y thôi.

Hai người đến quán bar.

Thẩm Tuyền đưa thẻ vàng sau đó đi vào, Thường Tuyết đi theo sau cô, Thường Tuyết cảm thấy không nói cho Nhiếp Tư mà đánh bất ngờ thì quá kích thích. Hai người đi thẳng tới ghế dài ở trong cùng.

Từ xa đã có thể thấy Văn Trạch Lệ đang dựa vào lưng ghế sô pha, khóe môi ngậm điếu thuốc, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, cười cà lơ phất phơ.

Cố Trình, Tiêu Nhiên, Văn Trạch Tân, Nhiếp Tư, Thẩm Hách và Thẩm Lẫm cũng có mặt, ai nấy cũng là trai đẹp, vô cùng bắt mắt. Thường Tuyết nói thầm: "Nhiếp Tư đi cùng bọn họ thì lập tức trông thu hút hơn hẳn."

Thẩm Tuyền nhìn Thường Tuyết một cái rồi cười khẽ.

Ánh mắt cô tập trung lại, nhìn về phía Văn Trạch Tân.

Chỉ nhìn một giây, đã bị người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm thu hút.

Thẩm Tuyền híp mắt nhìn Văn Trạch Lệ.

Lúc này Thường Tuyết còn nói: "Cậu nói xem lát nữa bọn họ có gọi người mẫu tới không?"

Thẩm Tuyền: "Tôi cũng tò mò."

Nói xong cô gọi nhân viên phục vụ, bảo anh ta bưng hai ly champagne lên. Thường Tuyết nói với nhân viên phục vụ: "Nhớ kỹ, đừng nói với bọn họ là chúng tôi tới."

Tất nhiên là nhân viên phục vụ sẽ giữ kín như bưng rồi.

Thẩm Tuyền kéo Thường Tuyết đến ghế dài sau bình phong để ngồi xuống, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Y.

Thẩm Tuyền: [ Em muốn lại đây không? ]

Trần Y: [ Không tới đâu. ]

Thẩm Tuyền: [ OK. ]

Ở chỗ này có thể nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm của mấy người đàn ông ở ghế dài cách vách, nếu đây là tiệc độc thân của Văn Trạch Tân thì e là đã mời rất nhiều người rồi, mà chắc chắn cũng không thiếu phụ nữ.

Nhưng đây là tiệc cho Văn Trạch Lệ, nên không có bất cứ người phụ nữ nào.

Thường Tuyết nghĩ vậy, thấy hơi thổn thức: "Về điểm này thì cậu cả Văn tốt thật."

Tiệc độc thân toàn là nam, cũng không kêu mấy cô chiêu hoặc phụ nữ tới đây góp vui, có thể thấy bình thường anh thật sự không thiết tha gì nhiều với phụ nữ.

Thẩm Tuyền không hé răng, người đàn ông cô tìm thì tất nhiên cô phải có lòng tin rồi.

Cô lắc nhẹ ly rượu, nghe Văn Trạch Lệ cười nói ở bên kia, đáy mắt cô hiện thêm một chút dịu dàng. Thường Tuyết cũng thoải mái dựa lưng vào sô pha, uống từng ngụm champagne, hai người không chờ được cảnh bọn họ mở rộng cửa để phụ nữ tiến vào, ngược lại chờ được trò xoay bình rượu hỏi đáp.

Vòng thứ nhất, xoay trúng Văn Trạch Lệ.

Người xoay là Cố Trình, anh ấy nhìn Văn Trạch Lệ rồi hỏi: "Ngoài mấy ưu điểm truyền thống như quyến rũ, xinh đẹp, hào phóng, khí chất, gợi cảm ra, cậu hãy khen vợ của mình xem."

Vừa hỏi vấn đề này, Thường Tuyết đã nhiều chuyện huých Thẩm Tuyền một cái, dùng khẩu hình hưng phấn nói: "Cậu đoán anh ta sẽ nói gì."

Dù gì cậu cả Văn cũng là người có trình độ học thức cao, muốn trả lời câu này là không thành vấn đề, có thể sẽ đọc một đoạn thơ, như "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" gì đó...

Thẩm Tuyền nhấp một ngụm rượu, không đáp lời.

Cô cũng chờ.

Những người còn lại cũng chờ, cả đám đàn ông nhìn Văn Trạch Lệ.

Một lúc lâu sau.

Văn Trạch Lệ nhướng mày: "Cô ấy biết bắt chước nét chữ?"

Cả đám đàn ông: "..."

Thẩm Tuyền: "..."

Thường Tuyết: "..."

Cậu Văn, thật sự không dám giấu, có lẽ cậu sắp chết chắc rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK