Văn Trạch Lệ nhìn cô mà không nói gì.
Thẩm Tuyền cúi người rồi cầm một cái ly lên, nhấn một nút trên máy pha cà phê, sau đó nhìn anh: "Cậu Văn uống ly cà phê rồi chúng ta nói chuyện nhé?"
Cô mặc bộ đồ công sở màu đen trắng làm lộ dáng người với những đường cong quyến rũ.
Thoạt nhìn thì trong đôi mắt lạnh lùng kia vẫn mang theo sự lạnh lẽo, nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ khó diễn tả thành lời.
Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ vân vê điếu thuốc, anh bước tới ngồi xuống sô pha. Thẩm Tuyền lấy một cái gạt tàn từ dưới bàn trà, gạt tàn rất mới, có vẻ như chưa từng được dùng, đặt xuống trước mặt anh.
Ngay sau đó cà phê cũng được đặt ở trước mặt anh.
Thẩm Tuyền nói: "Đây là cà phê thủ công, đắng nhưng lại rất thơm."
Văn Trạch Lệ ấn điếu thuốc vào gạt tàn để dập tắt, cổ áo mở rộng, ngước mắt nhìn cô: "Em tự làm à?"
Thẩm Tuyền cười khẽ: "Tất nhiên là không rồi, đây là Thường Tuyết làm, tay nghề của cô ấy tốt lắm."
"Vậy sao." Văn Trạch Lệ bưng cà phê lên nhấp một ngụm, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Thẩm Tuyền.
Nụ cười của cô vẫn còn đọng trên khóe môi, nhẹ nhàng thản nhiên và lại còn quyến rũ.
Anh đặt ly xuống: "Đúng là đắng thật, bình thường em không bỏ thêm sữa à?"
Thẩm Tuyền: "Hiếm lắm, thỉnh thoảng có hứng mới thêm một chút."
Cô lấy hai phần tài liệu ra, khuỷu tay đặt trên tay vịn sô pha, cơ thể hơi nghiêng về phía anh, nói: "Phương thức rửa tiền của Phổ Ngân là thông qua sòng bạc, công ty của bọn họ ở AM, bên đó thì sòng bạc là hợp pháp, vài bằng chứng quan trọng còn cần thêm nhân chứng và tài khoản, nhất là tài khoản thông qua rửa tiền."
Cô vừa nghiêng người sang, anh đã ngửi thấy mùi hương trên người cô. Văn Trạch Lệ vẫn tỏ vẻ thản nhiên, bình tĩnh nói: "Anh đã cho người tới AM rồi."
Thẩm Tuyền hơi bất ngờ, cô nhìn anh: "Em cũng vậy."
Văn Trạch Lệ: "Vậy thì ăn ý quá."
Thẩm Tuyền nhướng mày, sau đó vẻ mặt cô hiện lên một chút ý cười: "Ừ, cậu Văn luôn thông minh như vậy mà."
"Khi nào thì em mới sửa lại xưng hô đây?" Hầu kết Văn Trạch Lệ di chuyển, mang theo một chút lạnh lùng, giọng nói trầm thấp lạnh hơn nhưng cũng càng quyến rũ hơn.
Bàn tay đang lật tài liệu của Thẩm Tuyền khựng lại, cô hỏi: "Thế anh muốn xưng hô gì?"
Văn Trạch Lệ nhích về phía trước một chút, đôi môi mỏng cọ qua vành tai cô như có như không: "Gọi là chồng thì sao?"
Thẩm Tuyền không nhúc nhích, cô híp mắt nhìn anh một cái.
Sau đó.
Cô nói: "Gọi anh là A Lệ, được không?"
Văn Trạch Lệ không nhúc nhích, anh vẫn giữ nguyên tư thế này, đôi mắt hẹp dài lướt qua cô, một lúc sau anh nói: "Được."
Đầu ngón tay cầm tài liệu của Thẩm Tuyền hơi buông lỏng.
Dừng vài giây, cô hỏi: "Anh đổi mùi nước hoa à?"
Không đúng, hôm nay trên người anh rất sạch sẽ, không có tí mùi nước hoa nào. Văn Trạch Lệ dựa người ra sau, đầu ngón tay gõ xuống tay vịn, nhìn cô rồi nói: "Không đổi, là lười dùng."
"Gặp người không hiểu bầu không khí thì dùng làm gì."
Lời này ám chỉ rất rõ ràng.
Thẩm Tuyền nghe ra ý trong lời nói.
Người không hiểu bầu không khí đó, là cô.
Thẩm Tuyền không khỏi nhớ lại lời Trần Y nói.
Cô thở dài, tỏ vẻ yếu ớt đúng là không hợp với cô.
Nhưng Văn Trạch Lệ lại nhận bậc thang mà cô đưa, bước xuống.
Thẩm Tuyền nhìn sang Văn Trạch Lệ, nói: "Giữa trưa ăn cơm chung nhé?"
Để tránh việc anh hiểu nhầm lần nữa, Thẩm Tuyền bổ sung thêm một câu: "Bố em muốn cảm ơn anh, em cũng muốn cảm ơn anh."
Văn Trạch Lệ lập tức ngồi thẳng người, hai tay đan lại để trước người, anh nghiêng đầu nói: "Chủ tịch Thẩm? Vậy em thì sao, không tính mời anh ăn bữa cơm à?"
Thẩm Tuyền đối diện với đôi mắt của anh, một lúc sau cô mới cười: "Có tính."
Cũng không tính là cứng mồm cứng miệng.
Văn Trạch Lệ hừ lạnh.
Người phụ nữ này cũng lợi hại thật, thoáng cái đã đánh vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người. Còn dùng cách nhẹ nhàng như vậy nữa.
Thẩm Tuyền cầm ly của anh lên, cúi người rót thêm một ly cà phê.
Sau đó, cô nói: "Để em gọi điện thoại cho bố em, trưa nay anh muốn ăn gì?"
Văn Trạch Lệ hất cằm, nhìn cô.
Nhìn chăm chú vài giây.
"Ăn em đó."
Thẩm Tuyền sửng sốt mấy giây.
Sau đó cô thản nhiên nói: "Còn nhiều thời gian, không vội lúc này."
Văn Trạch Lệ: "...Được."
Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên, mở cửa văn phòng, ra ngoài gọi điện thoại cho Thẩm Tiêu Toàn.
Sau khi cửa đóng lại.
Văn Trạch Lệ kéo mạnh cổ áo sơ mi xuống.
Dù là lúc anh tức đến phát điên, nhưng chỉ cần cô nói với anh hai câu là anh có thể vui vẻ ngay lập tức, con mẹ nó đúng là vô dụng.
*
Nói chuyện điện thoại xong, đặt xong cả nhà hàng, Thẩm Tuyền mở cửa bước vào, gật đầu với Văn Trạch Lệ, sau đó đi lấy áo khoác nói: "Em đặt Lan Quế Phường."
"Bây giờ mà đi thì có thể tránh giờ cao điểm."
Văn Trạch Lệ uống hết ngụm cà phê cuối cùng, rút tờ khăn giấy lau khóe môi, bước về phía trước rồi vươn tay với cô: "Chìa khóa."
Thẩm Tuyền đưa chìa khóa xe cho anh.
"Anh không lái xe tới à?"
"Lâm Tập đưa anh tới." Văn Trạch Lệ nhìn cô mặc áo khoác.
Sau khi mặc vào, cô dùng đầu ngón tay để cài nút, Văn Trạch Lệ gạt tay cô ra, Thẩm Tuyền cau mày, giây tiếp theo, nút áo sơ mi đang cởi của cô bị anh dùng một tay cài lại.
Ngón tay thon dài lướt qua da thịt của cô.
Thẩm Tuyền mới phát hiện có hai nút áo đang mở.
Cô nói: "Cảm ơn."
Văn Trạch Lệ dùng một tay mở cửa.
Thẩm Tuyền đi lướt qua bên cạnh anh để ra ngoài.
Nhân viên trong văn phòng đồng loạt nhìn sang, ngay sau đó nhanh chóng cúi đầu. Trong mắt mọi người đều rực cháy ngọn lửa hóng hớt, hai người đi vào thang máy.
Thẩm Tiêu Toàn xuất phát từ một phòng thương mại [1], nếu so với Thẩm Tuyền thì muộn hơn. Thẩm Tuyền đặt phòng riêng, lúc đến thì có người phục vụ ra đón, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đi vào trước.
[1] Phòng thương mại: Là một tổ chức gồm các doanh nhân nhằm kết nối và thúc đẩy lợi ích của cộng đồng doanh nghiệp.
Trong phòng riêng có hệ thống sưởi.
Thẩm Tuyền cởi áo khoác ra.
Văn Trạch Lệ kéo ghế, cô nhìn anh một cái rồi ngồi xuống.
Văn Trạch Lệ cũng ngồi xuống theo, anh kéo cổ áo sơ mi xuống, hỏi: "Chuyện ở trên du thuyền, chủ tịch Thẩm biết từ khi nào?"
Thẩm Tuyền liếc anh một cái, nói: "Vào cuộc họp ngày kia."
Văn Trạch Lệ nhếch môi: "Hai người hợp tác với Nhiếp Thừa..."
Chuyện này gần như trở thành một cái gai trong lòng anh.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Em có tính toán hết rồi."
"Em tính cái gì?" Anh áp sát vào cô, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô, anh nói lạnh lùng: "Em bỏ qua cho anh ta, nhưng anh thì tuyệt đối sẽ không."
Thẩm Tuyền nhìn vào mắt anh, đang tính nói chuyện.
Ngoài cửa có tiếng động truyền tới.
Văn Trạch Lệ thu hồi tầm mắt, ngồi trở về.
Lúc Thẩm Tiêu Toàn bước vào thì Văn Trạch Lệ ra hiệu cho nhân viên phục vụ kéo ghế ra, Thẩm Tiêu Toàn cười nói: "Giờ này bên ngoài kẹt xe quá, tôi đã tăng tốc độ rồi mà vẫn đến muộn."
Thẩm Tuyền nhận lấy áo khoác của Thẩm Tiêu Toàn: "Vậy nên tụi con mới đi sớm."
Hai người?
Thẩm Tiêu Toàn nghe thấy thế thì nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Văn Trạch Lệ lấy thực đơn, đưa cho Thẩm Tiêu Toàn: "Bác trai xem thử mình muốn ăn gì đi."
Thẩm Tiêu Toàn nhận thực đơn, đánh giá Văn Trạch Lệ, nói thật ra thì từ sau ngày cướp dâu đó, ông cũng chưa gặp Văn Trạch Lệ lần nào, nhưng thật ra ông có biết chuyện anh và Thẩm Tuyền lén dây dưa.
Văn Trạch Lệ đối diện với sự đánh giá của Thẩm Tiêu Toàn, vẻ mặt bình tĩnh, còn gọi thêm một món ăn với nhân viên phục vụ.
Gọi đồ ăn xong rồi.
Ba người ngồi xuống.
Thẩm Tuyền ngồi kế Thẩm Tiêu Toàn.
Văn Trạch Lệ ngồi đối diện.
Thẩm Tiêu Toàn nói: "Chuyện trên du thuyền lần này, ít nhiều gì cũng nhờ có cậu mới giúp Tuyền Nhi chuyển nguy thành an."
Văn Trạch Lệ nhếch mối: "Bác trai khách sáo quá, Thẩm Tuyền là bạn gái của cháu, đây là những chuyện cháu nên làm, người hai bên gia đình chúng ta không nên khách sáo như thế làm gì."
Bạn gái.
Người hai bên gia đình.
Nói cứ như thân thiết lắm.
Thẩm Tiêu Toàn cũng cười: "Cũng đúng."
Ông liếc nhìn Thẩm Tuyền một cái.
Vẻ mặt Thẩm Tuyền thản nhiên, nhìn Văn Trạch Lệ một cái. Văn Trạch Lệ cũng nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau, sau đó cũng dời đi. Thẩm Tiêu Toàn thấy thế.
Nhướng mày.
Tình cảm gặp vấn đề à?
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được dọn lên.
Lúc dùng bữa, Thẩm Tiêu Toàn gắp thức ăn cho Văn Trạch Lệ, còn nói: "Trong nhà có một cân trà rất ngon, để về rồi tôi cho người mang sang cho bố cậu, ông ấy vẫn luôn muốn đấy."
Văn Trạch Lệ dựa ra sau, ăn một bữa ngon nên mặt mũi anh mang theo vẻ thoải mái: "Cảm ơn bác trai."
Mắt anh thường xuyên ngó về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền không nói gì nhiều, toàn là bố và Văn Trạch Lệ tán gẫu.
Ăn xong một bữa cơm, Thẩm Tiêu Toàn cũng phát hiện con gái mình nhìn Văn Trạch Lệ mười lần, nhưng Văn Trạch Lệ nhìn lại khoảng gấp đôi, cảm xúc vô cùng phức tạp, tất cả cảm xúc của một người đàn ông khi nhìn một người phụ nữ cũng trộn lẫn bên trong.
Lúc này Thẩm Tiêu Toàn xác định rồi.
Có lẽ hai đứa này đang giận dỗi chuyện gì đó.
Nhưng con gái vẫn chiếm ưu thế hơn.
Thẩm Tiêu Toàn: "..."
Tự dưng thấy hơi dễ chịu là sao nhỉ?
Có lẽ là do trước kia mọi người không đánh giá cao Thẩm Tuyền.
*
Ăn xong bữa trưa, ba người rời đi cùng nhau, tài xế của nhà họ Thẩm lại đây đón Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Tuyền khép áo khoác lại tiễn bố lên xe, Thẩm Tiêu Toàn hạ cửa sổ xe xuống rồi xoa đầu Thẩm Tuyền, nhìn Văn Trạch Lệ đang đứng hút thuốc bên cạnh một chiếc xe khác, nói nhỏ: "Đừng cãi nhau lâu quá, một vừa hai phải thôi."
"Các con không có nhiều thời gian ở bên nhau, thỉnh thoảng nghỉ ngơi thì ở riêng với nhau đi."
Chỉ có người trong nhà mới biết Thẩm Tuyền hay bộc lộ tính cách khi ở nhà, Văn Trạch Lệ chưa từng ở riêng một chỗ với cô nên không biết có những lúc Thẩm Tuyền cũng rất đáng yêu.
Nhưng chuyện cô vừa lạnh lùng vừa cứng rắn lúc bên ngoài thì là thật.
Đến bây giờ trên diễn đàn Thẩm thị còn có người nói cô là nữ ma đầu.
Không bàn đến chuyện bài đăng đó hot tới tận giờ, mà nó còn thường xuyên leo lại trên top. Vậy nên vì sao một hai năm nay Thẩm Tuyền vẫn luôn dùng Thường Tuyết, không tuyển người mới thì lý do là đây.
Thường Tuyết hiểu được Thẩm Tuyền.
Những người khác không hiểu nên hở tí là vu khống sau lưng cô.
Thẩm Tuyền dùng đầu ngón tay gảy tóc, khẽ ừ một tiếng.
Sau đó bổ sung một câu: "Tụi con sắp làm lành rồi."
Thẩm Tiêu Toàn hơi bất ngờ nhìn cô một cái, sau đó cười rộ lên và nói: "Đi đi, không phải buổi chiều còn gặp hai cổ đông à?"
"Dạ."
Nhìn theo chiếc ô tô màu đen đã chạy đi.
Thẩm Tuyền giẫm giày cao gót đi về phía xe của mình, Văn Trạch Lệ thấy cô bước tới thì dập tắt điếu thuốc, mở cửa xe cho cô, Thẩm Tuyền cúi người ngồi vào.
Văn Trạch Lệ đỡ hờ eo cô, sau đó tiếng rắc vang lên, cài dây an toàn cho cô.
Trước khi rời đi, anh hỏi nhỏ: "Em nói, con nít không khóc thì có kẹo ăn là ý gì?"
Thẩm Tuyền nhìn anh.
Một lúc sau, cô mới nói: "Trần Y nói, em không khóc nên không có kẹo để ăn."
Văn Trạch Lệ chống ghế giữ tư thế này, đôi mắt hẹp dài đối diện với cô, không hiểu sao dưới ánh mắt này của cô, đúng là anh có nhớ lại một chuyện.
Ví dụ như.
Lam Thấm.
Khóc sướt mướt.
Lúc nào cũng khóc.
Vậy nên người bên cạnh cũng cảm thấy cô ta đáng thương tội nghiệp.
Ngay cả Cố Trình cũng từng nói, Lam Thấm đúng là đáng thương, cũng may là có anh, nếu không cô ta sẽ lụi tàn ở nhà họ Lam mất.
Văn Trạch Tân cũng từng nói, Lam Thấm thật sự khiến người khác thấy tội nghiệp, nếu không phải cô ta và anh trai đến với nhau thì chắc cậu ấy đã che chở rồi.
Nhiếp Tư cũng từng ra mặt thay cho Lam Thấm một lần.
Nhưng Thẩm Tuyền thì sao.
Theo bọn họ thấy, đạt được cái gì cũng là hiển nhiên.
Vì cô quá mạnh mẽ.
Lúc tôi gặp cô ấy thì chân nhũn cả ra, thế chẳng phải cậu ở cạnh cô ấy thì phải chịu áp lực lớn hơn nữa sao?
Ai mà đến gần người phụ nữ như Thẩm Tuyền được chứ, khó lắm, đừng tự chuốc khổ vào người.
Chị Tuyền chỉ thích hợp nhìn từ dưới lên thôi chứ không hợp để cưới về nhà làm vợ.
Thậm chí lúc trước còn có cậu chủ nhà quyền thế nào đó nói.
Mẹ nó, bố tôi bảo tôi đi gặp Thẩm Tuyền, tôi...tôi cóc thèm nhé.
Cậu Văn à, cậu thật sự muốn kết hôn với Thẩm Tuyền sao? Không lẽ không bị dọa giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm à.
Nhìn thì đẹp thật, nhưng không dám ra tay, mà phụ nữ đẹp cũng đâu phải có một mình cô ấy, vậy nên thôi bỏ đi.
Cậu Văn à tôi thương cậu ghê, ở thủ đô này nhiều phụ nữ như thế, sao phải liên hôn với cô ấy chứ, nén bi thương nhé.
Giờ này phút này nhớ lại, Văn Trạch Lệ mới phát hiện trong lúc vô tình, anh đã dây dưa với người phụ nữ mạnh nhất thủ đô. Trong nháy mắt anh cũng hơi ngộ ra, vì sao cô phải lạnh lùng cứng rắn như thế.
Nhưng ngược lại, càng khiến lòng anh thấy thương cô hơn.
Mặc dù, có lẽ Thẩm Tuyền không cần sự thương xót của anh.
"Anh đang nghĩ gì thế?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người phụ nữ truyền đến.
Văn Trạch Lệ tỉnh táo lại, anh đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô, một lúc sau anh bóp cằm cô: "Hôn không?"
Thẩm Tuyền mím môi dưới.
Văn Trạch Lệ cười thò lại gần rồi lấp kín đôi môi cô, trực tiếp thăm dò vào. Thẩm Tuyền bất ngờ với sự mạnh bạo của anh nên hơi dựa ra sau để trốn, Văn Trạch Lệ lại càng dựa sát vào hơn, hoàn toàn vây kín cô. Thẩm Tuyền bị hôn đến mức thở không nổi, đôi mắt rưng rưng, một bàn tay đặt lên vai anh.
Một lúc sau.
Anh rời đi.
Hai má Thẩm Tuyền đỏ bừng, cô nghiêng đầu ho khan. Văn Trạch Lệ nhìn cô và nói: "Cuối tuần là sinh nhật của Văn Trạch Tân, em có muốn đi không?"
Thẩm Tuyền dừng một chút, nói: "Đi."
"Thế anh đón em nhé? Em tham gia với thân phận bạn gái của anh à?"
Thẩm Tuyền lại dừng một chút, vài giây sau cô mới nói: "Ừ."
Cô nhìn đồng hồ một cái, đẩy bả vai anh: "Lái xe đi, lát nữa em phải gặp cổ đông."
"Gặp bọn họ làm gì? Có vấn đề gì sao?" Văn Trạch Lệ lùi lại, vòng sang mở cửa ghế lái, Thẩm Tuyền không trả lời anh, cổ đông kia là người cứ nhất quyết muốn nhét người cho cô.
Không nhét được qua điện thoại thì mượn cớ muốn xem hạng mục công ty để nhét người lần nữa.
Thẩm Tuyền trải qua chuyện thế này nhiều rồi, biết nên giải quyết thế nào, cũng không sợ cổ đông kia, lần này cô muốn để cổ đông đó biết khó mà lui.
Nửa tiếng sau đến Thẩm thị.
Thường Tuyết đứng chờ sẵn dưới lầu, vừa nhìn thấy Thẩm Tuyền bước xuống, cô ấy đã bước nhanh tới nói: "Người đến người đến rồi, còn dẫn theo người mà ông ta muốn nhét vào tới chung, chậc."
Sau đó nhìn thấy Văn Trạch Lệ, cô ấy chào hỏi: "Chào cậu Văn."
Văn Trạch Lệ gật đầu, mắt lại nhìn sang Thẩm Tuyền: "Anh lái xe đi nhé, buổi chiều sẽ bảo Lâm Tập lái về."
Thẩm Tuyền nhìn anh một cái, nói: "Lái chậm thôi."
Sau đó cô bước lên bậc thang.
Thường Tuyết nhanh chóng đuổi theo, bước chân hai người vội vàng, cũng mặc đồ công sở nhưng mà bóng lưng Thẩm Tuyền cao gầy hơn người phụ nữ khác, rất chói mắt. Văn Trạch Lệ đứng tại chỗ nhìn một hồi lâu mới chịu thu hồi tầm mắt.
*
Buổi chiều Văn Trạch Lệ cũng có cuộc họp, Lâm Tập đi gặp khách hàng thay anh, anh lái xe của Thẩm Tuyền trở về Văn thị, dưới hầm giữ xe thì gặp được Văn Trạch Tân lái xe thể thao trở về.
Văn Trạch Tân đóng cửa xe lại, nhìn thấy: "Ơ, anh, anh chạy xe chị Tuyền về đấy à?"
Văn Trạch Lệ nhấn nút thang máy, nhếch môi: "Sau này gọi là chị dâu."
Văn Trạch Tân giật mình, nhìn lướt qua chiếc xe Range Rover Evoque phía sau một cái, ở thủ đô này, xe của Thẩm Tuyền trông còn hầm hố hơn mấy cậu ấm.
Sau đó cậu ấy nhớ tới mấy hành động mặt dày mày dạn của ông anh nhà mình trong nửa năm qua, lập tức cười nói: "Được, chị dâu, chị dâu, chị dâu. Như vậy được chưa?"
Văn Trạch Lệ ừ một tiếng.
"Hôm sinh nhật nhớ gọi như thế."
Văn Trạch Tân: "Chị dâu còn tính tham gia tiệc sinh nhật của em à?"
Văn Trạch Lệ: "Sao thế? Không xứng sao?"
Văn Trạch Tân: "Nể mặt kẻ hèn này rồi, sao dám nói là không xứng chứ."
Văn Trạch Lệ nhướng mày, mân mê chìa khóa xe. Rất nhanh đã lên tầng, cuộc họp đang được chuẩn bị, Văn Trạch Lệ và Văn Trạch Tân tiến vào phòng họp.
Dưới sự sắp xếp của phó tổng giám đốc, cuộc họp bắt đầu.
Mấy năm nay hiệu suất cuộc họp của Văn thị đã tăng cao rất nhiều, những cuộc họp không cần thiết càng ngày càng ít. Suốt cuộc họp vô cùng căng thẳng, Văn Trạch Tân ngồi bên cạnh Văn Trạch Lệ ngáp một cái, nhìn sang chỗ anh.
Lại phát hiện.
Văn Trạch Lệ làm việc riêng, đang dạo trang web mua sắm nào đó.
Hửm? Mua cái gì thế?
Văn Trạch Lệ nhấn vào khung trò chuyện.
W: [ Mặt hàng này của tiệm bạn gọi là gì? ]
Mỗ Tiểu Quỵ: [ Đệm bảo vệ đầu gối, khách yêu, đang có chương trình mua một tặng một, màu sắc ngẫu nhiên. ]
W: [ Một một tặng một? Có dùng được thật không? Là cột vào à? ]
Mỗ Tiểu Quỵ: [ Tất nhiên, anh xem khen ngợi nhiều như nước là biết món đồ gian lận này đáng gờm đến mức nào rồi đấy, hơn nữa đa số là khách hàng nam, ở nhà cũng phải bảo vệ tốt đầu gối đấy. ]
W: [ Được, tôi muốn thu mua công ty các cậu. ]
Mỗ Tiểu Quỵ: [...? ]
Vị khách này ơi, bạn lặp lại lần nữa xem?