Thẩm Tuyền đỡ trán, nói: “Không cần đâu, sau khi xem hợp đồng sửa đổi đã ạ.”
Thẩm Tiêu Toàn dặn dì rót cho Thẩm Tuyền một ly sữa bò, bưng sữa bò qua đây, Thẩm Tuyệt vừa nhận lấy thì Văn Trạch Lệ lau tay đi ra, Thẩm Tiêu Toàn cười nói: “Cậu Văn muốn uống cà phê hay trà?”
Văn Trạch Lệ ngồi xuống ghế sô pha, liếc nhìn Thẩm Tuyền đang uống sữa, anh cong môi cười: “Cà phê ạ.”
“Cà phê để nguội sẽ càng đắng, con thích vậy.” Văn Trạch nói câu đó thì hai giúp việc đằng sau run cầm cập.
Vừa nãy anh đi thẳng xuống bậc thềm, anh bỏ tay vào túi rồi chậm rãi hỏi các cô ấy: “Tôi muốn biết tối hôm đó Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa nói những chuyện gì.”
Sắc mặt của hai người giúp việc cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể kể cho Văn Trạch Lệ tất cả đoạn đối thoại mà họ nhớ được. Khí thế của người đàn ông này quả thực rất mạnh mẽ, thật sự có phần đáng sợ.
Thẩm Tiêu Toàn hời hợt liếc nhìn hai người giúp việc sau lưng, cười nói: “Cậu Văn cũng thích cà phê đắng à.”
Ông vẫy tay để cho dì đi thu xếp.
Văn Trạch Lệ nói: “Đúng vậy.”
Anh lại cầm hợp đồng lên xem qua, mắt nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền uống sữa bò xong thì cầm giấy lau khoé môi, làm như không thấy ánh mắt có tính xâm lược của Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ đọc hết hợp đồng rồi bỏ xuống, anh nói với Thẩm Tuyền: “Cứ theo như ý em.”
Thẩm Tuyền nhìn về phía anh, gật đầu: “Được.”
Thẩm Tiêu Toàn ở đối diện không nói gì, ông bưng tách trà uống từng ngụm rồi nhìn hai người qua lại. Trước kia ông không để ý, giờ phát hiện lúc hai người thảo luận công việc lại rất hoà hợp. Có lẽ nguyên nhân là vì họ đều là người thông minh. Trong lòng Thẩm Tiêu Toàn cười lạnh, ông nói: “Tuyền nhi, con có thể đi nghỉ rồi.”
Ông chỉ về phía đồng hồ trên vách tường.
Thẩm Tuyền ồ một tiếng, mấy ngày nay trong nhà nuôi cô làm biếng nên rất dễ buồn ngủ, cô cầm thảm lông, xỏ dép lê vào rồi đi về phía thang máy. Văn Trạch Lệ nghe thấy vậy thì ngước mắt lên nhìn Thẩm Tiêu Toàn, lại nhìn sang Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền trực tiếp đi qua người anh, đôi mắt của Văn Trạch Lệ rơi vào mắt cá chân của cô.
Cửa thang máy phía sau đóng lại, Văn Trạch Lệ dựa vào ghế sô pha nói chuyện với Thẩm Tiêu Toàn: “Chủ tịch Thẩm, ở nhà mà Thẩm Tuyền cũng ngủ sớm thế ư?”
Thẩm Tiêu Toàn gọi người thêm cà phê cho anh, nói: “Đúng vậy, đều sớm thế này.”
Văn Trạch Lệ gật đầu, anh không nói gì.
Sau khi Thẩm Tuyền lên lầu, anh cũng không cần phải tiếp tục ở lại nữa. Hợp đồng cũng đã dự tính xong, Văn Trạch Lệ cầm hợp đồng lên rồi đứng dậy tạm biệt. Thẩm Tiêu Toàn cũng đứng dậy theo, nói: “Để tôi tiễn cậu.”
Văn Trạch Lệ: “Không cần đâu, chủ tịch Thẩm.”
“Phải tiễn chứ.”
Thẩm Tiêu Toàn và quản gia tiễn Văn Trạch Lệ ra ngoài.
Trước khi đi Văn Trạch Lệ liếc nhìn cầu thang, chỗ đó không thể thấy Thẩm Tuyền, đôi mắt của anh sâu hơn vài phần. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, nhất là vào giờ này.
Thẩm Tiêu Toàn và quản gia đưa mắt nhìn theo, Văn Trạch Lệ để hợp đồng xuống ghế phụ, sau đó khởi động xe.
Chiếc xe Range Rover màu đen nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thẩm Tiêu Toàn nói với quản gia: “Đóng cửa.”
Cửa sắt đóng lại theo, Văn Trạch Lệ chưa lái xe đi xa. Mấy giây sau, xe bỗng dừng lại ở ven đường, anh cúi đầu châm một điếu thuốc, không hút mà để ra ngoài cửa sổ xe rồi phẩy nhẹ.
Vẻ mặt u ám.
Nhà họ Thẩm đối xử với anh thế nào cả buổi tối, anh rất rõ ràng, so sánh với chi tiết được nghe từ dì giúp việc về Nhiếp Thừa trong đêm đó.
Văn Trạch Lệ chửi tục một tiếng.
Đầu anh ngả ra sau.
Cảm giác vừa bất lực vừa hối hận.
Anh cầm lấy điện thoại rồi soạn tin.
Văn Trạch Lệ: [ Thẩm Tuyền, tôi hối hận rồi, tôi mong em có thể cho tôi một cơ hội. ]
*
Thẩm Tuyền cảm thấy buồn ngủ, nhưng sau khi lên lầu, cô không ngủ nhanh như thế mà dựa vào đầu giường, lật quyển sách chưa đọc xong ra. Mấy giây sau cô vén chăn lên rồi kéo cao ống quần, liếc nhìn mắt cá chân của mình. Chỗ thuốc mỡ rất nhỏ và rất đen, cô híp mắt do dự một lát.
Hơi giống hình xăm.
Cô thả tay rồi bỏ ống quần và chăn xuống, tiếp tục đọc sách.
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên tiếng ting ting, cô cầm lên nhìn một cái rồi.
Nhìn thấy tin Wechat Văn Trạch Lệ gửi sang.
Lần này cô không trả lời, đọc xong thì để điện thoại xuống.
Bên kia, cả đêm Văn Trạch Lệ không đợi được câu trả lời của Thẩm Tuyền.
Một tuần trôi qua rất nhanh, mà tất cả các công ty cũng bước vào lúc kết thúc công việc cuối năm. Khoản bóc tách của Túc Lợi vẫn chưa hoàn toàn bán hết, trong tay còn một phần thiết bị điện tử và bất động sản. Bên Thừa Thắng đã lập hồ sơ và bắt đầu đưa ra thị trường. Ngày đầu tiên sau kì nghỉ ngơi của Thẩm Tuyền là đi họp ở Thừa Thắng.
Thường Tuyết lái xe đến đón cô.
Hai người vừa đến Thừa Thắng đã gặp Văn Trạch Lệ.
Anh dẫn theo một trợ lý. Lại là sáng sớm nên anh mặc áo sơ mi đen và quần dài, cũng không đeo cà vạt. Khi nhìn thấy Thẩm Tuyền, anh xoay người ôm một bó hoa hồng từ trong xe ra.
Rồi tiện tay đưa cho Thẩm Tuyền.
Thường Tuyết bên cạnh mắt chữ A, mồm chữ O.
Thẩm Tuyền mặc áo khoác dài, cô nhìn lướt qua nhưng không nhận.
Văn Trạch Lệ khẽ cười: "Em không thích hoa hồng? Đổi sang bó khác nhé?"
Thẩm Tuyền đi thẳng lên cầu thang. Văn Trạch Lệ khựng lại, một tay ôm hoa hồng rồi đuổi theo.
Thường Tuyết và trợ lý liếc nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo. Đây là giờ đi làm cao điểm, trong sảnh lớn có người ra người vào. Một tay Văn Trạch Lệ cầm bó hoa hồng rất dễ khiến người ta chú ý, có rất nhiều người nhìn theo anh. Vậy nên đoàn người đi vào thang máy của tổng giám đốc cho yên tĩnh. Khi cửa thang máy mở ra, Thẩm Tuyền bước vào thang máy trước, Văn Trạch Lệ đi theo sau, Thường Tuyết và trợ lý lén lút trốn một bên để giảm cảm giác tồn tại.
Hoa hồng có mùi thơm.
Văn Trạch Lệ đặt hoa của nhãn hiệu nào đó, không nói hoa được chăm sóc tốt mà ngay cả mùi thơm của hoa cũng có một không hai, là mùi nước hoa của một nhãn hiệu nổi tiếng trộn lẫn với mùi thơm của hoa hồng.
Thẩm Tuyền ôm cánh tay.
Văn Trạch Lệ mỉm cười: "Mai tôi sẽ đổi sang loại khác."
Quả thật mùi rất thơm.
Thẩm Tuyền nghiêng đầu rồi liếc anh một: "Sao phải thế?"
Văn Trạch Lệ nhướn mày.
Một lúc sau mới hiểu ý của cô.
Cũng ly hôn rồi, giờ cần gì phải theo đuổi.
Anh nắm chặt bó hoa.
Anh nói: "Đó là lỗi của tôi."
Thẩm Tuyền: "Anh không sai."
Nói xong, đúng lúc cửa thang máy mở ra, Thẩm Tuyền đi ra ngoài, Thường Tuyết và trợ lý vội vàng nhìn Văn Trạch Lệ, cái nhìn đó đầy thương hại.
Văn Trạch Lệ khựng lại ở đó vài giây, sau đó anh kéo cổ áo rồi đi ra ngoài.
Nhân viên Thừa Thắng cũng ngơ ra khi thấy anh cầm bó hoa hồng. Văn Trạch Lệ đưa nó cho trợ lý, để anh ấy đưa đến phòng làm việc của Thẩm Tuyền.
Đám người cũng mắt chữ A mồm chữ O.
Này là tình huống gì đây.
Thẩm Tuyền thấy hoa hồng được đưa vào nhưng cũng không nói gì. Bởi vì cô không có thời gian suy nghĩ xem nên xử lý hoa hồng thế nào, buổi họp đã bắt đầu.
Đưa ra thị trường là chuyện lớn, chắc chắn phải chuẩn bị cho thật tốt.
Bây giờ Tiểu Tả là CEO, có trách nhiệm lớn lao và cũng cam kết trước mặt nhiều cổ đông sẽ làm tốt chuyện này.
Mấy năm trước cũng có công ty cho vay thế chấp chuẩn bị đưa lên sàn chứng khoán, nhưng hết lần này đến lần khác lại gặp phải chính sách thắt chặt, không lâu sau thì bị gọi đi thương lượng. Sau đó phải vất vả trầy trật lắm mới đưa lên sàn chứng khoán.
Nên Thừa Thắng phải rất cẩn thận.
Cuộc họp kéo dài gần hai giờ đồng hồ.
Gần đến giờ kết thúc, Tiểu Tả đã thoải mái hơn, anh ấy nói: "Cuối năm công ty sẽ tổ chức team building để thả lỏng, các vị có muốn cùng tham gia không?"
Bầu không khí thoải mái hơn.
Cổ đông mỗi người nói một câu, hỏi đi đâu các thứ.
Thẩm Tuyền vuốt bút máy, đôi chân dài vắt chéo.
Văn Trạch Lệ liếc nhìn cô một cái, nói với trợ lý đứng bên cạnh: "Rót một ly sữa bò nóng rồi mang vào đây."
Trợ lý lên tiếng trả lời rồi đi ra.
Sau đó lại trở vào đưa sữa cho Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ nhận rồi để trước mặt Thẩm Tuyền.
Tất cả cổ đông đang nói chuyện trời đất giống như bị bấm nút tạm dừng, dồn dập nhìn họ. Thẩm Tuyền nhìn chằm chằm vào ly sữa bò ấm đó, cô nhìn về phía Văn Trạch Lệ, người đàn ông nghiêng người dựa vào thành ghế, nhướn mày: "Uống đi."
Thẩm Tuyền hơi khát.
Cũng có thể là gần đây uống nhiều sữa ở nhà quá nên hơi lệ thuộc vào sữa.
Cô nói với Thường Tuyết: "Rót cho chủ tịch Văn một ly cà phê lạnh."
Thường Tuyết sửng sốt: "Lạnh à?"
Thẩm Tuyền bưng ly sữa lên uống, nói: "Anh ta thích đắng một chút."
Sắc mặt của Văn Trạch Lệ bỗng chốc tối sầm lại.
Giỏi lắm.
Tất cả những gì bố cô làm, cô biết hết hoặc ngầm đồng ý.
Thường Tuyết lập tức mang cà phê lạnh vào rồi để xuống trước mặt Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ nhìn chằm chằm ly cà phê, bất giác nghĩ đến đêm đuôi xe của Nhiếp Thừa đi vào trong trước mặt anh.
Thẩm Tuyền nghiêng đầu: “Chủ tịch Văn không thích à?”
Văn Trạch Lệ cười lạnh: “Thích.”
Anh cầm cốc lên, ực một phát hết luôn.
Vị đắng khiến anh cáu kỉnh.
Cổ đông ở hiện trường nhìn cặp vợ chồng trước cứ như vậy một lúc, cũng không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện Văn Trạch Lệ tặng hoa hồng.
Rất thổn thức trong mắt mọi người.
Đây là cậu Văn hối hận?
Má nó, trên thế giới không có thuốc hối hận.
Đáng thương ghê.
Buổi họp kết thúc.
Mọi người rời đi.
Thẩm Tuyền còn phải về Thẩm thị, cô gọi Chung Sở qua đây nói chuyện. Cửa thông gió được mở ra, Văn Trạch Lệ dựa vào bàn nhìn chăm chăm mà không chớp mắt, trong tròng mắt toàn là vẻ ghen ghét.
Tiểu Tả đứng cạnh anh, mấy giây sau nói: “Tôi biết là anh đang ghen.”
Văn Trạch Lệ hừ lạnh, không đáp lại.
Chỉ một lát sau, cửa phòng làm việc của Thẩm Tuyền mở ra, Chung Sở đi ra, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết cũng đi ra ngoài, Thường Tuyết đón lấy bó hoa hồng kia rồi ném vào trong thùng rác công cộng.
Tiểu Tả giật mình nhìn về phía Văn Trạch Lệ.
Đôi mắt của Văn Trạch Lệ sâu hun hút, không thốt ra một câu nào.
Cửa thang máy mở ra.
Thẩm Tuyền dẫn theo Thường Tuyết vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, người đàn ông ngoài cửa híp mắt nhìn cô. Thẩm Tuyền cũng nheo mắt lại, giữa hai người còn kèm theo tia lửa và vẻ không chịu thua.
Sau khi cửa đóng lại.
Thẩm Tuyền vẫn duy trì tư thế đó, cô sửa sang lại ống tay áo.
Thường Tuyết lại hỏi cô: “Tổng giám đốc Thẩm, có phải cậu thích mùi thơm của bó hoa đó không?”
Thẩm Tuyền liếc nhìn cô ấy.
“Ừ.”
“Sao cậu không để lại?”
“Tôi tự mua được.”
Thường Tuyết: “À, ok.”
*
Hoạt động chính của team building lần này là leo núi, không đi xa mà ở ngay thành phố lân cận. Thường Tuyết ngỏ ý muốn đi, Thẩm Tuyền suy nghĩ một lúc rồi quyết định cũng đi thả lỏng.
Bên Thẩm thị quá lớn, bình thường toàn sắp xếp team building vào mùa xuân. Sắp đến cuối năm, Thẩm thị có rất nhiều việc phải hoàn thành nên cũng không có thời gian đi chơi.
Xác định thời gian và địa điểm với Thừa Thắng.
Sáng sớm hôm nay Thường Tuyết lái xe đến đón Thẩm Tuyền, hai người xuất phát đến địa điểm tổ chức team building.
Vừa mới lên xe thì Văn Trạch Lệ đã gọi điện đến, Thẩm Tuyền dừng lại rồi bấm nghe: “Alo.”
Có thể đang buổi sáng nên giọng nói cô có hơi lười biếng, Văn Trạch Lệ nghe ở đầu bên kia, anh nở nụ cười: “Khi nào xuất phát?”
Thẩm Tuyền: “Chuẩn bị.”
“Đi cùng không?” Văn Trạch Lệ lại hỏi.
Thẩm Tuyền: “Không cần đâu, chúng tôi biết rõ địa điểm rồi.”
Văn Trạch Lệ: “Biết ngay là em sẽ từ chối mà.”
Thẩm Tuyền: “Vậy anh cần gì phải hỏi?”
Văn Trạch Lệ: “Đụng tường nam [1].”
[1] Câu thành ngữ đầy đủ là “Chưa đụng tường nam chưa quay đầu”, ý chỉ sự cố chấp, hành vi bướng bỉnh của một người, có cản cũng không được.
Thẩm Tuyền: “Ha.”
Hai người nói qua nói lại một lúc.
Xe đã chạy rồi đi lên cao tốc, Văn Trạch Lệ thấy không đi cùng được cũng không cố ép, nói với cô: “Em nhớ chú ý an toàn.”
Thẩm Tuyền khựng lại, đồng ý theo phản xạ: “Biết rồi.”
Sau đó cô cúp máy.
Đến chỗ tổ chức team building đã là một tiếng sau. Thẩm Tuyền vừa xuống xe đã nhìn thấy vách tường cao đó, trong lòng cũng có phần mong đợi. Hồi ở Anh cô đã chơi rất nhiều trò này, chẳng hạn như đạp xe trên núi, lượn trên không và lặn xuống nước.
Đi vào rồi Thường Tuyết hỏi thăm, phát hiện có không ít cổ đông đến đây, toàn đưa theo người nhà, về phần nhân viên cũng đến khá đông đủ.
Chỉ có mình Văn Trạch Lệ chưa đến.
Tất cả các hạng mục đã mở cửa, sau khi đi vào thì mọi người có thể chơi theo ý mình. Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi thay quần áo, sau đó cô đi leo núi trong nhà, chỗ không có ai đi cả.
Thường Tuyết không chơi, cô ấy căng thẳng nói: "Tổng giám đốc Thẩm, cậu chơi trước đi."
Thẩm Tuyền liếc nhìn cô ấy, cười nhạt rồi đi cài dây an toàn, sau đó cầm dây thừng, leo lên với ba bước dưới cái nhìn của huấn luyện viên.
Thường Tuyết và nhiều nhân viên cổ vũ cho Thẩm Tuyền ở dưới.
"Tổng giám đốc Thẩm cố lên."
"Tổng giám đốc Thẩm ngầu quá."
"Tổng giám đốc Thẩm đẹp quá."
Mặc bộ đồ sát người, chắc chắn dáng người của Thẩm Tuyền sẽ lộ ra, tóc cô được cài lên, hơi lộ vẻ xốc xếch nhưng không mất đi sự rạng rỡ của cô. Thẩm Tuyền muốn trèo lên chỗ cao nhất nhưng lực tay yếu, cô thở ra một hơi. Ở dưới có tiếng hô, cô nghiêng đầu nhìn lướt qua, một người đàn ông cao lớn đang trèo lên theo sát cô.
Trong miệng Văn Trạch Lệ ngậm một viên kẹo bạc hà, anh đẩy qua lại rồi anh nhướn mày: "Hửm? Tuyền Nhi nhanh thế?"
Chữ "Tuyền Nhi" như bị dính vào đầu lưỡi.
Thẩm Tuyền thản nhiên liếc nhìn anh, sau đó đi xuống.
Một tay Văn Trạch Lệ cầm dây thừng, giây tiếp theo anh lắc lư rồi trực tiếp đi đến cạnh cô, Thẩm Tuyền không để ý đến anh, nhưng lúc này tiếng hô ở dưới càng lớn hơn.
Thẩm Tuyền cúi đầu nhìn rồi ngơ luôn.
Mặt đất vốn đang bằng phẳng bỗng trồi lên, ngay sau đó hoa hồng đỏ làm bằng thuỷ tinh tỏa sáng lấp lánh dưới đất.
Thậm chí có phần chói mắt.
Đẹp mà chói mắt.
Thẩm Tuyền bị ánh sáng của thuỷ tinh chiếu vào, đôi mắt cô bỗng hơi đau đớn.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Văn Trạch Lệ.
Đột nhiên Văn Trạch Lệ trở người, chân dài dẫm xuống vách rồi chặn cô ở trong ngực, cơ thể hai người dính sát vào nhau, ở dưới lại vang lên tiếng hô.
Một tay Văn Trạch Lệ ôm eo cô, thấp giọng nói: "Tôi đang theo đuổi em, em có biết không?"
Mắt Thẩm Tuyền đau đến mức chảy ra ít nước mắt sinh lý, đôi mắt cô ngấn lệ.
"Rồi sao?"
Văn Trạch Lệ: "Hoa hồng thuỷ tinh giống như em vậy."
"Đầy gai nhưng cũng rất đẹp."
Thẩm Tuyền: "Để tôi tiễn anh xuống dưới làm bạn với chúng nhé."