Cô nói rồi khẽ nâng cằm, nhìn anh từ dưới lên. Văn Trạch Lệ cụp mắt nhìn cô, nghe thấy lời này, yết hầu của anh lên xuống, trong lòng đau nhói. Mấy giây sau anh thấp giọng nói, bàn tay siết chặt cổ tay của cô: "Không sao cả."
Khóe môi Thẩm Tuyền nhếch lên thành một đường cong nhẹ.
Văn Trạch Lệ nói thêm một câu: "Con mẹ nó, tôi thích em là được rồi."
Thẩm Tuyền vẫn giữ nụ cười nhạt kia: "Thật sao?"
Văn Trạch Lệ: "Đúng vậy."
Khẩu súng đen trong tay anh xoay tròn rồi rơi xuống đất.
Chỗ này khá sáng sủa, ánh sáng xuyên qua, hai người nhìn nhau, Thẩm Tuyền dùng sức nắm chặt khẩu súng, mặt Văn Trạch Lệ không đổi sắc, ngón tay anh nhích lại cò súng, đầu ngón tay ấn lên ngón tay của cô.
Khẩu súng này có đạn nhưng chỉ có một viên. Thẩm Tuyền thấy anh tàn nhẫn như thế nhưng cũng không có biểu cảm gì.
Trái lại mấy người đứng xem có cảm giác bầu không khí càng lúc càng không đúng, Tiêu Nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, anh ấy cắn nát kẹo mút, híp mắt đứng nhìn.
Cố Trình và Văn Trạch Tân cũng rất căng thẳng, cậu ấy không dám lên tiếng.
Trần Y che miệng gọi Thẩm Tuyền.
Đáng tiếc hai người kia không đáp lời, đầu ngón tay thon dài của Văn Trạch Lệ dùng sức, sắc mặt của Thẩm Tuyền vẫn không thay đổi. Cô hơi nghiêng người về phía trước một chút, đôi môi đỏ lướt qua môi mỏng của anh, đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ chợt khựng lại, sau đó anh hơi cúi đầu, sờ nhẹ lên cánh môi của cô và hôn lên đó một cái.
"Đệt..."
"Con mẹ nó chứ... Dọa chết tôi."
"Mẹ kiếp..."
Thẩm Tuyền nhìn anh, mấy giây sau bàn tay cầm súng của cô di chuyển, Văn Trạch Lệ vẫn chưa rời khỏi môi cô. Anh cụp mắt nhìn, một giây sau cây súng kia đã áp lên cằm của anh, cảm giác lạnh buốt chợt ập đến.
Bầu không khí thả lỏng xung quanh lại trở nên căng thẳng.
Văn Trạch Lệ nhíu mày, Thẩm Tuyền dùng súng đẩy đầu của anh ra, Văn Trạch Lệ cũng di chuyển theo, Thẩm Tuyền giẫm lên chân anh và hôn đáp lại. Đôi mắt Văn Trạch Lệ hơi nheo lại, tiếp đó anh cúi đầu chặn môi của cô.
Nửa người của Thẩm Tuyền dựa vào người anh. Cây súng kia vẫn dừng lại ở cằm Văn Trạch Lệ, một tay anh ôm eo cô, chân dài vẫn giẫm lên bậc thang, đầu lưỡi thăm dò đôi môi mềm mại của cô.
"Mẹ kiếp, đây là chuyện gì thế này."
"Con mẹ nó."
"Đệt."
"Cậu cả Văn đỉnh quá."
"Cô... Cô Thẩm thật gợi cảm, con mẹ nó đây là lần đầu tôi phát hiện đấy."
"Đúng rồi, đây là lần đầu tiên thấy tổng giám đốc Thẩm đẹp như vậy."
Ngày thường các cậu chủ nhà giàu này ít khi tiếp xúc với Thẩm Tuyền, thỉnh thoảng gặp một lần thì cũng phải ngước nhìn. Lần này lại phát hiện cô không chỉ giỏi giang và ưa nhìn, lúc hôn cũng không giống với người khác, trông rất gợi cảm.
Hôn xong, Thẩm Tuyền dịch ra xa một chút, cô cầm súng vỗ lên mặt Văn Trạch Lệ, lạnh nhạt nói: "Cho anh một cơ hội."
"Lát nữa đưa tôi về nhà."
Văn Trạch Lệ nhướng mày: "Được."
Thẩm Tuyền ném khẩu súng, cô bước xuống bậc thang và đi tới chỗ Trần Y, Thẩm Tuyền nhận ly trà nóng Trần Y đưa rồi cúi đầu uống. Trần Y thấp giọng nói: "Chị với anh ta?"
Tình hình thế nào rồi?
Thẩm Tuyền uống hết ly trà nóng, thản nhiên nói: "Em đoán xem?"
Trần Y lắc đầu: "Không đoán được."
Nếu là bình thường, Thẩm Tuyền không phải là người chủ động như vậy, lúc nãy rõ ràng là cô chủ động hôn cậu cả Văn.
Thẩm Tuyền cầm áo khoác, cô nói: "Chị về trước."
"Sớm vậy sao?" Trần Y hơi kinh ngạc, cô ấy vội nói: "Chị không chơi thêm chút nữa à?"
"Không sao, vui thế đủ rồi."
Văn Trạch Lệ là một đối thủ rất mạnh, lúc nãy cô đối đầu với anh đã đủ thỏa mãn rồi.
Trần Y ngẫm nghĩ: "Cũng đúng, cậu cả Văn rất mạnh."
Thẩm Tuyền không đi gặp Văn Trạch Lệ, cô chào hỏi vài câu với Tiêu Nhiên rồi đi ra cổng. Ngoài cửa có mùi khói thuốc thoang thoảng, Thẩm Tuyền nhìn lướt qua một vòng, Văn Trạch Lệ đang dựa vào tường hút thuốc, anh thấy cô đi ra thì thả điếu thuốc trong miệng và đuổi theo cô.
Thẩm Tuyền đi tới xe của mình. Lúc đến cạnh xe, cô ném chìa khóa cho Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ nhận chìa khóa.
Thẩm Tuyền đưa tay mở cửa ghế sau, vừa định ngồi lên thì bàn tay của người đàn ông vươn ra ôm lấy eo cô, đẩy cô vào ghế lái phụ.
Thẩm Tuyền cười lạnh: "Cậu cả Văn."
Văn Trạch Lệ cười nhìn cô: "Hửm?"
Thẩm Tuyền không nói lời nào, chỉ ngồi nghiêm chỉnh.
Văn Trạch Lệ đóng cửa xe, sau đó đi vòng đến ghế lái rồi nổ máy xe.
"Em về đâu?" Văn Trạch Lệ nghiêng đầu hỏi, một tay xoay vô lăng.
Thẩm Tuyền: "Biệt thự."
Bàn tay cầm vô lăng của Văn Trạch Lệ siết chặt, anh nói: "Được."
Trong xe rất yên tĩnh, cũng chỉ có mùi nước hoa nhẹ nhàng trên người Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền mở điện thoại, tùy ý lướt xem tin tức tài chính mới nhất, mái tóc xõa ra rũ xuống.
Văn Trạch Lệ liếc nhìn cô một cái, khóe môi cong lên.
Đến biệt thự, Văn Trạch Lệ nhìn nó rồi chợt có phần hoảng hốt.
Anh vô thức nhìn Thẩm Tuyền, cô vẫn rất bình tĩnh đẩy cửa ra. Văn Trạch Lệ cũng vội vàng mở cửa xe, đút tay vào túi đi theo cô.
Thẩm Tuyền phớt lờ anh, đi thẳng vào cửa.
Đèn đường nơi này cũng giống như ánh trăng, tỏa ánh sáng trắng, lộ ra sắc lạnh chiếu thẳng xuống mặt đất. Văn Trạch Lệ nhìn cơ thể mảnh mai của cô gái đằng trước, anh cẩn thận hỏi: "Tuyền Nhi, em đang cho tôi cơ hội sao?"
Cửa lớn mở ra, trong phòng tỏa ra ánh sáng màu quýt mà dì để lại cho cô, Thẩm Tuyền thả chìa khóa cửa xuống, cô cúi đầu cởi giày cao gót rồi thản nhiên nói: "Cậu cả Văn thông minh như vậy mà còn phải hỏi sao?"
Khóe môi Văn Trạch Lệ giật giật.
Bên này Thẩm Tuyền cởi giày không suôn sẻ lắm, đôi giày này quá nhỏ, nó kẹt cứng khiến cô không tháo ra ngay được. Văn Trạch Lệ thấy vậy thì bước đến, anh ngồi xuống nắm chặt chân cô, nhẹ nhàng cởi ra giúp cô.
Thẩm Tuyền chống tay lên tủ giày nhìn anh.
Văn Trạch Lệ ngước đầu lên, mỉm cười nhìn cô: "Cảm ơn."
Thẩm Tuyền không đáp lời, cô xỏ dép lê vào.
Trở lại biệt thự, Thẩm Tuyền cũng thoải mái hơn một chút, cô cởi áo khoác ra.
Văn Trạch Lệ nhận áo khoác của cô, anh muốn treo lên nhưng chợt nhận ra cách trang trí đã thay đổi. Thẩm Tuyền chống cằm ngồi trên ghế sofa, cô nói: "Treo ở phòng khách nhỏ bên kia."
Văn Trạch Lệ nhíu mày, anh xoay người vào phòng khách nhỏ và treo áo khoác lên. Sau đó anh xắn tay áo đi ra ngoài, dựa vào tủ rượu nhìn cô, Thẩm Tuyền chỉ vào phòng ăn: "Nước."
Văn Trạch Lệ bật cười đến phòng ăn, sau khi đi vào anh lại không tìm được ly và nước, anh híp mắt lại, trong lòng có cảm giác thất bại, xen lẫn vào đó là một chút hối hận. Mới ly hôn có mấy tháng mà chỗ này đã thành như vậy, anh đứng ở đây và chỉ cảm thấy Thẩm Tuyền đã xóa sạch những dấu vết anh để lại trong căn biệt thự này.
Giọng của Thẩm Tuyền vang lên sau lưng: "Ly và nước ở dưới tủ âm tường."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Được."
Sau đó anh bưng nước ra và đặt xuống bàn trà. Thẩm Tuyền cầm lên uống một ngụm, cô nói: "Anh có thể đi về."
"Lái xe của tôi."
Văn Trạch Lệ cúi người nhìn cô, anh nói: "Vậy ngày mai anh sẽ trả xe cho em, nhân tiện mời em đi ăn cơm."
Thẩm Tuyền nuốt ngụm nước trong miệng, cũng nhìn anh: "Được."
*
Ngoài cửa truyền đến tiếng xe, Thẩm Tuyền để ly xuống rồi lười biếng tựa vào ghế sofa. Ngồi một lúc cô mới đứng dậy đi lên lầu tắm rửa, chỗ này không chỉ thay đổi mà ngay cả phòng ngủ thứ hai cũng không còn, nó đã được Thẩm Tuyền trang trí thành phòng sách, ngủ một giấc đến hừng đông, ngày hôm sau Thẩm Tuyền đến công ty.
Bận rộn suốt một ngày, những ngày cuối năm cũng đang đến gần.
Gần sáu giờ, cô nhận được cuộc gọi từ Văn Trạch Lệ.
Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ấm của người đàn ông: "Tôi đang ở dưới lầu của Thẩm thị, lát nữa đi ăn đồ Tây nhé?"
Thẩm Tuyền nhìn lướt qua lịch để bàn, cô đáp: "Hôm nay không đi."
Văn Trạch Lệ: "..."