Lại nhìn Văn Trạch Lệ lúc này, không khỏi sinh ra cảm giác vô cùng thương hại.
Nói thật, đến nay cậu ấy vẫn không hiểu được vì sao cậu Văn lại muốn nhảy vào hố lửa Thẩm Tuyền này chứ.
Văn Trạch Lệ nhanh chóng bình tĩnh lại, biết thì biết, không lẽ cô còn ăn thịt anh được à, vì thế lấy đệm bảo vệ đầu gối rồi mở ra, dán lên đầu gối của mình, túm dây thắt ra sau. Thái độ của anh kiêu ngạo, cho dù làm chuyện này vẫn thong dong lại như cũ, đôi mắt hẹp dài nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền giữ im lặng nhìn anh buộc, một giây sau cô cúi đầu lấp kín đôi môi mỏng của anh.
Đầu ngón tay Văn Trạch Lệ khựng lại, mắt híp lại, đệm bảo vệ đầu gối rơi "bịch" xuống đất. Đầu lưỡi Thẩm Tuyền thăm dò vào, Văn Trạch Lệ kịp phản ứng và ghì chặt cổ cô.
Nụ hôn này như mưa rền gió dữ.
Lúc này mọi người xung quanh mới kịp phản ứng, cả đám bắt đầu vỗ tay.
Tiếng vỗ tay bốp bốp bốp, mang theo chúc phúc nhưng cũng mang theo ý cười.
Chuẩn bị vất vả cả buổi tối, thức đêm thức hôm, nếu cậu Văn còn vì chuyện nhỏ nhặt này mà phải diễn cảnh quỳ gối xuống, vậy thì tình huống sẽ hơi xấu hổ.
Bây giờ thì tốt rồi, ôm được người đẹp về nhà.
Nụ hôn này của Thẩm Tuyền là một bậc thang rất đẹp.
Hôn xong.
Văn Trạch Lệ dán lên môi cô, nhìn cô với đôi mắt đầy ý cười, sau đó mở hộp nhẫn kim cương, lấy nhẫn kim cương ra, nắm tay cô rồi nhẹ nhàng đeo vào cho cô.
Đeo lên xong, Văn Trạch Lệ nắm tay cô kéo tới bên môi hôn một cái: "Tranh thủ kết hôn để trên tay em đeo một hàng nhẫn nhé."
Ngón tay của cô mảnh khảnh trắng nõn và mịn màng, đây là đôi tay được nuông chiều từ bé.
Thẩm Tuyền nhìn anh nói: "Vậy em chờ."
Cô lại hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông.
Bụp…đột nhiên có pháo hoa giữa bầu trời, pháo hoa trí tuệ nhân tạo đủ mọi màu sắc phủ kín giữa không trung, chiếu sáng bầu trời Hội Thành Danh Sĩ. 𝘛𝐫ờ u𝗺 𝒕𝐫u𝗺 huyề𝗇 𝒕𝐫ù𝗺 ﹛ 𝘛𝐫𝑈 𝗺𝘛𝐫uye𝗇.𝗏𝗇 ﹜
Tất cả mọi người cũng biết cậu cả nhà họ Văn, Văn Trạch Lệ đã cầu hôn thành công.
"Ha ha ha, đúng là sợ bóng sợ gió một hồi, sợ bóng sợ gió một hồi mà, ha ha ha ha ha."
"Chúc mừng chúc mừng, chọn ngày kết hôn đi."
"Văn Trạch Lệ, cậu mua cái đệm bảo vệ đầu gối này ở đâu vậy?" Đột nhiên Cố Trình hỏi như thế.
Cánh tay Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền thật chặt, anh hung hăng liếc Cố Trình một cái: "Cút, là tôi tự may."
"Ha ha ha ha ha tài may vá của cậu tốt vậy sao?"
"Ôi trời ạ, nhìn cậu kìa, cậu Văn."
"Sau này may cho tôi một cái nhé."
Một đám người đi về phía nhà họ Thẩm, Thẩm Tuyền dựa vào lòng Văn Trạch Lệ, cô liếc nhìn anh một cái: "Hay sau này cũng may một cái cho em nhé?"
Văn Trạch Lệ liên tục đáp: "May may may."
Khóe môi Thẩm Tuyền nhếch lên tạo thành nụ cười, cô ngước mắt nhìn thấy người nhà họ Thẩm, Thẩm Tiêu Toàn, Mạc Điềm, Thẩm Lẫm, Thẩm Hách đang đứng cách đó không xa, trong mắt cũng mang theo ý cười.
Vành mắt của Mạc Điềm đã đỏ bừng rồi.
Văn Trạch Lệ chuẩn bị buổi cầu hôn này, bà đã chứng kiến tận mắt, phải xem thời tiết còn phải tính toán thời gian của Thẩm Tuyền, thức đêm rồi tự tay châm từng ngọn nến.
Bà rất cảm động.
Cũng mừng thay cho Thẩm Tuyền.
Bà lau nước mắt ở khóe mắt, gật đầu nói với những người khác: "Mọi người vất vả rồi, vào ăn bữa sáng rồi hãy đi."
"Cảm ơn dì."
"Cám ơn bác gái."
Cả đám bọn họ cũng mỉm cười đáp lời.
Thẩm Tuyền nhìn Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Tiêu Toàn cũng nhìn ngược lại cô, sau đó cười: "Chúc mừng, cô cả nhà họ Thẩm chúng ta."
Thẩm Tuyền: "Cảm ơn bố."
Văn Trạch Lệ: "Con cũng cảm ơn bố."
Thẩm Tiêu Toàn: "..."
Văn Trạch Lệ, cậu có liêm sỉ một chút đi.
*
Chỉ chốc lát sau mọi người vào nhà họ Thẩm, bàn ghế đã được chuẩn bị sẵn ở sân sau. Sân sau của nhà họ Thẩm được thiết kế, có mái nhà là cửa sổ pha lê, lúc này bầu trời đã sáng dần, một chút sắc vàng cũng lộ ra, treo ở phía chân trời và trông rất đẹp.
Thường Tuyết thấy Nhiếp Tư coi thường thì nói: "Có thể rời giường để qua đây xem cầu hôn, vậy mà không thể rời giường pha cà phê cho em."
Nhiếp Tư: "...Lần sau em muốn cái gì thì làm ơn nói trước với anh, đừng có nổi hứng tức thời."
Thường Tuyết à một tiếng.
Bưng sữa lên uống một ngụm.
Chỉ chốc lát sau, người giúp việc của nhà họ Thẩm bắt đầu bưng bữa sáng lên, sau khi bữa sáng kết hợp Trung Tây với mùi thơm xộc thẳng vào mũi được dọn lên, đã khơi dậy dạ dày trống rỗng cả đêm của mọi người.
Ăn một hồi, Cố Trình nhướng mày: "Cậu Văn và tổng giám đốc Thẩm đi đâu rồi?"
Vừa rồi hai người kia còn đi vào cùng bọn họ mà.
"Đúng rồi, hai người kia đi đâu rồi nhỉ?"
"Ở sảnh ngoài sao?"
"Hình như không có, tôi mới quay lại từ sảnh ngoài, chắc là quay lại lầu hai."
Phía sau cách đó không xa.
Trong một căn phòng nhỏ chỉ chứa nổi một người, quần áo Thẩm Tuyền rũ xuống, cắn răng chống lên bả vai Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ ngẩng đầu hôn lên môi cô, nuốt hết toàn bộ âm thanh trong cổ họng cô vào, lúc trước căn phòng này được dùng để chứa cánh hoa hồng mà Mạc Điềm làm.
Cánh hoa hồng được dọn đi hết rồi, cả nơi này chỉ còn sót lại mùi hương.
Thẩm Tuyền rướn người lên, lại cắn lên cổ anh, nói với anh bằng vẻ hơi yếu ớt: "Bên ngoài có người tìm kìa."
Văn Trạch Lệ cười khẽ một tiếng, đôi môi mỏng lướt nhẹ qua gò má cô: "Đâu chỉ tìm mình anh, còn tìm em nữa mà, nuốt tiếng động vào, coi chừng bị nghe thấy đấy."
Thẩm Tuyền cúi đầu chống lên bả vai anh, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Văn Trạch Lệ ôm thắt lưng cô, động tác càn rỡ.
Vừa rồi sau khi theo cả nhóm vào sân sau, Thẩm Tuyền đã túm Văn Trạch Lệ vào gian phòng này, đẩy anh ngồi xuống ghế rồi bắt đầu hôn anh.
Văn Trạch Lệ lập tức hứng lên.
Mỗi lần Thẩm Tuyền chủ động đều rất gợi cảm.
Bên ngoài ăn tới khi nào thì bọn họ cũng ở trong phòng nhỏ tới khi đó, mãi đến khi bàn ăn được dọn xuống sạch sẽ, mặt trời đã sáng rõ. Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ mới từ bên trong ra ngoài.
Cô ăn mặc chỉnh tề, trong mắt hơi mỏi mệt.
Văn Trạch Lệ ôm lấy eo cô.
Đám người đang chuẩn bị đi, quay đầu lại đã thấy đôi vợ chồng son vừa mới biến mất này, họ ngẩn người.
Cố Trình há miệng thở dốc: "Hai người các cậu mới đi đâu vậy?"
Văn Trạch Lệ: "Dẫn cô ấy đi xem hoa hồng."
Tiêu Nhiên hừ lạnh: "Là chui vào phòng để hoa hồng thì có."
Cả đám người hiểu được ẩn ý trong câu nói của Tiêu Nhiên, ai nấy cũng nhìn nhau, Văn Trạch Tân vừa mới hiểu ra, cậu ấy mắng một tiếng: "Không phải chứ..."
Nhiếp Tư: "Không phải cái gì? Không hiểu sao bọn họ có thể chạy đi ngủ mà không nói với chúng ta tiếng nào, chậc có ai làm chủ nhà như vậy không?"
Giọng điệu của cậu ấy vô cùng thẳng thắn và cực kỳ đứng đắn. Văn Trạch Tân nghe thấy vậy thì vội vàng liếc nhìn Thẩm Tuyền theo bản năng, Thẩm Tuyền giẫm trên giày cao gót, híp mắt nhìn sang.
Dáng vẻ cường thế, cũng không nhìn ra chút dáng vẻ nào là vừa xảy ra chuyện không thể miêu tả gì đó. Văn Trạch Tân lập tức nuốt suy nghĩ này vào trong, có lẽ thật sự chỉ là nghỉ ngơi một lát trong phòng chứa hoa hồng thôi, sau đó ngửi mùi hoa và ngủ quên.
Về phần người khác, cũng dẫn có suy nghĩ khác sau khi nghe Nhiếp Tư nói.
Cô cả nhà họ Thẩm không phải người sống thoáng như thế.
Ừ.
Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ tiễn bọn họ ra ngoài, ánh mặt trời rực rỡ, những ngọn nến dưới đất đã được dọn rồi, mấy chiếc siêu xe vẫn còn đỗ trước cổng nhà họ Thẩm, lúc này mới thấy rõ có tổng cộng hai mươi chiếc.
Thường Tuyết thấy vậy thì nuốt nước miếng, cô ấy huých Nhiếp Tư một cái.
Nhiếp Tư nhìn cô ấy một cái, không để ý.
Thường Tuyết: "..."
Nhìn siêu xe và xe thể thao lái đi, hai người trở về nhà họ Thẩm, người nhà họ Thẩm cũng dùng xong bữa sáng, đang nói chuyện ngoài phòng khách, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đi thẳng vào phòng ăn để ăn bữa sáng.
Thẩm Tuyền rất mệt, trong phòng nhỏ đã tiêu hao hết một chút thể lực cuối cùng của cô.
Văn Trạch Lệ lột trứng gà cho cô, nhìn mà xót trong lòng, anh nói: "Đợi lát nữa ăn xong thì mau chóng nghỉ ngơi đi."
Thẩm Tuyền: "Ừ."
Ăn xong bữa sáng, Văn Trạch Lệ đưa Thẩm Tuyền lên lầu, Thẩm Tuyền đổi ý đi ngủ, nằm xuống giường rồi che miệng ngáp, Văn Trạch Lệ ngồi cạnh giường, đắp chăn lên cho cô.
Tay Thẩm Tuyền gác ở mép giường, viên kim cương trên chiếc nhẫn kia sáng lên lấp lánh.
Văn Trạch Lệ đứng tại chỗ một lát, khom lưng hôn lên khóe môi cô.
Sau đó anh day giữa trán, đứng dậy rời khỏi phòng Thẩm Tuyền, đi xuống thang lầu, lúc sắp xuống đến tầng dưới thì đột nhiên Mạc Điềm bước vào từ sân sau, vừa vào cửa đã hỏi: "Là ai vừa vào phòng nhỏ ở sân sau?"
Trong phòng khách.
Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách đồng loạt lắc đầu.
Văn Trạch Lệ thấy vậy thì vội vàng trốn ra sau, sau đó suy nghĩ một hồi rồi xoay người lên lầu, quay về phòng Thẩm Tuyền, nhìn Thẩm Tuyền đang ngủ say trên giường.
Anh kéo cổ áo, nhìn đồng hồ.
Thôi vậy.
Hôm nay ở nhà chơi với vợ cũng vui mà.
Vì thế anh chui vào ổ chăn rồi ôm lấy Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền mơ mơ màng màng cảm giác được anh đi nhưng rồi quay lại, cô híp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: "Sao lại quay về rồi?"
"Ngủ với em."
Thẩm Tuyền: "Ừ."
Cô nhắm mắt lại, hô hấp dần dần ổn định. Văn Trạch Lệ thở dài một hơi, ôm chặt Thẩm Tuyền và cũng nhắm mắt theo. Hai người đánh một giấc này tới giữa trưa.
Người nhà họ Thẩm cũng biết Văn Trạch Lệ không đi, cũng tự hiểu là anh ở lại.
Lúc ăn trưa.
Mạc Điềm lầu bà lầu bầu, nói trên bàn cơm: "Cũng không biết là ai chạy vào phòng nhỏ của mẹ, còn đá đổ một hộp cánh hoa lớn nữa."
Văn Trạch Lệ vừa ngủ một giấc nên tinh thần sảng khoái, vẻ mặt anh bình tĩnh.
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này một cái, lúc hai người ở bên trong, không cẩn thận đá trúng cái gì đó, Thẩm Tuyền còn hỏi lại anh, Văn Trạch Lệ nhỏ giọng trả lời cô là không có gì, có thể là chân trái đá trúng chân phải thôi.
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Tuyền cảm thấy không dám nhìn thẳng vào Mạc Điềm.
*
Lần này đi AM lấy được bằng chứng, một tuần sau khi trở về, Thẩm Tuyền vẫn xử lý chuyện này, Phổ Ngân khó đối phó, thậm chí Thẩm Tuyền còn bị đối phương gửi bưu kiện uy hiếp.
Cũng may Văn Trạch Lệ bên kia dẫn người tìm được người nọ, tiện tay báo cảnh sát để lập án, chờ Phổ Ngân rửa tiền lần nữa, người nọ cũng tiện thể được đưa vào ngục giam.
Mà tất nhiên tổng giám đốc Lưu cũng cuốn gói đi theo.
Bận xong chuyện này, ba ngày đẹp cho hai người họ đã qua mất một cái, một cái khác cũng cách không bao lâu, mới đầu Văn Trạch Lệ còn rất bình tĩnh vì dù sao cũng cầu hôn rồi.
Chuyện kết hôn chỉ là sớm hay muộn thôi.
Ngay từ đầu anh coi như bình tĩnh, sau đó qua hai ngày, lại sợ giẫm lên vết xe đổ, vì thế anh bắt đầu thường xuyên nhắc với Thẩm Tuyền: "Tuyền Nhi, biết hôm nay là ngày mấy không?"
Thẩm Tuyền dựa vào lòng anh xem tài liệu, sau khi nghe thấy thế thì ngước mắt lên: "Hả?"
Văn Trạch Lệ nâng cằm cô lên, nhắc nhở: "Ngày lành sắp tới rồi."
Thẩm Tuyền lật tài liệu bên dưới: "À, em biết rồi."
Văn Trạch Lệ: "..."
"Chẳng lẽ em không có suy nghĩ gì sao, hả?"
Thẩm Tuyền để tài liệu xuống, ngồi bật dậy từ trong lòng anh, sau đó hai tay chống lên sô pha rồi tới gần anh, Văn Trạch Lệ hẫng một nhịp thở, đôi môi đỏ của cô hơi nhếch: "Chúng ta đăng ký kết hôn trước, hay là chụp ảnh cưới trước đây? Hoặc là làm hôn lễ mà không đăng ký kết hôn?"
Văn Trạch Lệ: "Tất nhiên là đăng ký kết hôn trước rồi."
Thẩm Tuyền nghe xong, gật đầu. Sau đó cô ngồi xuống lại, quay về trong lòng anh, Văn Trạch Lệ híp mắt, cúi đầu thấy cô lại cầm tài liệu lên, lập tức trầm mặc.
Trong phòng khách chỉ còn sót lại tiếng lật tài liệu.
Thẩm Tuyền lấy bút ký tên lên tài liệu, nét chữ của cô rất đẹp, có độ mềm dẻo của phái nữ nhưng cũng có sự sắc bén của phái nam. Tay Văn Trạch Lệ sờ lên bả vai cô, vuốt ve ở nơi đó, nhìn cô ký tên như đang suy nghĩ điều gì.
Buổi tối hai người lăn lộn trong phòng khách, Văn Trạch Lệ ôm cô rồi hôn lên nhẹ nhàng, nhỏ giọng hỏi: "Sáng thứ bảy có thời gian không? Anh muốn hẹn em."
Thẩm Tuyền thở hổn hển, đè tay anh lại trả lời: "Có, em cũng đang tính hẹn anh."
"Khéo thế."
"Đúng là khéo thật."
Hai người cứ như bàn chuyện làm ăn, động tác lại vô cùng thân mật, không thể chia lìa. Nét mặt Thẩm Tuyền vô cùng gợi cảm, hành động của Văn Trạch Lệ càn rỡ, đôi mắt hẹp dài trông như loài sói.
Thứ hai hôm nay là một ngày lành, là ngày bọn họ đăng ký kết hôn vào năm kia, sáng hôm nay Thẩm Tuyền vẫn bình tĩnh mở họp ở công ty, tới chín giờ rưỡi Thẩm Tuyền bước ra khỏi phòng họp, trên người mặc váy chữ A và áo vest, cô lấy áo khoác mặc vào, dặn dò Thường Tuyết một tiếng rồi sau đó ra ngoài.
Đi xuống lầu.
Văn Trạch Lệ đang đứng dựa vào xe hút thuốc, thấy cô đi xuống thì dập tắt điếu thuốc, bước tới nắm tay cô.
Trên người anh mặc áo sơ mi trắng và quần dài, cách ăn mặc rất bình thường. Hai người lên xe, ai cũng không hỏi ai xem phải đi đâu, chiếc ô tô màu đen chạy thẳng tới Cục dân chính.
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn Văn Trạch Lệ một cái: "Khéo vậy sao."
Văn Trạch Lệ: "Tổng giám đốc Thẩm cũng vậy à? Đúng là khéo quá."
Thẩm Tuyền nhướng mày, cô mở cửa xe ra.
Văn Trạch Lệ nở nụ cười, vân vê khóe môi rồi cũng xuống xe. Sau khi Thẩm Tuyền xuống xe thì không đi xa mà chờ anh, Văn Trạch Lệ bước tới nắm tay cô, hai người cùng đi lên bậc thang, vừa khéo là hôm nay cũng không đông người lắm, chẳng mấy chốc đã tới lượt hai người họ, chụp ảnh, tuyên thệ, điền đơn, mọi thứ cũng trôi chảy.
Rất thuận lợi.
Hai tờ đơn trao đổi với nhau, phải ký xuống tên họ của mình.
Hai người đều dừng lại, Thẩm Tuyền ngồi trên ghế chân cao nhìn anh.
Văn Trạch Lệ cũng nhìn sang, hai người nhìn nhau, trong mắt có cảm xúc mà đối phương muốn, gương mặt Thẩm Tuyền mang theo ý cười, cô thu hồi tầm mắt, cầm bút ký tên mình xuống lá đơn.
Viết tới nét cuối cùng, một bàn tay to đè tay cô lại rồi dùng sức nắm lấy, Thẩm Tuyền ngẩng mạnh đầu lên, nhìn sang Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ nhướng mày: "Đáp lễ em, vợ à."
Cảnh tượng này giống như lúc ly hôn, Thẩm Tuyền đã bảo vệ sĩ đè bàn tay ký tên của Văn Trạch Lệ lại.
Vẻ mặt của Thẩm Tuyền thản nhiên, cô ngửa đầu hôn lên khóe môi Văn Trạch Lệ, mắt liếc thấy trên tờ đơn của anh còn chưa điền tên của mình vào, Thẩm Tuyền híp mắt lại.
Lập tức chuyển sang đó, cô cầm bút lên, ký tên anh xuống chỗ của anh.
Văn Trạch Lệ.
Từng nét bút...
Giống với nét bút của Văn Trạch Lệ y như đúc.
Văn Trạch Lệ cúi đầu, thấy vậy thì giật mình: "Vãi."
Không ngờ cô còn bắt chước được cả nét chữ.