• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi hồi lâu mà có bốn chữ này, sự mất kiên nhẫn của Văn Trạch Lệ đã lên đến đỉnh điểm, anh xoay người rời đi, vài giây sau mới phản ứng lại rằng Lâm Tiếu Nhi đang nói gì.

Phải tiết chế lại.

Tiết chế.

Lỗ tai anh lập tức đỏ lên, xoay người định nói với Lâm Tiếu Nhi rằng anh sẽ làm vậy, nhưng vì thể diện nên cuối cùng không nói gì, anh nhìn mẹ nói: "Mọi người lên gặp cô ấy rồi?"

Lâm Tiếu Nhi khụ một tiếng: "Ừ."

Mang tai của Văn Trạch Lệ đỏ hơn, anh hỏi: "Cháo đâu ạ?"

"Đang nấu, đợi lát nữa mẹ mang lên."

"Không cần đâu, con sẽ đợi rồi xuống lấy.” Văn Trạch Lệ nói xong thì quay người lên tầng, đi được vài bước anh lại nói: "Tạm thời mọi người đừng lên tầng ba."

Lâm Tiếu Nhi: "À."

Nói xong Văn Trạch Lệ lại đi lên lần nữa. Cửa phòng được đóng chặt, anh vặn cửa đi vào, trong phòng mang theo mùi hương thoang thoảng, cũng không biết mùi thơm này là của anh hay của cô, tóm lại hòa hợp cùng một chỗ, nó đã hoà lại với nhau, thậm chí còn có một loại mùi bí ẩn khác. Trên giường phồng lên, Văn Trạch Lệ đi qua.

Cô nghiêng người ngủ, áo ngủ trượt xuống nên để lộ ra một mảng vai nhẵn bóng.

Văn Trạch Lệ vén chăn đắp lên người cô, anh ngồi ở đầu giường, bỗng chốc nghịch váy một chút, tiếp theo nặn thuốc mỡ ra rồi đè đôi chân dài của cô lại.

Trong phòng mờ mờ.

Thẩm Tuyền bị cảm giác mát lạnh kích thích nên tỉnh dậy, vô thức co người lại, Văn Trạch Lệ đè đôi chân dài của cô lại.

Giọng nói của anh rất trầm: "Đừng nhúc nhích."

Thẩm Tuyền lướt qua chỗ anh, gò má của người đàn ông lạnh lùng, đèn áp tường trên tường chiếu vào mặt anh, lúc sáng lúc tối nên không thấy rõ vẻ mặt của anh được.

Giọng nói của Thẩm Tuyền cũng hơi khàn: "Em tự làm được."

"Sắp bôi xong rồi, mẹ anh vừa lên gặp em à?" Giọng nói của anh vẫn trầm thấp và bình tĩnh như cũ.

Nhắc đến cái này là Thẩm Tuyền xấu hổ, cô nhỏ giọng nói: "Anh đừng nói thẳng ra như thế."

Văn Trạch Lệ đóng nắp lại rồi kéo chân của cô qua, anh ngước mắt nhìn cô, đáy mắt mang theo ý cười: "Anh vội quá nên buột miệng nói luôn."

Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn anh.

Vài giây sau cô đá anh một cái, Văn Trạch Lệ cười bắt lấy, kéo ngăn tủ ra rồi quăng thuốc mỡ vào. Sau đó đứng dậy bế cô lên, sờ sờ bụng cô: "Có đói không?"

Thẩm Tuyền: "Có hơi."

"Để anh đi lấy cháo cho em." Nói xong anh đứng dậy vào phòng tắm rửa tay, sau đó chỉnh lại cổ áo sơ mi rồi ra ngoài. Vóc dáng của người đàn ông thon dài lại cao lớn, rất hấp dẫn ánh nhìn.

Thẩm Tuyền ngồi thẳng người và dựa vào đầu giường, cầm máy tính bảng lên, tùy tiện mở ra rồi vào hòm thư của công ty, xem qua email mới nhất.

Trong nhóm xí nghiệp của công ty.

Toàn chỉ tag cô.

[ Chúc tổng giám đốc Thẩm tân hôn vui vẻ ]

[ Tổng giám đốc Thẩm tân hôn vui vẻ, lần này phải nghỉ phép lâu hơn chứ? Nhưng bên tôi vẫn phải gửi tài liệu cho cô, làm phiền cô giao cho chủ tịch Thẩm để ông ấy qua đây kí tên. ]

[ Wow, đám cưới ngày hôm qua thật là tuyệt, còn lên cả hot search, mọi người đã xem hot search chưa. ]

[ Xem rồi, đội ngũ rước dâu hoành tráng thật, còn có người đi đường chúc mừng nữa, tổng giám đốc Thẩm hạnh phúc quá. ]

[ Tổng giám đốc Thẩm, chúc mừng cô đã tóm được cậu cả Văn, ha ha ha sau này Văn Thẩm là một nhà, có phải chúng tôi có thể thường xuyên đến khách sạn Văn thị để ăn bữa sáng miễn phí không? ]

[ Chúc mừng tổng giám đốc Thẩm, tối qua tổng giám đốc Thẩm thật sự rất xinh đẹp, quả là tuyệt vời, cậu Văn cũng không thể xứng đôi với cô. ]

[ Ha ha ha không đâu, cậu Văn cũng rất đẹp trai, chỉ là hơi hẹp hòi, lộ cái lưng thôi đã muốn mạng của anh ấy, thật là quá hẹp hòi. ]

Ngày trước Thẩm Tuyền hoàn toàn không đọc lịch sử trò chuyện, hôm nay cô lại rất có kiên nhẫn đọc từng cái một, đáy mắt ẩn chứa ý cười.

Thường Tuyết cũng chụp ảnh màn hình gửi cho cô.

Thường Tuyết: [ Cậu nhìn trong nhóm bạn học này. ]

Thường Tuyết gửi rất nhiều ảnh liên tiếp vào nhóm lớp, tất cả toàn là ảnh chụp trong hôn lễ, còn có ảnh đón dâu, cuối cùng Thường Tuyết còn thêm một câu.

Thường Tuyết: [ Làm sao? Một người trong số các cậu cũng không được mời nhỉ? ]

Những người bạn đó không một tiếng quạ [1], cả đám chỉ dám nhìn trộm chứ không dám đi ra nói chuyện, cũng không dám kick Thường Tuyết, cũng không hiểu vì sao không dám kick.

[1] Tương tự lặng ngắt như tờ.

Thẩm Tuyền xem xong ảnh chụp màn hình cũng không trả lời Thường Tuyết. Văn Trạch Lệ mang cháo lên, cháo là cháo thịt nạc, còn có một ít dưa cải, Lâm Tiếu Nhi còn chiên riêng cho Thẩm Tuyền một quả trứng tình yêu, phía trên dùng sốt cà chua vẽ một hình mặt cười, Văn Trạch Lệ đút trứng tình yêu cho Thẩm Tuyền ăn.

Thẩm Tuyền nhìn rồi cũng chẳng biết cắn từ đâu.

Văn Trạch Lệ nhướng mày nói: "Cắn từ đầu nhọn này."

Thẩm Tuyền: "Em muốn cắn miệng trước."

Văn Trạch Lệ nhìn cô một cái, không khỏi phì cười: "Nếu không thì cắn từ trên?"

Thẩm Tuyền: "Cắn vào mắt rồi."

Văn Trạch Lệ buồn cười: "Vợ à, trứng này dùng để ăn mà."

Thẩm Tuyền: "Ừ, em biết."

"Vậy nếu em không cam lòng thì? Nếu không để anh cắn thay em nhé?" Văn Trạch Lệ lắc lư miếng trứng chiên, Thẩm Tuyền lắc đầu: "Không, em muốn tự ăn."

Cô thản nhiên nói: "Anh lật mặt trứng xuống đi, không nhìn thấy biểu cảm của nó thì em sẽ ăn."

Văn Trạch Lệ cười ha ha ngay, anh tiến tới lấp kín môi của cô, hung hăng hôn một cái, tiếp theo lật mặt trứng lại, Thẩm Tuyền mới há miệng cắn.

Đáy mắt Văn Trạch Lệ toàn là ý cười.

Ăn trứng chiên xong, Thẩm Tuyền bưng bát cháo thịt nạc lên rồi tự ăn. Văn Trạch Lệ thì cầm đũa gắp thức ăn cho cô, anh nói: "Hiện giờ đã mười một giờ rồi, còn ăn trưa không?"

Thẩm Tuyền: "Không."

"Vậy buổi chiều muốn xuống nhà không?"

Thẩm Tuyền: "Em muốn ra sân sau đi lại một chút."

"Em không sợ vết thương à?" Tay của Văn Trạch Lệ đi xuống quanh quẩn một chỗ.

Thẩm Tuyền đá anh một cái.

Văn Trạch Lệ cười thu tay lại.

Ăn cháo xong, Thẩm Tuyền cầm máy tính bảng và tiếp tục xem tài liệu. Văn Trạch Lệ tuỳ tiện xuống lầu ăn chút gì đó rồi lên, cởi cổ áo sơ mi ra, ngồi lên giường ôm eo của cô, đọc tài liệu cùng với cô.

Xem một lát thì cũng hơi buồn ngủ.

Vì thế lại nằm xuống nghỉ ngơi, lúc tỉnh ngủ đã hơn ba giờ, Thẩm Tuyền thay một chiếc váy, được Văn Trạch Lệ dắt xuống tầng, nữ giúp việc đang làm việc sinh ở dưới nhà.

Rất nhiều đồ trang trí trong nhà cũng vui mừng.

Văn Dao ngồi trên ghế sô pha vừa xem TV vừa ăn kẹo cưới, vừa thấy họ xuống thì lập tức gọi: "Chào chị dâu."

Nữ giúp việc cũng dừng việc đang làm, gọi: "Chào Tuyền nhi."

Thẩm Tuyền sửng sốt.

Văn Trạch Lệ cười nói: "Chỗ bọn anh không thịnh hành chia ba bảy loại, tuổi tác của em cũng nhỏ hơn họ, gọi Tuyền nhi cho thân thiết hơn."

Thẩm Tuyền gật đầu nói: "Nhà bọn em cũng là như thế."

Đến bây giờ trong thủ đô còn nhiều gia tộc thích để giúp việc và quản gia gọi mình là bà chủ rồi ông chủ, vẫn còn muốn dùng cách gọi kính trọng như vậy, nhưng thời đại đã khác lúc trước rồi.

Giúp việc không phải nô lệ, cũng chỉ có quan hệ làm mướn với chủ nhà, không cần phải như tập tục cũ.

Thẩm Tuyền lấy lì xì ra đưa cho họ.

Họ lập tức cười nói: "Cảm ơn Tuyền nhi nhé."

Văn Dao phủi tay đứng lên hỏi Thẩm Tuyền: "Chị dâu, em đi dạo với chị nhé? Nhà em rất to, sân sau còn có toà nhà phụ, có sân bắn và bể bơi, còn có phòng tập thể thao và phòng đánh bài, anh em còn làm một phòng tập yoga nhưng em ít đi lắm, chị dâu có biết không?"

Thẩm Tuyền: "Biết một chút."

Trên thực tế cô biết hết.

Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ dí vào cái trán Văn Dao: "Cái gì chị dâu em cũng biết, không cần em đi theo, anh tự đi với cô ấy."

Văn Dao bĩu môi: "Anh như vậy là không được đâu, sao cứ độc chiếm chị dâu thế. Em cũng muốn ở chung với chị ấy một chút."

"Không cần đâu." Nói xong thì Văn Trạch Lệ nắm tay Thẩm Tuyền đi về hướng sân sau, Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn em chồng đang tức giận dậm chân tại chỗ.

Nhưng thấy Thẩm Tuyền đang nhìn mình, cô ấy lập tức đứng vững lại, khuôn mặt mỉm cười.

Thẩm Tuyền gật đầu rồi đi theo Văn Trạch Lệ ra sân sau, bể bơi lúc này là một màu xanh lam, Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền: "Hôm nay không được bơi, vết thương của em vẫn chưa tốt."

Thẩm Tuyền: "Không cần anh nhắc nhở."

Văn Trạch Lệ cười nhẹ một tiếng, ôm cô từ phía sau rồi nói: "Qua mấy hôm nữa chúng ta sẽ sang tòa nhà 188."

Thẩm Tuyền: "Ừ."

Hai người cũng thích căn hộ đó, vừa cao lại có thể nhìn ra xa, nơi đó là biểu tượng của quyền lực, là nơi phù hợp với họ. Sau đó hai người ra sân bắn, sân bắn này nhỏ hơn sân bắn ở ngoại ô rất nhiều, nhưng mà có một điểm khác nhau là chỗ này có cực kỳ nhiều súng ống."

Văn Trạch Lệ nói: "Thỉnh thoảng chú nhỏ của anh cũng đến đây. Anh chưa đưa em đến biệt thự bên đó, ông ấy cũng có một cái sân bắn nhỏ ở đó."

Thẩm Tuyền: "Cho nên những thứ này cũng là mọi người sưu tầm?"

Văn Trạch Lệ: "Ừ, ngoài để bắn ra thì cũng không có đạn, bày biện cho đẹp mắt mà thôi."

Thẩm Tuyền đi qua nhìn súng ống trên kệ, cô sờ soạng một lát, sau đó tiện tay cầm một khẩu lên, nhanh chóng đổi lại rồi dí vào cằm Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ nhướng này, giơ hai tay lên.

"Nào, có chuyện gì thì cũng từ từ."

Thẩm Tuyền nhìn anh, không có biểu cảm gì cả: "Hỏi anh một vấn đề."

Văn Trạch Lệ gật đầu: "Em hỏi đi."

Thẩm Tuyền lại không lập tức hỏi mà là dùng sức áp vào, sau đó cô đi về phía anh, Văn Trạch Lệ cười lui về sau theo, đôi mắt hẹp dài nhìn cô.

"Biết rõ vì sao vai ác có thể thắng không?"

Thẩm Tuyền gõ cái cằm của anh, Văn Trạch Lệ nhướng mày rồi tiện thể ngậm miệng lại, quai hàm đau ngấm ngầm một hồi, anh khẽ cười một tiếng: "Vợ à, em nhiệt tình thật đấy."

Sau đó anh đập lưng vào bệ bắn.

Thẩm Tuyền còn dí vào quai hàm anh, cô hỏi: "Em muốn hỏi anh ba chữ."

"Ba chữ à?" Văn Trạch Lệ miễn cưỡng dựa vào bệ bắn, hai tay đút vào trong túi, vài giây sau anh phản ứng lại thì cười rộ lên, sau đó cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước.

Thẩm Tuyền đang dí súng cũng bất lực làm theo động tác của anh, di chuyển sang bên cạnh. Văn Trạch Lệ ghé sát vào tai cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua tai cô.

"Anh yêu em."

"Anh muốn em."

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, liên tục hai câu có ba chữ.

Thẩm Tuyền khựng lại một lát: "Ngoan lắm."

Văn Trạch Lệ cười: "Em cũng nên trả lời anh một câu chứ."

Thẩm Tuyền đặt khẩu súng vào trong túi anh. Văn Trạch Lệ rũ mắt xuống liếc nhìn, Thẩm Tuyền đi lên ghé vào tai anh nói: "Em cũng yêu anh."

Làm trái tim Văn Trạch Lệ run lên.

Anh rút tay ra khỏi túi, ôm eo của cô và ấn cô lên người mình.

Thẩm Tuyền hít vào một hơi, nhíu mày nói: "Đau."

"Đau ở đâu?" Văn Trạch Lệ sửng sốt rồi bỏ cô ra.

Thẩm Tuyền trừng mắt nhìn anh.

Văn Trạch Lệ hiểu ra ngay, cô được bế lên như thế này cũng rất dễ đụng phải vết thương.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi."

Anh ôm cô rồi bế cô lên bệ bắn, sau đó lấy một khẩu súng bên cạnh, ôm cô từ phía sau nói: "Chúng ta chơi vài ván nhé?"

Thẩm Tuyền: “Là anh chơi hay em chơi?"

Văn Trạch Lệ nhướng mày: "Em muốn chơi thế nào?"

Thẩm Tuyền: "..."

Giọng Thẩm Tuyền lạnh lùng: "Không phải là vì anh à?"

Văn Trạch Lệ: "Đúng vậy, là lỗi của anh."

Thẩm Tuyền: "Vậy nên anh đừng chơi nữa."

Văn Trạch Lệ: "Uầy, em bá đạo thế, em không chơi thì anh cũng không thể chơi đúng không."

Anh cố ý dùng giọng điệu phóng đại, sau khi nói xong, Thẩm Tuyền nghiêng đầu lạnh lùng liếc nhìn anh, Văn Trạch Lệ lập tức ngậm miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK