Lâm Tiếu Nhi liếc mắt cảnh cáo Văn Trạch Lệ không được lại đây, cũng không cho phát ra tiếng.
Văn Trạch Lệ đứng ở lối vào và bị Mạc Điềm mắng xối xả qua điện thoại.
Chú nhỏ nhà họ Văn và Văn Trạch Tân đứng một bên nhịn cười, đôi mày Văn Tụng Tiên nhăn lại như có thể kẹp chết con ruồi. Chờ Mạc Điềm mắng đủ rồi, cũng không đợi Lâm Tiếu Nhi lên tiếng, bà thẳng thừng cúp điện thoại.
Lâm Tiếu Nhi cầm ống nghe nên đứng gần nhất, cũng bị mắng gián tiếp.
Vẻ mặt càng đen.
Bà ấy đặt ống nghe xuống, chỉ vào Văn Trạch Lệ: "Con làm cái gì hả? Để chị Điềm tức giận như vậy."
Trong đầu Văn Trạch Lệ hiện lên dáng vẻ không thoải mái của Thẩm Tuyền, yết hầu nhấp nhô, hoàn toàn không biết nói thế nào. Văn Trạch Tân cười lớn: "Anh trai, anh đã làm gì thế."
"Trễ vậy rồi còn để mẹ vợ trước của con nổi cơn thịnh nộ như vậy, con bắt nạt Thẩm Tuyền nhà người ta như nào vậy?” Chú nhỏ nhà họ Văn cười trêu chọc một câu.
Vừa dứt lời.
Nụ cười của Văn Trạch Tân cứng đờ.
Cậu ấy nhìn chú nhỏ một cái, chú nhot cũng cảm thấy sượng sùng.
Bắt nạt?
Là kiểu bắt nạt mà bọn họ nghĩ sao?
Văn Trạch Lệ đến ngồi xuống sô pha, lấy một điếu thuốc bỏ trong miệng, nói: "Con sẽ đến nhà họ Thẩm để xin lỗi."
Lâm Tiếu Nhi hung hăng nói: "Chắc chắc phải đi."
Văn Tụng Tiên: "Sao con không làm gì hay ho vậy. Hầy, bố có mấy cân trà ngon, đến lúc đó con nhớ mang theo."
Văn Trạch Lệ: "Vâng."
*
Nằm bò trên ghế sô pha một lúc, Thẩm Tuyền mới ngồi dậy đến phòng tắm, đi được hai bước thì nhớ đến chuyện gì đó, trở về lấy thuốc và lại đi vào phòng tắm, lúc trước đã tắm một lần ở nhà Văn Trạch Lệ, lần này lại tắm thêm nữa. Tắm rửa xong, Thẩm Tuyền thoa thuốc rồi lại đi ra, nằm trên giường khoan khoái một chút.
Cô cầm điện thoại liếc nhìn.
Văn Trạch Lệ: [ Thoa thuốc chưa? ]
Văn Trạch Lệ: [ Chưa thì ngày mai anh giúp em thoa. ]
Mười lăm phút trước rồi.
Thẩm Tuyền nhìn một cái mà lười trả lời. Xoay người, vài giây sau cô lại cầm lên soạn tin.
Thẩm Tuyền: [ Không cần, em ngủ đây, đừng làm ồn. ]
Cô bỏ điện thoại xuống rồi nằm sấp ngủ tiếp, sau khi vào mộng đẹp, hình ảnh một người đàn ông cả người ướt đẫm đứng trước cửa phòng cứ lập lòe trong mơ.
Hung bạo lại cuồng nộ.
Thẩm Tuyền nhăn mày, nửa đêm tỉnh giấc rồi xoay người lại tiếp tục ngủ.
Hôm sau Thẩm Tuyền tắm rửa xong, mặc áo sơ mi và quần dài, còn có áo vest xuống lầu, vừa từ thang máy ra đã nghe thấy Mạc Điềm nói với quản gia: "Không được cho cậu ta đi vào, cổng lớn cũng đừng mở cho cậu ta."
Thẩm Tuyền nhìn qua: "Mẹ, ai đấy?"
Mạc Điềm nhìn thấy Thẩm Tuyền, cổ họng hơi nghẹn, vài giây sau bà đứng dậy đến trước mặt Thẩm Tuyền, cẩn thận sờ tóc cô còn nắm tay cô: "Tối qua ngủ ngon chứ?"
Thẩm Tuyền: "Vẫn ổn ạ."
Cô nhìn quản gia.
Quản gia chần chừ một lát nói: "Nhanh đi ăn sáng thôi, hôm nay ông Lâm đưa con đến công ty."
Này rõ ràng là không muốn nói cho Thẩm Tuyền biết người bên ngoài là ai. Thẩm Tuyền ngẩn ra, cũng không hỏi lại mà đi ăn sáng với Mạc Điềm, lúc này Thẩm Lẫm rất bận, Thẩm Hách đi công tác, tối hôm qua Thẩm Tiêu Toàn uống rượu đánh cờ ở chỗ ông cụ Tiêu rồi ở nhờ nhà ông ấy, cũng chưa về. Cho nên hôm nay trong nhà chỉ có Thẩm Tuyền và Mạc Điềm.
Mạc Điềm cứ quan sát Thẩm Tuyền, thấy cô ăn uống vẫn ổn, cũng không có quầng thâm mắt, lại quan sát dấu vết trên cổ cô nhạt hơn nhiều sau một đêm.
Có thể là Thẩm Tuyền đã sử dụng kem che khuyết điểm che lại.
Nghĩ đến kem che khuyết điểm, sắc mặt Mạc Điềm đen lại.
Ăn sáng xong thì điện thoại của Thẩm Tuyền vang lên, tối qua trì hoãn chuyện công ty, lúc này họ cũng đang tìm cô. Thẩm Tuyền lau khóe môi, sau đó ra cửa.
Ông Lâm lái xe đến trước cửa.
Thẩm Tuyền lên xe nói với Mạc Điềm: "Con đi làm đây."
"Ừ." Mạc Điềm đưa mắt nhìn theo.
Xe lái đến cổng, cổng sắt mở ra. Thẩm Tuyền chọn báo tiếng anh buổi sáng, vừa định nghe thì nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen đậu trước cổng.
Văn Trạch Lệ dựa vào xe, trong miệng cắn điếu thuốc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Điện thoại của Thẩm Tuyền cũng vang lên theo, cô cầm lên, nhìn rồi nhận điện thoại.
Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ truyền đến: "Để tài xế dừng xe ở phía trước, anh đưa em đến công ty."
Thẩm Tuyền nhìn tài xế một cái: "Không cần, em cần mở họp gấp."
Một giây sau dường như cô nhớ đến điều gì, đột nhiên hỏi: "Sáng sớm anh đến nhà em, mẹ em ngăn anh lại?"
Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng: "Ừ."
"Bà ấy còn chặn nữa, anh trèo cửa sổ vào."
Thẩm Tuyền: "Gần đây anh chọc bà ấy chỗ nào vậy?"
Chuyện của cô trên du thuyền Mạc Điềm cũng biết, hình như Mạc Điềm có phần mềm lòng, nhưng sao lại mạnh mẽ lại rồi? Văn Trạch Lệ ho khan một tiếng: "Ai biết đâu."
Thẩm Tuyền: "Có điện thoại tới, cúp trước đây."
Nói rồi Thẩm Tuyền cúp điện thoại. Chiếc Land Rover màu đen kiêu ngạo ở đằng sau cũng khởi động theo sau.
Cuộc gọi tới là Thường Tuyết, cô ấy nói cô ấy kẹt trên đường, có thể lát nữa sẽ đến cùng lúc với Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền đáp một tiếng.
Hai người đang định bụng trò chuyện gì đó.
Ông Lâm đột nhiên phanh lại.
Thẩm Tuyền nghiêng về phía trước, ông Lâm bất đắc dĩ nói: "Cậu Văn thật là cương quyết."
Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn thấy xe của Văn Trạch Lệ chen đến, đúng lúc chỗ này sắp ra khỏi cổng tiểu khu, có gờ giảm tốc. Cửa xe kia mở ra, đôi chân dài của Văn Trạch Lệ bước xuống, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc rồi bước đến bên này, nhìn cửa sổ xe mở xuống thì anh khựng lại một lát, dập điếu thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh.
Sau đó kéo mở cửa xe.
Thẩm Tuyền hờ hững nhìn anh: "Không muốn sống nữa hả?"
Văn Trạch Lệ đưa tay ôm cô từ trong xe xuống, tiện tay lấy đồ của cô rồi nói với ông Lâm: "Chú Lâm vất vả cho chú rồi, tôi đưa cô ấy đến công ty."
Chú Lâm đành chịu: "Cậu Văn, chốc nữa tôi phải tố cáo."
Sau lưng Văn Trạch Lệ đơ một chút, anh im lặng vài giây rồi nói: "Lát nữa tôi thu xếp cho cháu gái chú một nhà trẻ cực kỳ tốt."
Chú Lâm: "..."
Không, không thể bị mua chuộc như thế này được.
Thẩm Tuyền nheo mắt nhìn bộ dạng như kẻ cướp của Văn Trạch Lệ, hờ hững kéo cổ áo của anh một cái. Chốc lát sau, Thẩm Tuyền được đưa lên ghế phó lái của Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ cài dây an toàn cho cô, bàn tay đặt trên eo cô, hỏi: "Em... ổn hơn chưa?"
"Thật ra cái thuốc ấy nên để anh thoa, tự em có lẽ phiền phức hơn."
Thẩm Tuyền nhàn nhạt đẩy anh: "Em tự thoa rồi."
Văn Trạch Lệ: "Vậy ổn hơn chưa?"
"Đỡ chút rồi."
Thẩm Tuyền nhìn đồng hồ một cái: "Nhanh lái xe."
"Ừ." Văn Trạch Lệ hôn khóe môi cô một cái rồi lách đến ghế lái. Điện thoại của anh cứ reo mãi, tối hôm qua hai người cũng không làm việc, một đống chuyện đang chờ.
Lúc này lại là giờ cao điểm buổi sáng, vừa vào khu trung tâm đã kẹt cứng, đến tập đoàn nhà họ Thẩm đã hơn nửa tiếng rồi, Thường Tuyết chờ Thẩm Tuyền ở cửa, nhanh chóng mở cửa xe cho Thẩm Tuyền.
Trước khi Thẩm Tuyền xuống xe, Văn Trạch Lệ kéo cô lại rồi lấp kín đôi môi cô. Thường Tuyết ngây tại chỗ, mắt nhìn hai ông lớn này hôn nhau ở khoảng cách gần.
Văn Trạch Lệ cũng thật đẹp trai, xương hàm góc cạnh hoàn hảo.
Cái cổ của tổng giám đốc Thẩm thanh mảnh trắng ngần.
Hai người hôn môi cứ như trong phim thần tượng. Thẩm Tuyền cố ý mút lấy vết thương của Văn Trạch Lệ, người đàn ông khẽ hừ một tiếng, vài giây sau lùi lại một chút, đầu ngón tay chùi khóe môi, anh cười xấu xa: "Em là quỷ hút máu à."
Thẩm Tuyền hờ hững nhìn anh: "Đáng đời."
"Em lại hút một chút, lần này anh không né." Văn Trạch Lệ sáp lại rồi lấp kín đôi môi của cô.
Thẩm Tuyền không khách sáo mà tiếp tục mút.
Vết thương lại chảy máu, miệng hai người cũng có mùi rỉ sắt.
Hơi thở của Thẩm Tuyền có phần nặng nề, cô đẩy anh ra và dựa vào vai anh, thở bình thường lại. Văn Trạch Lệ nghiêng đầu hôn cô một chút rồi hai chút, ánh mắt liếc ra ngoài.
Thường Tuyết nhanh chóng lùi ra.
Xa xa.
Ánh mắt của Văn Trạch Lệ dừng ở một tên bảo vệ ở cửa tòa nhà Thẩm thị.
Nhưng mà rất nhanh, dòng người đông đúc nên không thấy tên bảo vệ kia nữa.
Văn Trạch Lệ nắm cằm Thẩm Tuyền, nhìn cô nói: "Bảo vệ của tụi em thay người trẻ như vậy khi nào thế?"
Thẩm Tuyền sững sờ, hơi ngờ vực rồi cô nói: "Đâu có đâu."
Văn Trạch Lệ nhướn mày.
Anh nhìn nhầm rồi?
Thẩm Tuyền quay người xuống xe, tiện tay khép áo khoác lại, nói với anh: "Lái xe chậm chút."
Một tay Văn Trạch Lệ đặt trên vô lăng: "Ừm."
Thẩm Tuyền xoay người đi về phía bậc thềm, Thường Tuyết nhanh chóng theo sau, nhận lấy tài liệu trong tay cô, đi vào cửa Thường Tuyết nhìn tên bảo vệ đi từ bên kia qua, nhanh chóng nói: "Tổng giám đốc Thẩm, anh ta thật sự đi làm rồi."
Thẩm Tuyền ngước mắt liếc nhìn, nhìn thấy một người thanh niên đã thay đồng phục của bảo vệ. Cô thờ ơ nói: "Ừ."
Thường Tuyết thấp giọng nói: "Thật sự không ngờ anh ta tới thật, lúc trước còn đòi vị trí giám đốc cơ."
Thẩm Tuyền không trả lời.
Hai người đến trước thang máy chuyên dụng của Thẩm Tuyền.
Tên bảo vệ kia cũng đi tới ấn thang máy.
Thường Tuyết lại nhìn tên bảo vệ đó.
Tên gì ấy.
Lâm Tiêu?
Hai người đi vào thang máy, tên bảo vệ kia bỗng đưa một thứ đồ vào, Thường Tuyết lạnh lùng nói: "Gì vậy?"
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn Thẩm Tuyền: "Đôi môi của tổng giám đốc Thẩm chảy máu rồi."
"Đây là khăn giấy."
Thẩm Tuyền hờ hững nhìn Lâm Tiêu.
Lười để ý.
Lâm Tiêu thấy thế cũng rụt tay về.
Thường Tuyết ấn cửa thang máy, nói với Lâm Tiêu: "Cách xa tổng giám đốc Thẩm một chút."
Cửa thang máy từ từ đóng lại
Thẩm Tuyền hỏi Thường Tuyết: "Khóe môi của tôi có máu sao?"
Khi nãy Thường Tuyết không để ý nhìn, lúc này ngẩng đầu nhìn, vài giây sau mặt cô ấy đỏ lên: "Có."
Cô ấy mới phát hiện, Thẩm Tuyền bị hôn đến nỗi trong mắt óng ánh, rất quyến rũ. Cho dù vẻ mặt của cô lạnh như băng, vẫn khó giấu được vẻ gợi cảm.
Thẩm Tuyền nghi ngờ: "Cậu đỏ mặt cái gì?"
Cô lấy giấy lau chùi.
Thường Tuyết cúi đầu, lúc sắp ra khỏi thang máy thì hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi hỏi cậu một câu. Chuyện là... kỹ thuật hôn của cậu Văn có tốt không?"
Khóe môi đã lau sạch sẽ, Thẩm Tuyền buông tay bước ra khỏi thang máy, nghe thấy vậy thì khựng lại.
Không biết từ khi nào, Văn Trạch Lệ tiến bộ rất nhanh.
Chỉ hôn môi đã có thể gợi dục vọng của cô dậy.
Cô không trả lời mà đi thẳng vào phòng làm việc.
Thường Tuyết lè lưỡi sau lưng cô.
Nghĩ thầm chắc chắn là tốt rồi.
Còn rất tốt nữa.
Chỉ xem mỗi cảnh tượng khi sáng đã có thể cảm nhận được.
Tổng giám đốc Thẩm này bị hôn đến mức không còn tâm tư để ý chuyện khác, đã nói rõ cậu Văn lợi hại.
*
Ngày hôm nay Thẩm Tuyền bận đến nỗi chân không chạm đất, còn đến thành phố kế bên một chuyến, đến tối mới trở về. Thỉnh thoảng Văn Trạch Lệ gửi tin nhắn cho cô, phần lớn thời gian cô không trả lời.
Quá bận, đợi rảnh rỗi rồi trả lời, Văn Trạch Lệ đã gọi điện qua, cho nên hai người trò chuyện qua điện thoại.
Còn Văn Trạch Lệ lại đến thành phố Đông, công ty bên đó xảy ra vấn đề, máy bay tư nhân đáp thẳng, vừa xuống máy bay thì Văn Trạch Lệ lại vùi vào công việc.
Hai ngày sau hai người cũng bận nên không gặp nhau, vốn đã hẹn vào sinh nhật Văn Trạch Tân thì Văn Trạch Lệ sẽ qua đón cô, kết quả đến lúc đó hai người cũng đang bận.
Để mọi người không phải chờ, mỗi người chỉ đành tự xuất phát.
Lúc Thẩm Tuyền bắt đầu đi đã trễ rồi, may mà đã qua thời gian kẹt xe.
Gặp Văn Trạch Lệ ở cửa, người đàn ông cũng vừa bước xuống xe, chưa thay bộ vest trên người, anh cởi áo ngoài, tiến đến ôm cô hỏi: "Ăn tối chưa?"
Thẩm Tuyền nhìn anh: "Từ sân bay qua?"
Văn Trạch Lệ: "Ừ, chuyến bay bị trì hoãn, em ăn chưa? Chờ lát nữa chắc họ sẽ rất ồn ào, anh để người ta đưa một phần mì đến."
Thẩm Tuyền: "Ừ."
Quả thật cô chưa ăn.
Hai người cùng đi vào quán bar, phòng riêng lớn nhất của quán bar này có thể chứa hơn hai trăm người và được Văn Trạch Tân đặt riêng. Văn Trạch Lệ chậc một tiếng nói: "Nó thì thích mấy chỗ như này."
Sinh nhật của Văn Trạch Lệ được tổ chức tại nhà, anh không yêu thích quán bar kiểu này như Văn Trạch Tân.
Thẩm Tuyền hờ hững mà không trả lời anh.
Đến phòng riêng kia phải qua một con đường hẹp, con đường hẹp nhỏ và con đường đó có một cái ghế dài rất lớn, lúc này trên ghế có đầy người ngồi, họ cũng đang trò chuyện, âm thanh còn không nhỏ, có lẽ bởi vì hôm nay ít người hơn ngày thường cho nên trong chốc lát tiếng động đã vang đến.
"Này, tối nay là sinh nhật của cậu hai nhà họ Văn?"
"Đúng rồi, má nó đặt mất phòng riêng tôi tính thuê, tôi còn nhanh hơn cậu ta đấy."
"Sao ông dám giành với cậu hai nhà họ Văn, nhà họ Văn hoành hành ngang ngược ở thủ đô đâu phải ngày một ngày hai."
"Hahaha đúng rồi, ánh mắt anh em nhà họ Văn cũng chẳng tốt gì, nhất là cậu cả nhà họ Văn, vậy mà hao hết tâm tư đi cướp dâu, còn ồn ào náo động cả thành phố, cô cả nhà họ Thẩm kia đẹp thì đẹp, có khi ở trên giường lại như con cá chết."
"Nghe nói hai người bọn họ cãi nhau ở thành phố Hải, ôi trời ạ, sao lại có người đàn ông muốn lâu dài với người phụ nữ như cô cả nhà họ Thẩm chứ, không chừng mai lại chia tay rồi."
"Đúng đấy, kiểu như cô cả nhà họ Thẩm, tặng cho tôi tôi cũng không thèm."
"Vậy nên mấy người xem, bọn họ không thành đôi nổi, không bao lâu nữa cậu Văn sẽ không chịu nổi cô cả nhà họ Thẩm rồi đâ cô ta thôi."
"Nói thật ấy, người phụ nữ mạnh mẽ như vậy ai mà muốn chứ, mỗi ngày đều lạnh như băng, nhìn ngán muốn chết, cho dù năng lực giỏi giang thì sao, phụ nữ vẫn nên mềm dẻo một chút thì tốt hơn."
Bước chân của hai người khựng lại rồi dừng bên bức bình phong cạnh ghế dài, vẻ mặt Thẩm Tuyền lạnh nhạt nhưng không nói lời nào. Nét mặt Văn Trạch Lệ âm u, anh nhìn người bạn gái trong lòng.
Sau đó anh khẽ hôn bên tai cô: "Em ở đây đợi anh."
Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn anh.
Văn Trạch Lệ xoay người bước đến quầy bar, vừa cởi áo vest lại vừa tháo cà vạt, anh lấy một khay rượu, đi đến ghế dài sau bình phong.
Vài giây sau.
Bên trong vang lên tiếng kêu rên.
"Cậu Văn, xin lỗi xin lỗi xin lỗi... Tôi độc miệng tôi độc miệng."
"Rất xin lỗi... A..."
"Cậu Văn, là tụi này không đúng, là lỗi của tụi tôi, cậu Văn."
Bình phong ngã ầm một tiếng.
Đám người đó nhanh chóng quỳ xuống trước Thẩm Tuyền, tất cả toàn là ở rìa danh gia, hoặc là bị đào thải, hoặc là vừa gia nhập giới danh gia.
"Cô cả nhà họ Thẩm, xin lỗi xin lỗi... xin lỗi."
"Tha cho chúng tôi, là chúng tôi đê hèn, xin lỗi tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm."
Thẩm Tuyền không trả lời mà lạnh lùng nhìn bọn họ vài lần, cô đến bên Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ cầm tờ giấy lau chùi rượu trong lòng bàn tay, ôm eo cô rồi đi vào hành lang bên trong.
Lâu sau.
Hành lang bên trong có giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ: "Người mù trên thế giới này quá nhiều, may mà anh không phải."
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Tuyền vang lên: "Khi trước anh không mù sao?"
Văn Trạch Lệ: "..."