Thẩm Tuyền khẽ liếc mắt nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Ừ.”
Đi đâu thế...
Ba chữ còn chưa hỏi ra, chiếc xe con màu bạc đằng xa đã chạy đến gần, đèn xe rọi lên người hai người, ngay sau đó dừng lại bên cạnh họ.
Loáng thoáng có thể thấy được người ngồi trên ghế lái là một người đàn ông.
Văn Trạch Lệ đút tay vào trong túi, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, cửa xe vừa lúc mở ra, Nhiếp Thừa xuống xe, anh ta vịn vào khung cửa, cười muốn nói chuyện.
Sau đó đối diện với ánh mắt của Văn Trạch Lệ, anh ta khựng lại một lát rồi gật đầu với anh.
Văn Trạch Lệ nhíu mày, “Chào buổi tối.”
"Chào buổi tối." Nhiếp Thừa nói xong, vòng qua đầu xe, sang mở cửa cho Thẩm Tuyền.
Váy Thẩm Tuyền khá dài, một góc váy bị gió thổi bay, không dễ cầm lắm. Văn Trạch Lệ thấy vậy, tiến lên hai bước rồi duỗi tay cầm giúp cô, cùng lúc đó Nhiếp Thừa cũng vươn tay ra.
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa nhìn anh.
Mặc dù hai người không nói gì nhưng trông có vẻ đang thầm so cao thấp. Ai cũng không có ý định buông tay, Thẩm Tuyền quay đầu nhìn lại, trực tiếp kéo ra, làn váy trượt khỏi lòng bàn tay của hai người bọn họ.
Thẩm Tuyền ngồi vào trong xe, giọng điệu hờ hững đánh vỡ thế giằng co giữa họ, “Đàn anh, đi thôi.”
Hai người đàn ông bên ngoài đồng thời đứng lên, đánh giá đối phương, Văn Trạch Lệ vân vê khóe môi cười cợt, “Anh Nhiếp Thừa lái chậm chút.”
Từ anh này.
Gọi đến u ám.
Nhiếp Thừa không đáp lại, anh ta vòng qua đầu xe, đến chỗ ghế lái.
Khí thế trên người cậu cả nhà họ Văn đúng là bức người, sau khi ngồi xuống, Nhiếp Thừa cũng không lái xe ngay mà lẳng lặng ngồi một lát, bình phục cảm giác khó chịu vì bị áp bức kia, sau mới nắm chặt vô lăng rồi nổ máy.
Một tay Văn Trạch Lệ một tay đút túi, nhìn chiếc xe con màu bạc, nhất là Thẩm Tuyền đang ngồi ở ghế sau, mặt mày của người phụ nữ lạnh như băng, chẳng thèm quay đầu liếc anh một cái.
Cứ như vậy mà lướt qua mặt anh.
Anh cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý, “Đêm nay có tiệc rượu gì?”
Trợ lý lập tức xem qua lịch trình, mấy giây sau nói: “Đêm nay là sinh nhật của Nhiếp Thừa.”
Văn Trạch Lệ không lên tiếng.
“Chủ tịch Văn có muốn đi không ạ? Không phải anh đùn đẩy rồi sao?”
Văn Trạch Lệ: “Để tôi suy nghĩ.”
Trợ lý cảm thấy hơi khó hiểu: “... Vâng ạ.”
Sau khi cúp máy, Văn Trạch Lệ đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái. Đúng lúc dì giúp việc trong biệt thự đi ra, bên cạnh có mấy công nhân mặc đồng phục làm việc đi theo.
Trên quần áo công sở in rất rõ mấy chữ “Công ty vệ sinh XX”
Cửa sổ xe của Văn Trạch Lệ còn chưa nâng lên.
Nghe thấy dì giúp việc nghiêng đầu nói với người phụ trách công ty vệ sinh: “Phòng ngủ phụ cần phải dọn dẹp sạch sẽ, làm cẩn thận chút, phải làm cho nó rực rỡ hẳn lên.”
Người phụ trách gật đầu: “Vâng, nên hóa thành tro giống như chồng đã ly hôn.”
Văn Trạch Lệ: “...”
Anh ấn nút cửa sổ xe.
Để nó khép lại.
…
Đã hai năm nhà họ Nhiếp không tổ chức loại tiệc lớn thế này, hai năm qua ngân sách eo hẹp, nhà họ Nhiếp đứng ở đầu ngọn sóng, được nhà họ Văn ra tay giúp đỡ mới vượt qua cửa ải khó khăn, nên hai năm nay vẫn luôn rất biết điều. Sinh nhật của Nhiếp Thừa chính là thời khắc nhà họ Nhiếp dỡ bỏ lệnh cấm, nhà họ Nhiếp nhân dịp này quyết định làm lớn.
Chỉ là.
Nhà họ Văn đùn kèo.
Vừa quay đầu đã thấy nàng dâu nhà họ Văn là Thẩm Tuyền đến rồi, từng người tiến lên chào hỏi.
Thẩm Tuyền vừa vào cửa đã bị quay quanh, cô tách ra khỏi Nhiếp Thừa.
Cô bắt tay với người ta, nói: “Dạ vâng, cậu Văn không rảnh.”
“Cậu Văn bận rộn thật đấy, không biết khi nào chú cậu ấy về thủ đô nhỉ?” Có người tò mò hỏi, chỗ đứng của chú nhỏ nhà họ Văn rất cao.
Thẩm Tuyền: “Chú nhỏ xong việc thì sẽ trở lại thôi.”
“À à, cũng đúng.”
Một đám người vây quanh, mặc dù ngoài miệng lấy lòng vậy thôi chứ thấy Thẩm Tuyền đơn thân chiếc bóng xuất hiện ở tiệc rượu, cũng biết hai vợ chồng Văn Thẩm này tôn trọng nhau như trong lời đồn.
Có vài người phụ nữ khó tránh khỏi lộ ra biểu cảm thương hại cho Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền không để ý đến họ, đi tới nói chuyện với mấy chú khác. Nhiếp Thừa dành thời gian lại đây, đi đến bên cạnh Thẩm Tuyền, cười nói: “Đêm nay em chưa ăn gì đúng không? Sang bên này tìm chút đồ lấp đầy dạ dày đi.”
“Có ăn chút mì rồi.” Thẩm Tuyền cụng ly rượu với Nhiếp Thừa một cái, Nhiếp Thừa hơi sửng sốt, gật đầu: “Cũng đúng, em hay chăm lo mọi thứ cho mình mà.”
Chỉ là có chút thất bại.
Thẩm Tuyền khẽ mỉm cười, hai người xã giao với nhau, lâu dần đã có người phát hiện ra manh mối.
“Quan hệ của Thẩm Tuyền với cậu ấm dòng bên Nhiếp Thừa cũng thân mật quá rồi.”
“Đúng đấy, cả đêm hai người chưa từng tách ra.”
“Liên hôn đều như vậy đấy, cậu Văn có thể dây dưa với cô hai nhà họ Lam thì Thẩm Tuyền cũng có thể vụng trộm với cậu ấm nhà họ Nhiếp thôi.”
“Đây không phải là đội nón xanh cho cậu Văn sao?”
“Ha ha ha, chỉ là mọi người không phát hiện Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa rất xứng đôi sao, trai tài gái sắc.”
“Có chút có chút.”
Mấy cô gái nói xong thì nở nụ cười.
Trong đó còn có một cô gái lén quay video.
…
Một hồi tiệc sinh nhật nói trắng ra cũng chỉ để bàn chuyện, sau cùng bánh kem được đẩy vào, ông cụ Tiêu lên đài, cầm micro chứng tỏ với mọi người, nhà họ Nhiếp đã thoát khỏi khốn cảnh, tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn.
Tiếng vỗ tay chập trùng lên xuống.
Thẩm Tuyền thấp giọng nói với Nhiếp Thừa: “Chúc mừng.”
Nhiếp Thừa cười: “Còn thiếu một bước cuối cùng.”
Nếu như có thể kết thông gia với nhà họ Thẩm, nhà họ Nhiếp sẽ tốt hơn. Thẩm Tuyền cười nhạt nhưng không đáp lời, Nhiếp Thừa nhìn cô, mặt mày dịu dàng, hai người đứng khá gần nhau.
Lọt vào mắt những người khác, quả thật hai người rất thân mật.
Ăn bánh kem xong.
Tiệc sinh nhật coi như đã kết thúc.
Toàn bộ hiện trường tiệc rượu, tụm ba tụm bảy nói chuyện phiếm, thảo luận, chia sẻ rồi lôi kéo quan hệ, Thẩm Tuyền xã giao mãi, đến lúc sau đã hơi mệt mỏi.
Nhiếp Thừa thấy thế, nhỏ giọng nói: “Không thì về trước đi?”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
“Anh bảo tài xế đưa em đi.”
Hai người đều uống rượu nên Nhiếp Thừa không thể lái xe, sau khi gọi tài xế, anh ta đưa Thẩm Tuyền ra ngoài, sắc trời đã tối, bên ngoài râm mát, bóng dáng hai người sánh vai dần dần xuất hiện trước cửa sảnh tiệc.
Lúc này cũng là giai đoạn tan tiệc nên có không ít người đi ra, đứng ở cửa đợi xe.
Thẩm Tuyền lén che miệng ngáp một cái.
Nhiếp Thừa nhìn Thẩm Tuyền, biết là cô buồn ngủ, anh ta định nói gì đó.
Mấy cô gái cười đùa hỉ hả đi ra, va phải Thẩm Tuyền từ phía sau, Nhiếp Thừa lanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy Thẩm Tuyền.
…
Trong chiếc xe màu đen cách đó không xa, bàn tay thon dài đang cầm điếu thuốc gác lên cửa sổ xe, mặt Văn Trạch Lệ chìm trong bóng tối, anh ngửa đầu dựa vào thành ghế.
Mặc cho khói thuốc bị gió thổi tan.
Xe đã dừng ở đây được một lúc rồi, lúc đầu anh cũng chẳng biết mình tới làm gì, sau đó trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Thẩm Tuyền, thế là anh biết, anh đến vì cô gái này.
Anh nở nụ cười.
Bỏ điếu thuốc vào miệng rồi lướt qua bên ngoài.
Sau đó đôi mắt anh khựng lại.
Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa đi ra từ sảnh tiệc rượu, cô che miệng ngáp, mái tóc rũ xuống. Một giây sau đó, Nhiếp Thừa ôm Thẩm Tuyền.
Giây phút đó, đôi mắt của Văn Trạch Lệ híp lại.
Một giây sau, anh mở cửa xe, áo sơ mi và quần dài đen lẫn vào trong đêm tối, anh bước qua mười bậc thang, trực tiếp duỗi tay rồi kéo Thẩm Tuyền ra khỏi lồng ngực của Nhiếp Thừa.
Thẩm Tuyền vốn đang đứng vững bị anh kéo một phát, loạng choạng mà ngã qua đó, rơi vào trong lồng ngực của Văn Trạch Lệ, cô nhíu mày, giọng nói lạnh tanh: “Văn Trạch Lệ.”
Loáng thoáng có ý trách cứ.
Mắt Văn Trạch Lệ lướt qua mấy người đang đứng ở cửa chính một vòng.
Anh cúi đầu cười lạnh, “Tổng giám đốc Thẩm muốn nói gì?”
“Nói cô và Nhiếp Thừa ở bên ngoài sảnh tiệc anh anh em em rồi ôm chặt nhau?”
Thẩm Tuyền khựng lại một lát, cảm thấy người đàn ông này quá đáng, cô nhỏ giọng dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: “Chúng ta...”
“Ly hôn, tôi biết.” Văn Trạch Lệ trả lại cô câu này.
Sau đó anh thấp giọng nhắc nhở: “Nhưng chẳng phải người khác không biết sao?”
Nói rồi.
Anh khẽ nhếch môi.
Thẩm Tuyền lẳng lặng nhìn người đàn ông này.
Cô híp mắt lại.
Giờ mới kịp phản ứng, Văn Trạch Lệ không phải loại người để mặc người ta tùy tiện gây khó dễ, khoảng thời gian này cô liên tiếp chiếm ưu thế, cũng sắp quên mất anh là đầu sói.
Thẩm Tuyền không nói nữa, cô chỉ hơi giãy giụa.
Trái lại Văn Trạch Lệ thả lỏng ra đôi chút, anh đỡ lấy eo của cô, nhìn về phía Nhiếp Thừa, “Cảm ơn sự chiếu cố của anh tối nay.”
Nhiếp Thừa không nói lời nào.
Chỉ nhìn anh và Thẩm Tuyền.
Xung quanh có đầy rẫy người xem kịch vui.
Lúc này Nhiếp Thừa mới nói: “Đừng khách sáo, hình như em ấy bị trẹo chân.”
“Thật sao? Lần trước cũng bị trẹo chân.” Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn Thẩm Tuyền, đáp lại một câu.
Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn anh một cái, đúng lúc này nhà họ Nhiếp lái xe lại đây.
Thẩm Tuyền xoay người xuống cầu thang: “Em đi về trước.”
Nhiếp Thừa lập tức nói: “Để anh đưa em lên...”
Lời còn chưa dứt, Văn Trạch Lệ đã xoay người chặn ngang rồi bế Thẩm Tuyền lên từ phía sau, Thẩm Tuyền kinh hãi trước mặt mọi người.
Cô bình tĩnh nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ ngược sáng, đôi mắt hẹp dài nhìn cô: “Tôi đưa cô đi.”
Thẩm Tuyền: “Vậy à.”
“Vậy vất vả rồi.”
Giọng cô đều đều, nhưng vẫn có thể nghe ra sự lạnh lùng trong đó. Tim Văn Trạch Lệ siết lại, vờ như không nghe thấy, anh bước xuống bậc thang rồi đi đến chỗ xe mình đang đậu.
Vừa kéo cửa ghế phụ ra, Thẩm Tuyền lạnh nhạt nói: “Ghế sau.”
Văn Trạch Lệ khựng lại hai giây.
Sau đó anh cắn răng đưa cô ngồi vào ghế sau. Sau khi Thẩm Tuyền ngồi vững, dùng đầu ngón tay xoa mắt cá chân, nơi đó đau âm ỉ, Văn Trạch Lệ khom lưng, muốn xem giúp cô.
Thẩm Tuyền lùi vào trong.
Tay Văn Trạch Lệ vơ phải khoảng không, anh chống lên ghế ngồi rồi ngước mắt lên.
Thẩm Tuyền nhìn anh nói: “Không biết đêm nay cậu Văn làm ầm ĩ là có ý gì.”
Bên quan hệ công chúng vẫn đang chuẩn bị công bố tin tức hai người ly hôn, đêm nay Văn Trạch Lệ lại phá hoại khuôn phép. Văn Trạch Lệ không nói lời nào, lúc sau anh dùng đầu lưỡi chống lên gò má, nở nụ cười: “À, tôi có hứng thôi.”
Trên thực tế.
Suy nghĩ trong lòng anh là, tôi hối hận rồi.
Thẩm Tuyền nghe thấy câu trả lời vô dụng này.
Cô rời mắt đi, liếc nhìn điện thoại, “Phiền cậu Văn đưa tôi về nhà.”
“Về đâu?”
“Lam Loan.”
Văn Trạch Lệ gật đầu, lùi ra định đóng cửa lại, song khóe mắt lại nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ của cô. Văn Trạch Lệ sửng sốt quay trở về, nắm chặt mắt cá chân của Thẩm Tuyền rồi nâng lên, đồng thời vén váy lên.
Chỗ đó còn hơi bầm tím.
Thẩm Tuyền có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một người phụ nữ, lại còn đang mặc váy dài, vừa nhấc lên đã thấy hơi lạnh, cô giãy giụa theo phản xạ, khẽ quát.
“Buông tôi ra.”
Văn Trạch Lệ chậc một tiếng: “Đã sưng lên như cái bánh bao nhỏ mà cô còn chịu đựng được?”
Vừa nói xong.
Chân Thẩm Tuyền dùng sức đạp một cái.
Anh nắm chặt.
Rồi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người đối đầu nhau, hiếm khi mắt cô mang theo vẻ tức giận, Văn Trạch Lệ nhíu mày, vừa định nói chuyện, tầm mắt lại chạm đến một nơi.
Là cái chân trắng nõn thon dài của cô gái.
Thẩm Tuyền mặt không cảm xúc, ngoại trừ sự tức giận trong mắt.
“Buông ra.”
Da thịt dưới lòng bàn tay rất non mềm.
Văn Trạch Lệ nắm chặt cái chân nhỏ của cô rồi kéo một phát, Thẩm Tuyền theo đó mà trượt qua.
Văn Trạch Lệ cúi người, mũi chạm mũi với cô, đôi mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng.
Giọng anh khàn khàn, cười nói: “Cô từng hôn người đàn ông khác chưa?”
Thẩm Tuyền không nói không rằng, chỉ nhìn anh.
Văn Trạch Lệ càng kề sát: “Hửm?”
Thẩm Tuyền nghiêng đầu, lạnh lùng trả lời: “Có.”
Văn Trạch Lệ khựng lại một lát, mắt lạnh tanh: “Thật khéo quá, tôi cũng có.”
“Nếu đều có, chắc hẳn cũng có chút kinh nghiệm.” Nói rồi anh nhích về trước, làn môi mỏng xẹt qua khóe môi cô.
Không gian ở ghế sau không lớn lắm, Thẩm Tuyền lập tức đẩy vai anh ra, Văn Trạch Lệ co năm ngón tay lại, nắm cho cái chân nhỏ đỏ cả lên, lấp kín môi cô.
Thẩm Tuyền bình tĩnh cả đời, vào lúc này cũng sửng sốt, cô bị ép ngửa đầu lên, khóe môi còn bị anh cắn một cái, cô vùng vẫy.
Văn Trạch Lệ đuổi theo sự giãy giụa của cô, lần đầu hôn môi, rất nhanh anh đã thở hồng hộc, trán chạm trán với cô.
Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn anh, hai người lẳng lặng phân cao thấp.
Cuối cùng, anh buông cô ra.
Thẩm Tuyền cầm khăn giấy lên lau khóe môi.
Văn Trạch Lệ đang đóng cửa xe, thấy vậy thì anh khựng lại, sau đó mở cửa ra, cúi người ôm cô ra khỏi xe, đi đến ghế lái phụ, nhét cô vào rồi thắt đai an toàn cho cô.
Thẩm Tuyền lạnh lùng, không tỏ vẻ gì ngồi xuống.
Văn Trạch Lệ trở lại ghế lái, nổ máy xe.
Chiếc xe hơi màu đen lái qua khỏi bóng cây, Văn Trạch Lệ dùng tay chạm vào môi một cái, dành thời gian nhìn cô.
Thẩm Tuyền cầm điện thoại.
Áo choáng trên vai thoáng trượt xuống.
Mặt cô không có cảm xúc gì.
Văn Trạch Lệ nhếch môi, anh cũng không lên tiếng, lái xe trở về Lam Loan.
Xe vừa dừng lại.
Thẩm Tuyền đã mở cửa xe.
Nhưng không mở được.
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh.
Đèn đường bên ngoài thoáng rọi vào đây, một tay Văn Trạch Lệ đặt trên vô lăng, anh nhích lại gần, thấp giọng nói: “Tôi... Thật ra tôi.”
Mẹ nó, thật ra tôi hơi thích em.
Thế nhưng còn chưa dứt lời.
Thẩm Tuyền đã cắt ngang: “Không mở cửa?”
Văn Trạch Lệ: “...”
Thẩm Tuyền hất cằm lên, mặt mày lạnh lẽo.
Hai người giằng co một hồi.
Văn Trạch Lệ nuốt lời muốn nói về, anh mở khóa.
Răng rắc.
Thẩm Tuyền đẩy cửa ra.
Văn Trạch Lệ nhanh chóng xuống xe đuổi theo. Nhưng Thẩm Tuyền lại lập tức tiến vào cửa chính, cánh cửa sắt đóng sầm lại, ngăn Văn Trạch Lệ ở bên ngoài, Văn Trạch Lệ vươn đầu lưỡi liếm khoé môi, tay đút trong túi, đứng ở đằng đó nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
…
Thẩm Tuyền kéo áo choàng rồi vào cửa.
Dì vừa thấy cô đi vào được hai bước đã phát hiện bước đi của cô sai sai, nhìn lại thì thấy chân sưng đỏ.
Nhanh chóng kéo cô lại: “Chân làm sao thế này?”
Thẩm Tuyền ngồi trên sofa nói: “Bị trẹo ạ.”
“Dì ơi, dì lấy chút rượu thuốc thoa cho con với.”
“Ừ để dì, con ngồi ở đó đi.”
Dì đi lấy hộp thuốc.
Thẩm Tuyền chống cằm, tựa người lên tay vịn sofa.
Cô cảm thấy bực mình với chuyện Văn Trạch Lệ làm tối nay. Khóe môi còn hơi đau, cô sờ nó theo bản năng, chờ dì cầm hộp thuốc đến.
Cô nhắm mắt lại.
Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp toát ra chút lạnh lùng.
Dì nâng mắt cá chân của cô lên, thoa thuốc rượu cho cô rồi ấn.
Thẩm Tuyền cảm thấy đau, đôi mi thanh tú của cô nhíu lại, sau đó không nhịn được nên nằm nhoài lên tay vịn.
Điện thoại vang lên, cô nhận điện thoại từ tay dì.
Nhìn thử, là Nhiếp Thừa gửi tin nhắn đến.
Nhiếp Thừa: [ Chân có khá hơn chút nào không? ]
Thẩm Tuyền: [ Không có gì, bôi thuốc là ổn rồi. ]
Nhiếp Thừa: [ Thật sự không có chuyện gì? ]
Thẩm Tuyền: [ Vâng. ]
Ở bên kia, Nhiếp Thừa có phần mất mát.
Chắc chắn mắt cá chân của Thẩm Tuyền rất đau, nhưng cô không nói gì với anh ta cả.
Thẩm Tuyền chúc Nhiếp Thừa ngủ ngon, đang định bỏ điện thoại xuống thì nó lại vang lên, lần này là Văn Trạch Lệ gửi tới.
Văn Trạch Lệ: [ Thoa thuốc. ]
Thẩm Tuyền yên lặng nhìn khung chat, mấy giây sau cô soạn tin.
Thẩm Tuyền: [ Chủ tịch Văn, cuối tuần này anh có tham gia hội nghị cấp cao không? ]
Văn Trạch Lệ: [ Tham gia, em cũng đi à? ]
Thẩm Tuyền: [ Đó là đương nhiên. ]
Văn Trạch Lệ: [ Ừm, đến lúc đó gặp. ]
Thẩm Tuyền không đáp lại.
Cô nhắm mắt rồi chịu đựng cơn đau.
Tay nghề của dì rất tốt, nửa giờ sau chân Thẩm Tuyền đã dịu bớt, cô đi lên lầu nghỉ ngơi, thuận tiện nhấc chân đi tắm.
Khi ra ngoài, sắc trời đã tối.
Ngày hôm sau.
Thẩm Tuyền đi về nhà họ Thẩm một chuyến, nói chuyện với Thẩm Tiêu Toàn cả một buổi chiều. Cô cũng không nói gì về chuyện xảy ra tối qua giữa mình và Văn Trạch Lệ, chỉ nói mình mong có thể công bố tin tức ly hôn sớm một chút.
Thẩm Tiêu Toàn nghe xong thì gật đầu: “Nên vậy.”
Mặc dù nhà họ Thẩm không để ý đến mấy scandal bên ngoài, nhưng chuyện ngoài cửa nhà họ Nhiếp tối qua đã được truyền đi rần rần, cách làm của hai người đàn ông này không khác gì tranh giành người yêu cả.
Tin được truyền đi là Thẩm Tuyền dâm loàn, đã kết hôn mà còn trắng trợn cùng vào cùng ra với Nhiếp Thừa như thế.
Thật ra nếu Văn Trạch Lệ không làm ầm ĩ lên, cùng lắm người ta cũng chỉ lén nói thôi.
Sau khi Văn Trạch Lệ làm ầm ĩ, mới nói công khai.
Thẩm Tuyền: “Dạ, cảm ơn bố.”
“Khóe miệng con bị nhiệt à?” Thẩm Tiêu Toàn bỗng hỏi.
Thẩm Tuyền sững sờ, lắc đầu theo bản năng: “Không ạ.”
Sau đó cô lại nói: “Có hơi ạ.”
Thẩm Tiêu Toàn: “Tối đừng ngủ trễ như thế.”
“Dạ.”
…
Năm nay hội nghị cấp cao được tổ chức ở ngoại ô thủ đô, các doanh nghiệp trên thế giới đều dồn dập đổ xô đến hội nghị cấp cao, mấy tập đoàn ở thủ đô cũng ngủ lại trong một khách sạn.
Lúc Thẩm Tuyền đến thì gặp mặt Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên đang ở đại sảnh gọi điện thoại, anh ấy gật đầu với cô.
Thẩm Tuyền cũng gật đầu với anh ấy.
Thường Tuyết xách theo hành lý của Thẩm Tuyền, nói: “Năm nay nhà họ Lam cũng tới.”
Năm ngoái bố mẹ nhà họ Lam cãi nhau, ầm ĩ rất ghê gớm nên không có ai đến tham gia.
Thẩm Tuyền nghe thế thì gật đầu: “Tốt lắm.”
Thường Tuyết có chút mờ mịt: “Tốt gì ạ?”
Đứa đáng ghét như thế đến mà còn tốt gì.
Thẩm Tuyền nhìn cô ấy, không đáp lời mà tiến vào thang máy. Thẩm Tuyền đi theo, hai người họ ở tầng tám, tầng sáu trở lên là chỗ ở của mấy gia tộc lớn.
Nhà họ Văn ở tầng chín.
Lúc đi đến cửa, một nhân viên phục vụ mở cửa cho bọn họ, đồng thời đưa cho Thẩm Tuyền một cái túi.
Thường Tuyết hỏi: “Cái gì thế?”
Thường Tuyết không nhìn mà đưa cho Thường Tuyết, Thường Tuyết mở ra xem.
Một bình rượu thuốc.
Cùng lúc đó điện thoại của Thẩm Tuyền vang lên.
Văn Trạch Lệ: “Nhớ thoa thuốc, ngày mai cùng nhau đến hội nghị cấp cao.”
Thẩm Tuyền không trả lời.
Thường Tuyết nghe thấy giọng của Văn Trạch Lệ thì tặc lưỡi.
Thường Tuyết nhìn chân của Thẩm Tuyền: “Không sao chứ?”
Hôm nay Thẩm Tuyền mang giày đế bằng, chỗ bị thương chủ yếu là do giày cao gót gây ra, cô ngồi trên sô pha, nói: “Không sao nữa rồi.”
Có sao cô đã không đến hội nghị cấp cao rồi.
“Ừ, tôi cũng rất hồi hộp.”
Phòng này là dạng căn hộ, có hai gian phòng. Thường Tuyết sửa sang lại căn phòng rồi giúp Thẩm Tuyền treo quần áo lên, lát sau lại gọi cơm, năm nay Trần Y chuẩn bị kết hôn nên sẽ qua đây.
Điện thoại đặt ở trên bàn đúng lúc vang lên, Thẩm Tuyền cầm điện thoại, đứng dậy ra ban công nghe.
Văn Trạch Lệ đến muộn, hiện đang cùng Cố Trình đi lên thang máy, Cố Trình ở dưới lầu bốn. Văn Trạch Lệ nhận lấy thẻ phòng mà trợ lý đưa đến, ra khỏi thang máy thì anh nghiêng đầu hỏi: “Tổng giám đốc Thảm đến lúc mấy giờ?”
Nét mặt của trợ lý mờ mịt, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại: “Ba giờ rưỡi chiều ạ.”
Văn Trạch Lệ xắn ống tay áo lên, liếc nhìn đồng hồ.
22:30
Anh nhíu mày.
Giờ này đáng lý nên nghỉ ngơi chứ.
Ra khỏi thang máy, anh đi đến trước cửa phòng, trợ lý qua gian phòng đối diện, càng đi lên thì phòng càng lớn và càng ít phòng, Văn Trạch Lệ cà thẻ vào phòng.
Để thẻ vào khe.
Đi vào, đặt vali xuống.
Sẵn tay bật đèn phòng, giữa giường lớn có đồ đặt trên đó, là váy của phụ nữ.
Văn Trạch Lệ nhíu mày.
Khi nghiêng đầu nhìn lại, đèn phòng tắm sáng lên, anh híp mắt rồi cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho trợ lý.
Đúng lúc cửa phòng tắm mở ra.
Người phụ nữ khoác áo tắm bước ra ngoài, nước xuôi theo cẳng chân nhỏ giọt xuống dưới, Văn Trạch Lệ không hề có ý thưởng thức, khi trông thấy mặt của Lam Thấm.
Anh lập tức lạnh đi.
“Cô giở trò?”
Lam Thấm nhìn thấy anh cũng giật mình, sau đó nắm chặt áo choàng tắm trước ngực, “Không phải em, Trạch Lệ...”
Lời còn chưa dứt.
Cô ta đã hét ầm lên.
Văn Trạch Lệ bỗng quay đầu.
Bốn năm phòng viên cầm camera chụp ảnh họ, người dẫn đầu là Hứa Lê Lê, cô ấy cầm điện thoại cười nói với Thẩm Tuyền: “Tuyền à, làm xong rồi, đêm nay có thể công bố.”
Văn Trạch Lệ nhận ra Hứa Lê Lê.
Anh cướp đi điện thoại trong tay Hứa Lê Lê, đặt ở bên tai: “Thẩm Tuyền, em sắp xếp?”
Giọng anh rất lạnh.
Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Tuyền mang theo đôi phần quyến rũ, cực kỳ mê người, cô ở đầu bên kia nói: “Đúng.”
“Nên công khai.”
Sắc mặt của Văn Trạch Lệ âm u lạnh lẽo: “... Thẩm Tuyền, em giỏi lắm.”
Thẩm Tuyền: “Cảm ơn.”