Văn Trạch Lệ ngồi xuống theo phản xạ, anh nhìn chằm chằm người con gái với bộ váy hộp đêm kia.
Anh cắn răng nói với những người khác: "Không được phép nhìn..."
Lúc lâu sau Văn Trạch Tân mới tìm lại được giọng nói, cậu ấy nói: "Anh, đây là trò chơi, anh đừng chuyên quyền như vậy."
Lúc nói chuyện, Thẩm Tuyền bước trên giày cao gót rồi đến bên Văn Trạch Lệ, tất cả mọi người đều im lặng, thậm chí nhìn đôi chân dài của cô không rời mắt, còn có thân hình của cô.
Bỏ đi lớp trang phục kia, hoá ra thân hình của cô cả nhà họ Thẩm là như vậy. Quả thực khiến người khác thèm nhỏ dãi ba thước, có những chàng công tử vì Thẩm Tuyền đi ngang qua trước mặt mình mà gần như muốn ngừng thở.
Bị Văn Trạch Lệ lấy gối đập, họ nhanh chóng cúi đầu.
Tim đập nhanh chóng, lúc này bọn họ nào nhớ được vừa nãy bản thân còn không muốn Thẩm Tuyền chọn.
Thậm chí vẫn cảm thấy cho dù Thẩm Tuyền có đổi một bộ khác, cũng chỉ là thay đổi hình tượng mạnh mẽ.
Ai cũng không ngờ cô sẽ lóa mắt như vậy, sẽ gợi cảm như vậy, không phải là kiểu gợi cảm bên ngoài mà là tỏa ra từ trong xương cốt, lúc ẩn lúc hiện, kiểu này mới quyến rũ ấy.
Ngay lập tức đã khiến những màn trước đó của các cô ấy bị lu mờ.
Văn Trạch Lệ lại không vui vẻ gì, anh đen mặt nhìn Thẩm Tuyền đi đến, lấy áo khoác bên cạnh định choàng lên cho Thẩm Tuyền nhưng cô né tránh.
Cô nghiêng người rồi ngồi trên đùi của Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ như ngừng thở, tay đỡ trên eo cô.
Lông mi Thẩm Tuyền khẽ run, khóe miệng cô cong lên và cầm lấy ly rượu trên bàn, sau đó cúi người rót rượu cho anh. Dáng vẻ rót rượu không lạnh nhạt như khi trước mà mang chút gợi cảm lười biếng, rót xong thì Thẩm Tuyền cầm lên khẽ đong đưa rồi đưa cho anh.
"Cậu Văn." Giọng nói của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Uống một ly?"
Má.
Những cậu ấm đang nghe và theo dõi lại ngừng thở lần nữa.
Tính hiếu thắng của Văn Trạch Lệ càng lớn, anh nhận lấy ly rượu rồi cứ nhìn cô.
Thẩm Tuyền cũng cúi người rót cho bản thân một ly, cô lắc nhẹ ly rượu, đôi mắt lơ đãng liếc những anh chàng công tử ở xung quanh.
Rồi dời tầm mắt.
Bọn họ nuốt nước miếng, lúc này cực kỳ hâm mộ Văn Trạch Lệ.
Hâm mộ và đố kỵ.
Văn Trạch Tân hung hăng thu hồi tầm mắt của mình.
Không thể xem nữa.
Sao chị dâu có thể như vậy.
Cố Trình uống vài ngụm rượu rồi cầm khăn giấy lau, dựa vào sô pha lấy điện thoại ra chơi, không xem nữa không nhìn nữa.
Nhiếp Tư vốn chẳng dám nhìn.
Lực sát thương quá lớn.
Thẩm Tuyền ôm lấy cánh tay của Văn Trạch Lệ, nhỏ giọng nói: "Cậu Văn."
Văn Trạch Lệ bị mê hoặc đến nỗi bảy hồn lạc mất sáu phách, bàn tay to lớn ôm cô vào lòng, hung hăng nói: "Đừng gọi nữa, anh uống với em, tối anh đưa em về nhà."
Thẩm Tuyền thuận theo nói: "Cảm ơn cậu Văn."
Giọng nói của cô vô cùng mê hoặc.
Văn Trạch Lệ kéo áo khoác ở bên cạnh khoác cho cô, nắm lấy tay cô rồi ngửa đầu uống rượu trong ly, uống hết cũng không nhanh chóng buông ra.
Cô lại gọi: "Cậu Văn..."
Văn Trạch Lệ chỉ cảm thấy trái tim không chịu nổi nữa: "Nói xem em muốn cái gì, anh cũng có thể mua cho em."
Thẩm Tuyền cười không trả lời.
Đôi chân dài của cô nhúc nhích một chút.
Văn Trạch Lệ kéo đôi chân của cô qua, đè lấy: "Ngồi yên một xíu, đừng để lộ mất."
Cái váy này của cô thật sự quá ngắn, sau khi ngồi xuống cũng đã che nhưng vẫn lộ ra một phần rất lớn, ánh mắt nóng hừng hực của những người khác cũng nhìn chút da thịt đó.
Đệt.
Sao không ai nói cho chúng tôi, thân hình của cô cả nhà họ Thẩm tuyệt vời như thế chứ.
"Không phải là đồ hoàng hậu sao? Sao lại là bộ này?" Văn Trạch Lệ thấp giọng hỏi, lại lấy một chiếc áo khoác che khuất đôi chân dài của Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền ôm lấy cổ anh, hờ hững nói: "Anh đâu có xem tờ giấy."
Văn Trạch Lệ vừa nghe đã ngộ ra.
Là anh hiểu lầm.
"Má."
Anh cứ tưởng Thẩm Tuyền thích hợp mặc trang phục hoàng hậu, cho nên mới vô thức cho rằng chắc chắn cô sẽ mặc trang phục hoàng hậu, ai ngờ lại thành trang phục hộp đêm.
"Sao anh không biết dáng người của em đẹp như thế nhỉ?" Văn Trạch Lệ ôm cô mà tâm phiền ý loạn [1].
[1] Nguyên văn là ‘Tâm viên ý mã’, ý chỉ tư tưởng, tâm trạng không khống chế được, suy nghĩ lung tung, nghĩ đông nghĩ tây.
Thẩm Tuyền hờ hững nhìn anh: "Anh không biết sao?"
Văn Trạch Lệ cười một tiếng: "Biết mà biết mà..."
Nhưng quả thật vì ngày thường cô chỉ mặc áo và quần, rất ít khi anh thấy cô mặc những thứ khác, có lẽ tất cả mọi người ở đây cũng hiếm khi thấy Thẩm Tuyền mặc những trang phục khác, tổng giám đốc Thẩm mạnh mẽ in dấu lòng người, cho nên mới gây chấn động như thế.
Thời gian đóng vai kết thúc.
Thẩm Tuyền khoác áo khoác, mang giày cao gót đi về phía phòng trang điểm.
Mọi người ở đây thở phào một hơi.
Mười phút sau Thẩm Tuyền mặc bộ âu phục đi ra, tóc cũng cột lên, trở lại dáng vẻ cứng cỏi lạnh như băng, những anh chàng công tử kia cũng cảm thấy cảnh tượng vừa nãy như mơ một giấc mơ.
Văn Trạch Lệ nhìn đồng hồ trên tay, ngồi dậy rồi ném một tấm thẻ cho Văn Trạch Tân nói: "Chơi cho vui, tụi anh đi trước."
Văn Trạch Tân à một tiếng rồi nhận lấy tấm thẻ, cười định nói gì đó nhưng đã thấy cửa phòng trang điểm mở ra, Trần Y mặc sườn xám đi tới, cậu ấy nhướn mày.
Thẩm Tuyền quay người nhìn Trần Y một cái.
Trần Y cười với cô.
Thẩm Tuyền tiến đến dắt Trần Y đi ra, nói: "Tụi này đi trước đây, mấy người chơi vui vẻ."
Trần Y gật đầu: "Vâng."
Cô ấy biết trải qua cảnh tượng khi nãy, cậu Văn đã sớm muốn rời đi. Văn Trạch Lệ tiến đến ôm lấy eo Thẩm Tuyền, đi về phía cửa rồi kéo cửa ra. Thẩm Tuyền nghe thấy phía sau, Văn Trạch Tân đi đến ôm eo Trần Y, hỏi cô ấy: "Em chọn ai?"
Rất lâu sau Trần Y không trả lời.
Thẩm Tuyền nghĩ thầm có thể Trần Y không muốn chọn cậu ấy, vì vừa nãy cậu ấy được chọn mà lại không hề từ chối.
Đôi mắt cô lạnh nhạt hơn vài phần.
Đức hạnh của cậu ấm thế gia cũng chỉ có vậy.
Bên ngoài hơi lạnh, Văn Trạch Lệ để người lái xe tới, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền: "Đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Tuyền nhìn anh một cái, nói: "Văn Trạch Tân vẫn luôn như vậy sao?"
Văn Trạch Lệ ngơ vài giây.
Một lúc lâu sau anh kéo cửa xe, ôm Thẩm Tuyền lên xe rồi nói: "Tính nó như vậy xưa giờ."
Thẩm Tuyền lạnh lùng nói: "Rác rưởi."
Văn Trạch Lệ ho một tiếng mà không đành mắng cùng, anh sưởi ấm đôi tay cô: "Đến chỗ anh ngủ không?"
Thẩm Tuyền nhìn anh nói: "Không đi nữa."
Văn Trạch Lệ đang định nói gì đó.
Thẩm Tuyền đột nhiên nói: "Mẹ em đang chờ ở nhà."
Văn Trạch Lệ: "... Ừ."
Đây còn có một mẹ vợ hung thần ác sát chắn trước mặt cơ.
Tài xế khởi động xe, Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền rồi Thẩm Tuyền tựa vào lòng anh, nhất thời có phần yên lặng, cũng là sự yên lặng hiếm thấy.
Cùng lúc đó.
Hình ảnh Thẩm Tuyền mặc váy hộp đêm truyền khắp vòng bạn bè, tất nhiên vì tránh cho Văn Trạch Lệ phát hiện, có rất nhiều người chặn Văn Trạch Lệ, cũng để tránh đắc tội Thẩm Tuyền, họ chỉnh sửa một xíu, ví dụ như làm mờ hình ảnh để dáng người Thẩm Tuyền trở nên mông lung mơ hồ, nhưng vẫn lộ ra sự gợi cảm.
Hình ảnh truyền đi nên rất nhiều người biết, thậm chí có người còn bày tỏ như này, thân hình cấp nữ thần.
Lam Thấm cũng nhìn thấy.
Cô ta còn hỏi dưới bài đăng của Nhiếp Tư: "Đây là ai?"
Nhiếp Tư: "Thẩm Tuyền đó."
Lam Thấm im lặng ngay lập tức.
Mà những người bạn học theo dõi Nhiếp Tư cũng im lặng.
"Dáng vóc của Thẩm Tuyền đẹp như thế sao?"
Thường Tuyết trả lời: "Có mắt như mù, mấy người xéo đi."
Điện thoại của Văn Trạch Lệ cũng vang lên lúc này, Thẩm Tuyền hơi mệt, cô che miệng ngáp rồi nhìn qua. Văn Trạch Lệ mở nhóm WeChat lên.
Chu Dương: [ Cậu Văn, vợ cậu nổi rồi. ]
Hứa Điện: [ Nổi đến tận giới danh gia bên Lê Thành rồi. ]
Giang Úc: [ Vợ gì chứ, bọn họ ly hôn rồi được chưa, sao Văn Trạch Lệ xứng với cô cả nhà họ Thẩm. ]
Lý Dịch: [ Vòng bạn bè của tôi cũng bị tấm ảnh của Thẩm Tuyền càn quét rồi. ]
Liễu Yên: [ Dáng rất đẹp. ]
Văn Trạch Lệ: [ Tấm ảnh gì cơ?! ]