• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngủ một giấc đến hừng đông, lúc Thẩm Tuyền tỉnh dậy, bên giường đã không còn ai. Cô liếc nhìn một vòng thì thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, anh đã thay một cái áo sơ mi đen và quần tây, đang ngồi xem laptop.

Bên này Thẩm Tuyền vừa bước xuống giường, chân chạm vào thảm.

Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ truyền đến: "Mang dép vào."

Thẩm Tuyền khựng lại, mũi chân quờ quạng móc trúng đôi dép lê bên cạnh, cô mang vào rồi đi vào nhà tắm. Phòng tắm đã được thay một tấm thảm mới, bên trong khô ráo, đóng cửa phòng tắm lại, kem đánh răng đã được trét sẵn, Thẩm Tuyền nhíu mày, cúi đầu đánh răng sau đó rửa mặt. Làm xong bước ra, Văn Trạch Lệ vẫn đang xem laptop trên ghế sô pha.

Thẩm Tuyền xoa xoa tay đi qua đó, cô đi vòng ra sau ghế sô pha và cúi đầu nhìn. Anh đang xem hình ảnh của một ngôi nhà.

Thẩm Tuyền nằm sấp xuống ôm cổ anh: "Anh muốn mua nhà à?"

Văn Trạch Lệ nắm chặt lấy tay cô: "Ừ, mua một căn nhà lớn song lập, nhiều phòng một chút, dưới lầu là nhà trẻ, đằng sau là tiểu học, đằng trước là trung học, hơn nữa còn gần đại học thủ đô."

"Nơi này ở khu Thế Mậu." Thẩm Tuyền nhận ra tòa nhà này ngay, giá trị cũng rất đắt, một mét vuông tầm khoảng mười lăm vạn. Văn Trạch Lệ hôn mu bàn tay cô rồi nói: "Ừ, giữ lại ba phòng, một phòng cho con, một phòng cho giúp việc và một phòng cho khách."

Thẩm Tuyền thờ ơ hỏi: "Không mua biệt thự?"

Câu hỏi này khiến Văn Trạch Lệ cứng người, điều này làm anh nhớ đến biệt thự Lam Loan. Thật ra nơi đó không được xem là quá tốt nhưng cũng xem như quý giá, lúc trước khi sắp xếp một căn nhà cho nhà gái, anh đã tùy ý chọn nó. Nếu được sống theo sở thích của mình, anh không thích ở biệt thự.

Thẩm Tuyền chạm nhẹ vào đôi môi mỏng của anh: "Ngay từ đầu anh đã có thái độ qua loa."

Văn Trạch Lệ: "Là lỗi của anh, lỗi của anh."

Thẩm Tuyền lại nằm xuống, ôm cổ anh nói: "Khu Thế Mậu thì tốt đấy nhưng vấn đề chính là rất dễ bị kẹt xe."

"Vậy nên thỉnh thoảng muốn ra ngoài thì đi tàu điện ngầm cũng được, huống chi điều kiện sinh hoạt của khu này rất tốt, dưới lầu toàn là khu mua sắm với ăn uống, tốt cho bọn trẻ."

Anh suy nghĩ rất chu đáo.

Thẩm Tuyền nhìn hàng chữ Trường Quốc tế Uất Kim Hương, sau đó nói: "Vậy thì mua đi."

"Mua cho em." Văn Trạch Lệ nói.

Thẩm Tuyền: "Được."

Cô đứng dậy thả anh ra. Thẩm Tuyền bước tới uống hết ly nước. Văn Trạch Lệ đóng laptop lại, nắm lấy bàn tay của cô rồi đi xuống lầu, gọi điện cho người môi giới của tòa nhà.

Anh nhắn người ta để lại một căn phòng và sẽ giao tiền đặt cọc vào nửa tiếng sau.

Mạc Điềm ở dưới lầu một nghe được: "Sao thế? Muốn mua nhà à?"

Văn Trạch Lệ kéo Thẩm Tuyền đi tới cạnh bàn ăn, anh nói: "Vâng, mua một căn cho cô ấy."

Mạc Điềm nghe xong: "Ồ."

Thẩm Tiêu Toàn ngồi đối diện nói: "Không phải mới chuyển tới căn hộ 188 sao? Lại mua nữa à?"

Văn Trạch Lệ ngồi xuống, cười nói: "Mua một căn để sau đứa nhỏ ra đời có thể ở."

Thẩm Hách: "Mua ở đâu ạ?"

"Bên khu Thế Mậu."

Thẩm Hách: "... Bên đó rất đắt đấy."

Thẩm Tiêu Toàn nhìn Thẩm Hách, hừ lạnh nói: "Thời gian này con hồ đồ rồi à? Chẳng phải năm ngoái chị con mới mua cho con một căn ở bên đó sao?"

Thẩm Hách chớp mắt, một hồi lâu sau mới nhớ: "Ơ, đúng rồi, bàn giao lúc nào vậy? Sao con không nhận được thông báo."

Mạc Điềm: "Con mau cút đi."

Văn Trạch Lệ nhìn em vợ rồi cong môi cố nín cười. Anh nhích tới nói bên tai của Thẩm Tuyền: "Có khi lúc em vợ sinh ra đã vứt nửa não trong bụng mẹ rồi."

Thẩm Tuyền híp mắt đẩy anh ra.

Văn Trạch Lệ buồn cười, cúi đầu ăn sáng.

Ăn sáng xong, Văn Trạch Lệ cầm áo khoác mặc vào cho Thẩm Tuyền, hai người đi đến bệnh viện tư nhân, bệnh viện này là chỗ Văn Trạch Lệ nhập viện vì bị sốt đợt trước.

Sau khi xuống xe, Văn Trạch Lệ nắm tay dắt Thẩm Tuyền lên lầu, chợt nghĩ đến gì đó, anh nói: "Hay em để em vợ đi theo anh, cậu ấy ở cạnh em cũng chỉ sợ em kính em, rất khó tìm được tự tin. Đi theo anh thì không giống vậy, bọn anh cũng là đàn ông, có một số việc anh có thể trực tiếp dạy cậu ấy, đâu thể cứ để cậu ấy như thế mãi, đúng không?"

Thẩm Tuyền liếc anh một cái, cô suy nghĩ: "Để em suy nghĩ đã."

Đến khoa phụ sản trên tầng ba, rõ ràng Văn Trạch Lệ căng thẳng hơn, anh thấp giọng hỏi: "Khám có đúng không?"

Thẩm Tuyền: "Chắc là đúng.”

Bác sĩ quen thuộc đã đợi ở đó, hai người đi vào, bác sĩ Triệu là chủ nhiệm khoa phụ sản, bà ấy kéo kính lên, mở tờ đơn và yêu cầu Thẩm Tuyền đi lấy máu làm siêu âm B. Suốt thời gian sau đó Văn Trạch Lệ cũng đi theo cô, lúc lấy máu Thẩm Tuyền vô thức quay đầu, Văn Trạch Lệ đưa tay ra che mắt của cô lại.

Thẩm Tuyền không còn căng thẳng như trước nữa.

Tiếp đó đi siêu âm B, có hai cô gái đang xếp hàng, hai người cũng đeo khẩu trang và kính râm, cả người toàn đồ hiệu. Hai người nhìn thấy Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền thì hơi kinh ngạc nhưng cũng không lên tiếng chào hỏi. Một người trong đó có nhìn Văn Trạch Lệ vài lần, Văn Trạch Lệ hoàn toàn không nhìn hai cô ấy, anh ôm Thẩm Tuyền, sắc mặt không tốt lắm: "Sao lại còn phải xếp hàng."

Thẩm Tuyền thấp giọng nói: "Cho dù là bệnh viện tư nhân thì tài nguyên chữa bệnh cũng có hạn."

Văn Trạch Lệ lạnh mặt không lên tiếng.

Anh không biết phụ nữ gặp rất nhiều vấn đề, những người có thân phận cao trừ việc không cần chen lấn với người khác lúc khám phụ sản ra thì vấn đề khác gần như cũng giống nhau.

Bác sĩ có thể hẹn trước còn tài nguyên có thể hẹn trước sao?

Thẩm Tuyền đi vào trước, hai người kia vẫn ở hàng sau. Sau khi ra ngoài, Thẩm Tuyền cầm tờ đơn đưa cho Văn Trạch Lệ, hai người rời khỏi hành lang rộng rãi sáng sủa này.

Lúc đi đến chỗ của chủ nhiệm, Thẩm Tuyền chợt nhớ, cô đã gặp một trong hai cô gái cao gầy lúc nãy trong khi xem bộ [ Săn tìm kho báu ], cô ấy là nữ chính.

Văn Trạch Lệ nghiên cứu tờ đơn kia, còn chưa nghiên cứu xong thì tờ đơn đã bị chủ nhiệm lấy mất.

Bà ấy cười nói: "Xin chúc mừng, được hơn ba tuần rồi."

Văn Trạch Lệ sững sờ, anh nhìn về phía Thẩm Tuyền, sau đó ôm chặt cô và hỏi chủ nhiệm: "Tiếp theo cần chú ý những gì ạ?"

Chủ nhiệm nhìn một lát rồi nói: "Không cần, cứ chờ có tim thai đã, cứ sinh hoạt như bình thường là được nhưng trước ba tháng cần phải chú ý, ừm cần tránh chuyện phòng the."

Văn Trạch Lệ: "Chắc chắn rồi."

Thẩm Tuyền cũng hỏi chủ nhiệm: "Còn công việc thì sao? Tôi có được đi giày cao gót không?"

"Tạm thời đừng mang, cố gắng mang giày đế bằng đi."

Thẩm Tuyền: "Được, cảm ơn."

Tiếp đó chủ nhiệm lại dặn dò thêm vài câu, xem kết quả xét nghiệm máu, siêu âm B và lập hồ sơ. Nhà họ Thẩm và nhà họ Văn cũng có bác sĩ gia đình, vậy nên không cần lo về những việc này.

Quay lại xe, Văn Trạch Lệ ngồi ở ghế lái, anh nắm lấy tay Thẩm Tuyền, nhất thời cả hai cũng không nói gì. Hồi lâu sau, Văn Trạch Lệ cười nhẹ một tiếng: "Tuyền Nhi, em sắp làm mẹ rồi."

Thẩm Tuyền: "Ừm."

Văn Trạch Lệ nhìn cô, cong môi nói: "Anh cũng sắp làm bố rồi."

Thẩm Tuyền cười cười.

Thật ra hai người đều thấy rất vui nhưng tâm trạng cũng rất phức tạp. Ngẫm lại khoảng thời gian dây dưa trước đó, anh tới tôi đi, cứ dây dưa mãi lại thấy thực tế không ổn định.

Cho dù là sau khi tái hôn, nỗi bất an của Văn Trạch Lệ vẫn tồn tại, bởi vì một tờ giấy đăng ký kết hôn rất khó giữ một người như Thẩm Tuyền. nhưng bây giờ có con rồi.

Cảm giác không giống trước nữa, tâm trạng rất phức tạp.

Thẩm Tuyền thì không ngờ mình sẽ có con với người đàn ông này nhanh đến vậy, cuộc đời có quá nhiều chuyện bất ngờ. Cô nhích lại gần, sờ mặt Văn Trạch Lệ: "Văn Trạch Lệ, anh nói xem, anh sẽ yêu em cả đời chứ?"

Văn Trạch Lệ cụp mắt nhìn cô, đáp không chút do dự: "Đương nhiên."

"Anh hy vọng đứa trẻ này có thể trói buộc em."

Thẩm Tuyền nhíu mày: "Trói buộc em cái gì?"

"Để em mãi mãi không nghĩ đến hai chữ ly hôn."

Thẩm Tuyền cười cười, cô hôn lên khóe môi của anh: "Vậy em hy vọng anh nhớ thật kỹ, lần này tình yêu của chúng ta là bình đẳng, anh cho em một phần thì em sẽ đáp lại anh một phần, anh thu hồi một phần thì em cũng sẽ làm như thế."

"Anh dám vượt quá giới hạn, ngoại trừ đuổi anh ra ngoài, em sẽ tìm mười người đàn ông đến cho anh xem, em cũng có lúc đặc sắc như thế đấy."

Sắc mặt Văn Trạch Lệ thay đổi, âm trầm nhìn cô.

Quả nhiên chỉ có cô mới dám làm như thế.

Anh đưa tay siết eo cô: "Yên tâm, anh đây trừ chết trên người em thì không thể đến nơi nào được nữa."

Thẩm Tuyền: "Vậy thì tốt."

Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi, chặn môi của cô.

Một tay lại đỡ eo cô để tránh việc bụng cô đụng vào bảng điều khiển. Cơ thể Thẩm Tuyền cũng hơi nghiêng một chút, tự tránh để bản thân không bị đụng trúng bụng.

Hai vợ chồng nói chuyện gay gắt nhưng đồng thời bảo vệ đứa con trong bụng.

Hồi lâu sau, xe khởi động.

"Về nhà họ Thẩm nhé?" So với Lâm Tiếu Nhi, Văn Trạch Lệ nghĩ có lẽ Mạc Điềm sẽ chăm sóc tốt cho Thẩm Tuyền hơn, dù sao thì đó cũng là mẹ vợ mà. Thẩm Tuyền chống cằm nói: "Về ăn cơm trưa, em phải đến công ty."

Văn Trạch Lệ khựng lại, cầm vô lăng nói: "Nghỉ ngơi một ngày đã nhé, hay là anh đi làm giúp em?"

Thẩm Tuyền liếc anh một cái: "Chiều em phải mở hai cuộc họp."

"Về cái gì?"

"Thu mua Chip nghiên cứu."

Văn Trạch Lệ: "Chuyện này anh biết, gần đây anh với Tưởng Văn cũng đang nhắc đến việc này."

Thẩm Tuyền: "Thôi, em mở họp qua video."

Văn Trạch Lệ nhíu mày lái xe về nhà họ Thẩm. Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi cũng tới chờ tin tức, Văn Trạch Lệ đưa tờ giấy cho họ. Một phút sau Lâm Tiếu Nhi và Mạc Điềm ôm lấy nhau rồi cười hớn hở.

Thẩm Tiêu Toàn và Văn Tụng Tiên cũng thở phào nhẹ nhõm, tin tức từ bệnh viện mới khiến cho người ta an tâm.

*

Bốn tháng tiếp theo, Thẩm Tuyền đi bệnh viện làm kiểm tra thêm vài lần. Từ kiểm tra tim thai đến tuần thứ 13, đứa trẻ đã được năm tháng.

Mấy tháng này Thẩm Tuyền cũng đi làm, giày cao gót bị đổi thành giày đế bằng, người trong công ty biết cô mang thai nên cũng cẩn thận.

Lúc này thời tiết đã chuyển lạnh, bụng của Thẩm Tuyền cũng dần lộ ra, phần lớn thời gian cô đều mặc váy liền. Ngoại trừ bụng ra thì khuôn mặt và dáng người không có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp giống như trước kia.

Gần như ngày nào Văn Trạch Lệ cũng đến đón cô tan làm, ngoại trừ những lúc phải đi công tác ở bên ngoài.

Ngày quay về tòa nhà 188, Thẩm Tuyền ngồi xuống, Văn Trạch Lệ cũng ngồi xuống xoa bóp chân cho cô.

Anh ngước mắt lên nhìn cô rôid nói: "Anh sẽ cùng đi dự tiệc cuối năm với em."

Thẩm Tuyền nhíu mày: "Còn Văn thị của anh thì sao?"

Đường đường là chủ tịch của Văn thị lại chạy sang Thẩm thị dự tiệc cuối năm, cái này là cái quái gì chứ. Văn Trạch Lệ cười nói: "Em thấy có quan trọng không? Lại nói, Trạch Tân với bố anh cũng ở đó."

Thẩm Tuyền: "Được."

Xoa bóp chân xong, Thẩm Tuyền đi tắm, vì để cô được đi chân trần nên căn nhà này được lót thảm toàn bộ, Văn Trạch Lệ đi vào tắm giúp cô.

Da dẻ của cô rất trắng, cả người toát ra mị lực không nói nên lời.

Văn Trạch Lệ tắm cho cô xong thì cho cô ra ngoài. Sau khi Thẩm Tuyền lau tóc xong, cô gõ cửa nói: "Ra sớm một chút."

Văn Trạch Lệ ở trong khàn giọng nói: "Em mau đi tập yoga đi."

Thẩm Tuyền: "..."

Cô thay đồ tập yoga rồi đi tới chỗ cửa sổ sát đất, đối diện với ánh đèn vạn nhà và bắt đầu tập luyện. Lúc đang làm tư thế con mèo thì Văn Trạch Lệ đi ra, người đàn ông mặc áo ngủ màu đen, cổ áo để mở, giọt nước thuận theo tóc chảy vào cổ áo, anh xoa xoa tóc rồi miễn cưỡng đi đến chỗ cô.

Trên cằm vẫn còn một giọt nước.

Thẩm Tuyền nhìn anh, sau đó đổi tư thế, Văn Trạch Lệ đi qua đỡ eo của cô, sau đó cúi người hôn lên vành tai cô: "Vợ ơi."

Hô hấp của anh vẫn nặng nề, mang theo chút dục vọng còn chưa tiêu tan.

Thẩm Tuyền đổi tư thế khác rồi nói: "Thật ra đêm nay chúng ta có thể thử một chút."

Đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ híp lại: "Thật à?"

Thẩm Tuyền: "Ừm."

Tối đến, Văn Trạch Lệ cẩn thận đỡ Thẩm Tuyền. Một lát sau mới thật sự bắt đầu, Văn Trạch Lệ nắm eo của cô, yết hầu nhấp nhô.

Đêm về khuya, cuối cùng Thẩm Tuyền phải đá anh mấy cái thì anh mới thèm thuồng rời đi.

*

Cùng lúc đó, Thường Tuyết gửi tin nhắn cho Lâm Tập.

Thường Tuyết: [ Có phải cậu cả Văn muốn đến tham gia tiệc tối của công ty chúng tôi không? ]

Lâm Tập: [ Đúng. ]

Thường Tuyết: [ Vì cho mọi người một bất ngờ, hy vọng anh có thể cung cấp một ít ảnh đẹp của cậu cả Văn, tôi muốn làm album ảnh. ]

Lâm Tập suy nghĩ một lát rồi gửi một vài bức ảnh cho Thường Tuyết.

Thường Tuyết mở ra xem.

Kinh ngạc.

Ờm.

Chắc chắn sẽ bùng nổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK