Nhìn thấy Văn Trạch Lệ trở về, Mạc Điềm đứng dậy hỏi: “Mua được chưa?”
Văn Trạch Lệ bỏ chìa khoá xe xuống, kéo kéo cổ áo sơ mi rồi gật đầu, sau đó hỏi: “Mẹ, tin mẹ cho con chính xác chứ, thích ngủ có xem là mang thai không?”
Mạc Điềm sững sờ, “Này….phần lớn là vậy.”
Văn Trạch Lệ khôn xiết liếc nhìn Mạc Điềm, vài giây sau anh cầm điện thoại lên gọi cho bác sĩ Tiêu, bác sĩ Tiêu bên đó nghe câu hỏi này cũng sững sờ một lát, mới nói: “Lúc nào thì cô ấy có kinh?”
“Mấy ngày nay.”
Bác sĩ Tiêu: “Bình thường lúc hành kinh cũng sẽ thích ngủ, nhưng mà không mệt mỏi như thế, cần quan sát thêm.”
Văn Trạch Lệ trầm tĩnh lại, “Được.”
“Mang thai đầu có cần phải kiểm tra không?”
Đã có sẵn bác sĩ nên Văn Trạch Lệ thẳng thắn hỏi một thể, anh cũng từ từ bình tĩnh lại, hôm nay đi theo tiết tấu của Mạc Điềm, đến bây giờ trái tim vẫn đập nửa vời giữa không trung,
Bác sĩ Tiêu: “Có thể thử kiểm tra xem.”
Văn Trạch Lệ: “Được, cậu vẫn còn bồi dưỡng ở thành phố Hải à?”
Bác sĩ Tiêu: “Đúng vậy, còn mấy tiết học.”
“Hoàn thành rồi trở về sớm một chút.” Văn Trạch Lệ rất thẳng thắn, hàm ý là trở về sớm để chăm sóc vợ của tôi. Bác sĩ Tiêu ở bên kia cười rộ lên, gật đầu: “Được, về sớm hơn.”
Văn Trạch Lệ cúp máy.
Liếc mắt nhìn người nhà họ Thẩm, Mạc Điềm khụ một tiếng, bà cũng nghe thấy nội dung của cuộc trò chuyện, bà nói: “Đúng vậy, trong nhà có bác sĩ, chúng ta thật sự quá nóng vội.”
Văn Trạch Lệ xách theo túi rồi nói: “Con đi lên xem cô ấy.”
“Đi đi.”
*
Vào phòng, Văn Trạch Lệ để cái túi trong tay xuống rồi đi đến mép giường nhìn Thẩm Tuyền, cô cũng quen ngủ nằm sấp. Mi tâm của Văn Trạch Lệ nhảy dựng lên, cúi người lật cô lại, Thẩm Tuyền khẽ trở mình qua đây và vô thức túm lấy gối ôm, Văn Trạch Lệ vội vàng nhét gối ôm vào trong ngực cô.
Thẩm Tuyền ôm xuống dưới, Văn Trạch Lệ lại di chuyển tay cô lên để tránh đè vào bụng.
Lăn qua lăn lại thì Thẩm Tuyền tỉnh dậy, đôi mắt tỉnh giấc mang theo chút tức giận rồi dứt khoát nhìn người đàn ông trước mặt, Văn Trạch Lệ nín thở khi bị cô nhìn.
“Dậy rồi à.” Đầu ngón tay của anh gẩy sợi tóc trên trán cô.
Thẩm Tuyền vẫn nhìn anh như trước: “Tại sao làm ầm lúc em ngủ?”
Văn Trạch Lệ: “Không làm ầm.”
Thẩm Tuyền: “Em đang nằm sấp ngủ ngon, anh lại lật em qua, em đang ôm gối ôm ngon lành, anh kéo cái gì mà kéo?”
Giọng điệu hỏi chuyện này của cô cũng không lên xuống gì, chỉ là rõ ràng đôi mắt xinh đẹp xuất hiện vẻ bất mãn, sau lưng Văn Trạch Lệ chợt lạnh, anh nhỏ giọng nói: “Anh sợ em nằm sấp không thoải mái, ngoài ra cũng sợ em đè vào bụng.”
Thẩm Tuyền: “Cũng đâu phải lần đầu tiên em ngủ như vậy? Với lại em đè vào bụng thì sao?”
Văn Trạch Lệ cảm thấy chột dạ một hồi, “Đè…đè vào bụng không tốt.”
Thẩm Tuyền híp mắt mà không nói lời nào, cô lập tức túm chăn che mặt, chẳng muốn nhìn dáng vẻ của anh nữa, cô vẫn còn hơi buồn ngủ thật. Vốn dĩ anh không ngủ cùng, mình cô lên giường rồi trở mình vài vòng mới ngủ được, cuối cùng vừa quen với cảm giác ngủ thiếp đi.
Chưa ngủ được một chút, anh đã tới gây chuyện.
Văn Trạch Lệ cũng có thể cảm nhận được tính tình của cô.
Loại cáu kỉnh này không phải rất rõ ràng mà lúc ẩn lúc hiện, nhưng hơi có cảm giác đại loại như nóng nảy, Văn Trạch Lệ kéo cổ áo rồi cúi người xuống, đầu ngón tay thon dài túm lấy cái chăn.
Thẩm Tuyền kéo.
Anh cũng kéo.
Anh thấp giọng nói: “Đừng giận mà, hửm?”
Thẩm Tuyền không trả lời mà dùng sức kéo chăn. Văn Trạch Lệ nhận ra sức lực đó của cô, anh bắt buộc phải thả lỏng tay ra, đầu ngón tay sờ tóc cô: “Vợ ơi?”
“Không ngủ được? Nếu không thì anh dỗ dành em?”
Thẩm Tuyền không để ý.
Văn Trạch Lệ nhéo vành tai của cô. Thẩm Tuyền lạnh giọng nói: “Đừng nhéo.”
“Làn da của em đẹp quá, vừa sờ anh đã không nhịn được mà muốn nhéo.” Văn Trạch Lệ thấp giọng nói: “Em ăn gì lớn lên vậy? Sao làn da đẹp thế này.”
Thẩm Tuyền: “Mộc nhĩ đen.”
Văn Trạch Lệ nghẹn lời.
Thẩm Tuyền: “Anh cũng nên ăn nhiều hơn xíu.”
Văn Trạch Lệ: “.....”
Thẩm Tuyền: “Tránh cho đầu óc không đủ minh mẫn”
Văn Trạch Lệ bị nói cho nghẹn họng không bảo được gì. Anh nhìn phần chăn nhô lên trên giường, vài giây sau cười lên, ôm lấy cô rồi bảo: “Đừng giận anh nữa, nhé?”
Thẩm Tuyền đang im lặng trong chăn, có thể cảm giác được sức nặng của người đàn ông đang ôm mình, được anh ôm rất ấm áp. Sau vài phút im lặng, Thẩm Tuyền hơi giãy giụa.
Văn Trạch Lệ nhanh chóng buông ra rồi kéo chăn xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hai má cô đỏ lên vì ngủ, cho dù đôi mắt vẫn trầm lặng nhưng lại mang theo chút xíu vẻ buồn ngủ, khiến cho cô trông tràn đầy sức sống.
Chóp mũi của Văn Trạch Lệ kề cận chóp mũi cô, mè nheo mấy cái.
“Còn muốn ngủ không?”
Thẩm Tuyền: “Không ngủ nữa.”
“Trông em có vẻ rất buồn ngủ.” Đầu ngón tay của anh bỗng chốc lướt qua đuôi mắt cô. Thẩm Tuyền hừ lạnh: “Anh cũng biết đấy.”
Văn Trạch Lệ: “Anh sai rồi, anh sai rồi.”
Hai người nói chuyện mà hơi thở quấn quýt, ánh mắt cũng nhìn đối phương, Văn Trạch Lệ nói xin lỗi xong thì bầu không khí hơi hơi thay đổi, anh nở nụ cười rồi lấp kín đôi môi cô, đầu lưỡi đi vào thăm dò và tàn nhẫn phác hoạ.
Thẩm Tuyền ngửa cổ, một tay vòng qua cổ áo của anh rồi lảng vảng ở xương quai xanh, đầu ngón tay của cô hơi lạnh giá.
Nhưng ý khiêu khích rất rõ ràng.
Đôi mắt của Văn Trạch Lệ híp lại, tiếp theo ôm eo cô rồi đè lên người mình, ở lại khoé môi cô, thấp giọng nói: “Vết thương đỡ chưa?”
Tối hôm qua hai người cũng không dám làm gì.
Thẩm Tuyền: “Đỡ rồi.”
Văn Trạch Lệ gạt cái chăn ngăn cách giữa hai người, quỳ gối chống lên giường, chỉ chốc lát sau thì đè lên trên người cô, nhéo cằm cô rồi hôn.
Hôn nữa.
Văn Trạch Lệ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, động tác bỗng khựng lại.
Tay Thẩm Tuyền ôm cổ anh và cũng dừng lại theo, “Hửm?”
Hô hấp của Văn Trạch Lệ được xoa dịu, nhìn người phụ nữ trong ngực rồi suy nghĩ, tạm thời không biết mở miệng như thế nào. Châm chước rất lâu, anh mới nhỏ giọng nói: “Em thích ngủ như thế, hay là thử điều tra nguyên nhân xem?”
Ánh sáng chỗ này lờ mờ, mặt mày của anh mang theo vẻ ẩn nhẫn, cảm giác trên người Thẩm Tuyền cũng biến mất sạch sành sanh, cô lập tức đoán được ý của lời người đàn ông: “Anh chắc chắn chứ?”
“Anh chắc chắn thích ngủ cũng có thể là mang thai?”
Văn Trạch Lệ: “Anh không chắc, nhưng mà lỡ đâu?”
“Vợ à, em nghĩ xem, có phải hai ngày nay em ngủ hơi nhiều hay không.” Anh dùng đạo lý thuyết phục đối phương và dùng chân tình làm đối phương cảm động, giọng điệu mềm mỏng gấp một vạn lần, vô cùng mê hoặc lòng người.
Thẩm Tuyền nhìn anh.
Không trả lời.
“Trước kia em không như vậy chứ?”
Thẩm Tuyền hơi lắc đầu.
Văn Trạch Lệ ôm mặt cô rồi hôn hít, “Cho nên em thấy đó, có phải kiểm tra một tí sẽ thoải mái hơn không?”
Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn anh mà không trả lời, Văn Trạch Lệ thấy cô không trả lời thì trong lòng cũng sợ, vẫn đối mặt với cô như trước, một lúc lâu sau Thẩm Tuyền đẩy anh ra, Văn Trạch Lệ ngồi ở mép giường và mắt nhìn theo cô.
Thẩm Tuyền đi chân trần giẫm lên tấm thảm trải sàn ở đầu giường rồi định đi ra ngoài, bên ngoài không có thảm nên rất lạnh. Trước khi Thẩm Tuyền đạp chân xuống, cô sững sờ vài giây rồi cô xoay người lại tìm dép lê. Thấy vậy thì Văn Trạch Lệ nhanh chóng đưa dép cho cô, Thẩm Tuyền vịn bả vai anh đi vào.
Cô nói: “Kiểm tra thế nào?”
Văn Trạch Lệ thở phào một cái, đứng dậy đi lấy cái túi trên bàn trà, nói: “Em dựa vào bản hướng dẫn sử dụng phía trên là được.”
Thẩm Tuyền nhận lấy, tùy ý mở túi ra nhìn, vài giây sau cô nhìn Văn Trạch Lệ: “Không phải chúng ta luôn luôn dùng biện pháp sao?”
Cơ thể Văn Trạch Lệ cứng đờ.
Anh khoanh tay ho khan một cái, “Phần lớn thời gian là có, thỉnh thoảng hơn hai lần thì có khả năng bỏ sót.”
Thẩm Tuyền: “Xéo đi.”
Tên đàn ông chó má không đáng tin cậy.
Từ khi anh vứt thuốc tránh thai của cô, cũng rất lâu rồi cô chưa uống. Cô xách theo túi vào phòng tắm, lúc trước phòng tắm trong nhà được làm lớn theo sở thích của cô, cô đi đến trước bồn rửa tay, lấy cái hộp ra rồi đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, thật ra cái này rất đơn giản, sau khi bỏ xuống thì cô xoay người đi giải quyết sinh lý.
Sau khi chuẩn bị xong, cô lại đứng ở bồn rửa tay, trong tay cầm que kiểm tra nọ, không biết sao cô lại hơi ngập ngừng.
Cô đưa tay sờ bụng mình.
Vẫn là bình thường, hoàn toàn không cảm giác được gì.
Trên hướng dẫn sử dụng đã viết rõ “hai vạch màu đỏ” là có thai.
Đời này Thẩm Tuyền làm chuyện gì cũng quả quyết và mạnh mẽ, vào lúc này lại bắt đầu do dự nhiều như thế, đợi hơn mười giây nữa, Thẩm Tuyền mới bỏ que thử vào.
Cô gần như là nhìn không chớp mắt que thử thai nhuộm đỏ vạch đầu tiên, lỗ hổng nho nhỏ tiếp theo cũng hơi nhuộm màu nước tiểu, nhưng mà vạch đỏ thứ hai không xuất hiện.
Khoảnh khắc đó tâm trạng của Thẩm Tuyền rất phức tạp.
Cô chìa tay vặn mở cửa phòng tắm, dựa vào cửa và nhìn về phía người đàn ông ngoài cửa. Văn Trạch Lệ tựa vào cái tủ, đôi mắt vẫn nhìn sang bên này, nhìn thấy cô đi ra thì vô thức đứng thẳng người.
Thẩm Tuyền đi ra phòng tắm, nhét que thử trong tay vào ngực anh.
Văn Trạch Lệ lập tức đưa tay nhận lấy, nhìn thì chỉ có một vạch.
Thẩm Tuyền ngồi ở mép giường, đôi chân dài bắt chéo nói: “Không có.”
Lúc mua que thử thai này, Văn Trạch Lệ đã đọc khái quát mô tả trên bao bì vài lần, bây giờ nhìn thấy hiện vật thì đầu ngón tay của anh khẽ run.
Một lúc lâu sau anh mới vứt món đồ này đi, đi đến đầu giường rồi ngồi xuống ôm eo cô, ôm cô vào trong lòng. Thẩm Tuyền thản nhiên hỏi: “Anh mong đợi lắm à?”
Văn Trạch Lệ hất cằm lên, đôi môi mỏng in xuống trán cô một nụ hôn, giọng nói nghẹn ngào: “Anh mong đợi.”
Thẩm Tuyền không đáp lại.
Lúc sau cô xoay người ngồi trên đùi anh, đầu ngón tay cởi cúc áo của anh. Văn Trạch Lệ rũ mắt, sau đó bàn tay lớn dọc theo làn váy, chút xíu ánh nắng bên ngoài đi vào từ kẽ hở của rèm cửa sổ.
Thẩm Tuyền ngửa cái cổ tinh tế trắng ngần lên, mồ hôi sau lưng liên tiếp lăn xuống, vài giọt nắng rơi trên cặp chân thon dài của cô, chỉ thấy mũi chân thẳng băng.
Bàn tay lớn kéo cẳng chân của cô qua đây.
Giọng nói của Văn Trạch Lệ rất trầm, vừa hôn lên hai má và cổ cô, vừa nói: “Không vội, chúng ta vẫn còn trẻ tuổi thế này.”
Hơi thở của Thẩm Tuyền đứt quãng, cô kề bên bả vai anh nói: “Em đâu có vội, là anh nóng vội.”
Văn Trạch Lệ khẽ cười: “Thật không? Là ai vừa ngẩn ngơ trong phòng tắm lâu như thế?”
Thẩm Tuyền: “….Cút.”
Thật là niềm vui sướng tan như bọt xà phòng. Thời điểm hai người đi ra khỏi phòng đã hơn năm giờ chiều rồi, trong nhà đang chuẩn bị cơm tối, nhìn thấy hai người họ.
Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm trong phòng khách cũng dừng việc lại, ánh mắt đồng loạt nhìn qua.
Thẩm Tuyền vừa nhìn đã biết suy nghĩ của bố mẹ.
Cô nói: “Không có thai.”
Mạc Điềm: “Hả?”
Thẩm Tiêu Toàn nhíu mày: “Thử chưa?”
Văn Trạch Lệ gật đầu: “Thử rồi ạ.”
Trong phòng khách yên lặng một lúc. Mạc Điềm cũng không thể nói rõ đó là may mắn hay mất mát, bà nói: “Ôi chao không sao cả, đôi khi có sai sót cũng là bình thường.”
“Văn Trạch Lệ quá vội vã, không được rồi không được rồi.”
Văn Trạch Lệ khựng lại, không dám tin mà nhìn mẹ vợ: “Con vội?”
Mạc Điềm nhíu mày: “Con không vội à? Mẹ mới nói có thể, con đã lập tức hỏi phải làm sao bây giờ, con xem, rõ ràng con muốn dùng đứa trẻ để trói chặt con gái của mẹ.”
Văn Trạch Lệ tức đến bật cười: “Mẹ, rõ ràng là mẹ bắt đầu trước.”
“Mẹ bắt đầu thì làm sao? Mẹ cũng chỉ mở đầu thôi, là con cực kỳ nôn nóng, còn bảo bác sĩ gia đình mau mau trở về, con nói xem có phải con cho rằng có đứa bé, Tuyền nhi mới không rời khỏi con?”
Trong nháy mắt, một câu nói vô tình đánh trúng tâm tư của Văn Trạch Lệ, anh cắn chặt răng rồi đối mặt với mẹ vợ, rõ là đã để ý không nói rõ. Anh cẩn thận liếc nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cười như không cười nhìn anh.
Văn Trạch Lệ fuck một tiếng, kéo kéo cổ áo: “Anh không vội đâu vợ ơi, thật đó thật đó.”
Nếu như không phải mẹ vợ nghi ngờ vớ vẩn một hồi, anh không nghĩ đến chuyện này thật. Nhưng lúc này mẹ vợ người ta đổ lỗi lầm cho anh, anh cũng không thể tiện tay đẩy lỗi lại cho mẹ vợ được, ai bảo anh là con rể chứ, thêm Thẩm Tuyển là anh vất vả cưới về, bây giờ chỉ có thể nhịn mọi thứ.
Cả gia đình ngồi trong phòng khách một lát, cơm nước xong xuôi mới đứng dậy vào phòng ăn.
Thẩm Tiêu Toàn và Văn trạch Lệ đi cùng nhau, ông vỗ vai Văn Trạch Lệ nói: “Bố có thể hiểu tâm trạng của con.”
Văn Trạch Lệ sững sờ liếc nhìn Thẩm Tiêu Toàn.
Bố vợ Thẩm Tiêu Toàn nói xong lời này thì ngồi xuống, dáng vẻ không dám nhiều chuyện. Văn Trạch Lệ híp híp mắt, nghĩ thầm có thể người bị mẹ vợ hãm hại không chỉ có mình anh.
Mọi người cũng là người bị hại.
Nghĩ như vậy, trong lòng anh thoải mái hơn nhiều.
*
Qua nhà họ Thẩm ở một đêm, ngày hôm sau mang quà đáp lễ trở về nhà họ Văn, buổi đám cưới chấn động này cứ vậy mà kết thúc. Đồng thời Văn Trạch Lệ để người đưa hành lý của Thẩm Tuyền đến tòa nhà 188, trước khi vào ở, anh dẫn cô đến cục quản lý bất động sản, Thẩm Tuyền nhướng mày, “Làm gì vậy?”
“Sang tên.”
Thẩm Tuyền: “Căn nhà nào?”
“Anh muốn tặng căn hộ ở 188 cho em.”
Bởi vì anh ở tầng cao nhất của 188, đi lên nữa là sân bay tư nhân. Thẩm Tuyền sửng sốt, cô nhìn anh một lúc lâu: “Tặng em thật à?”
Văn Trạch Lệ ôm eo cô rồi đè trên ghế, đưa túi văn kiện cho nhân viên công tác, trong túi văn kiện có một phần là tài liệu của Thẩm Tuyền, một phần là của Văn Trạch Lệ, bởi vì không liên quan đến các khoản cho vay linh tinh nên thủ tục không rườm rà như thế, căn nhà này là mua trọn vẹn.
Lúc nhân viên công tác xử lý căn nhà xa xỉ này, không nhịn được mà liếc nhìn Thẩm Tuyền một cái, lại nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Không ngạc nhiên khi tòa nhà 188 là điểm mốc CBD của giới tài chính, ngay từ đầu giá cả đã là giá trên trời, đến nay giá cả càng khỏi phải bàn.
Căn nhà giống kiểu này, tỉ lệ đổi chủ rất ít, trừ khi là ly hôn rồi đụng phải phân chia tài sản.
Mà kiểu trực tiếp sang tên này, thậm chí chi phí cũng là chính chủ doanh nghiệp bỏ tiền túi, quả thật là ít lại càng ít, nhân viên công tác nhìn Thẩm Tuyền thêm vài lần.
Có thể nắm trong tay loại nhà này từ một người đàn ông, chắc chắn rất đỉnh.
Lại thấy đôi vợ chồng này vừa kết hôn chưa được bao lâu.
Vừa kết hôn chưa được bao lâu đã lôi kéo được một căn nhà đáng giá như thế. Tiếp đó lại thấy Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền.
Nhân viên công tác sững sờ.
Đây….Nếu là hai người nọ, hình như cũng không bất ngờ lắm. Dù sao miễn phí 15 ngày buffet, hãy còn 100 trường học cũng tốn rất nhiều tiền.
Sau khi xong xuôi, Văn Trạch Lệ lại gọi điện thoại cho luật sư nhà mình, anh nói: “Qua đây chứng thực bất động sản.”
Làm xong công chứng, căn nhà này không thuộc tài sản chung của hai vợ chồng mà chỉ thuộc về một mình Thẩm Tuyền, Văn Trạch Lệ để bút xuống rồi nhìn cô, khóe môi lại mỉm cười: “Thích không?”
Thẩm Tuyền cũng bỏ bút xuống, nhìn anh một lúc lâu, không khách sáo nói: “Thích lắm, cảm ơn.”
Văn Trạch Lệ cười rộ lên rồi nắm tay cô: “Ừ, về nhà ăn cơm.”
“Cảm ơn vợ đã chứa chấp anh.” Sau này căn nhà này thuộc về Thẩm Tuyền, Văn Trạch Lệ trở thành người ở nhờ, Thẩm Tuyền nhìn lướt qua anh, “Đâu có đâu có, nộp tiền thuê theo thị trường đi.”
Văn Trạch Lệ lên xe, vô thức đi lấy thuốc lá.
Sau khi nghe xong, anh nhướng mày: “Không phải chứ? Còn định thu tiền thuê nhà?”
Thẩm Tuyền đến gần, đầu ngón tay tóm lấy điếu thuốc trên khóe môi anh, “Thu chứ, anh gắng sức trên giường là được.”
Văn Trạch Lệ rũ mắt nhìn cô, cười rộ lên, “Cái này thì dễ, vấn đề có thể dùng cơ thể giải quyết cũng không thành vấn đề.”
Thẩm Tuyền: “Xéo đi.”
Cô dập điếu thuốc rồi vứt đi.
Văn Trạch Lệ nhìn hành động của cô, vài giây sau nói: “Anh nên cai thuốc.”
Thẩm Tuyền nhìn lướt qua anh: “Tốt nhất là vậy.”
Lỡ như có con, lại cai thì đã quá muộn
Văn Trạch Lệ mở bảng điều khiển, lấy điếu thuốc và bật lửa còn dư từ bên trong ra, đẩy cửa rồi ném thẳng vào thùng rác, Thẩm Tuyền dựa vào cửa sổ xe nhìn anh.
Văn Trạch Lệ lên xe, kéo cô khỏi cửa sổ và cài dây an toàn cho cô.
Thẩm Tuyền nhìn anh hỏi: “Nếu như nghiện thuốc lá thì phải làm sao bây giờ?”
Văn Trạch Lệ ngước mắt lên, nhướng mày: “Vậy thì ăn em đó.”
Thẩm Tuyền chậc một tiếng, trái lại không phản bác.
Văn Trạch Lệ khẽ cười ra tiếng rồi khởi động xe. Hai người trở lại tầng cao nhất của 188. Thẩm Tuyền vừa cởi giày vừa nói: “Tối nay dì không đến nấu cơm, chúng ta ăn thế nào?”
Văn Trạch Lệ ngồi xổm xuống, chỉnh sửa tất chân cho cô một tí: “Gọi nhà ăn dưới tầng đưa lên.”
Thẩm Tuyền: “Cũng được.”
Cô đi vào phòng khách, tiện thể xõa tóc xuống. Văn Trạch Lệ đặt túi văn kiện lên bàn trà: “Phải mấy ngày sau sổ nhà mới có, đến lúc đó gọi Lâm Tập đi lấy.”
Thẩm Tuyền: “Ừ, em đi tắm đây.”
Văn Trạch Lệ cười đi lên ôm eo cô từ phía sau: “Cùng nhau tắm.”
Thẩm Tuyền đẩy anh một cái.
Văn Trạch Lệ chặn ngang rồi bế Thẩm Tuyển lên, cắn môi cô: “Sao cũng phải để anh trả chút tiền thuê chứ, không thì sao anh có gan sống ở chỗ này.”
“Anh sợ nhất là bị phụ nữ nuôi, cơ thể cường tráng thế này, sao có thể vô liêm sỉ như vậy chứ?”
Thẩm Tuyền: “Đó là anh không biết xấu hổ.”
Văn Trạch Lệ: “......”