Tất nhiên là từ một phía Văn Trạch Lệ, anh quan tâm đến con trai nhiều hơn, kiên nhẫn với con trai hơn, anh cũng không còn khó chịu khi Thẩm Tuyền thường xuyên ôm con trai nữa.
Với anh, con trai là một sinh vật nhỏ bé yếu ớt cần được bảo vệ và yêu thương. Sau khi Thừa Thắng được niêm yết, Văn Trạch Lệ đưa Thẩm Tuyền tới thành phố Hải.
Lúc nắm tay, hai vợ chồng nhìn nhau.
Năm đó hai nhà Văn – Thẩm liên hôn, không có tình yêu mà chỉ là một cuộc liên hôn đơn thuần, Văn Trạch Lệ lặng lẽ trở thành cổ đông lớn của Thừa Thắng, hai người gặp nhau ở Thừa Thắng.
Họ nhìn nhau, mùi thuốc súng nồng nặc.
Mà bây giờ, hai nhà Văn – Thẩm lại trở thành thông gia, có tình yêu, kết hôn vì tình yêu, bọn họ còn có một đứa con, dưới sự điều hành của vợ chồng Văn – Thẩm, Thừa Thắng được niêm yết trên thị trường.
Vợ chồng mặn nồng, tương lai đáng mong chờ.
*
Năm 4 tuổi, Văn Thân đi học mầm non, 6 tuổi thằng bé ăn nói rõ ràng, thằng bé cũng nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề, bố nhà người ta quan tâm tới việc ở trường con mình được học cái gì hơn.
Nhưng điều mà bố mình quan tâm nhất lại là ở trường nó nói chuyện với bao nhiêu bạn nữ.
Ngày hôm đó, còn chưa cởi cặp sách ra, Văn Trạch Lệ đã kéo tay con trai ngồi lên đùi mình: “Hôm nay ở trường con nói chuyện với bao nhiêu bạn nữ?”
Văn Thân liến thoắng nói: “Hai bạn ạ.”
“Con trai ngoan, có tương lai đấy.” Văn Trạch Lệ mỉm cười xoa tóc thằng bé, lúc này Thẩm Tuyền đi xuống cầu thang và nhìn về phía này.
Văn Trạch Lệ lập tức đổi giọng: “Hôm nay giáo viên có giao bài tập không?”
Văn Thân nhìn bố một cái, cảm thấy sự quan tâm của anh quá giả tạo.
“Có giao một ít ạ.”
Thẩm Tuyền đã đi xuống, tóc của cô dài hơn trước, tùy tiện buộc đằng sau, cô mở cặp của con trai ra, lấy sách bài tập mà giáo viên ở trường giao về nhà ra rồi đặt lên bàn nói: “Thân Nhi, đừng ăn vạ bố con nữa, đi xuống làm bài tập đi.”
Văn Thân hét to: “Không phải là con muốn ăn vạ đâu, là bố muốn biết hôm nay con nói chuyện với mấy bạn nữ.”
Văn Trạch Lệ luống cuống tay chân che giấu, nhưng con trai đã nói xong. Anh chậc một tiếng: “Là bạn học thôi, bạn nữ gì chứ, con phân biệt giới tính rồi con trai.”
“Con đâu có, là bố hỏi hoài mà.” Văn Thân hét to, nói rồi thằng bé lập tức trượt xuống đùi Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ nhìn vào mắt của vợ mình, khụ một tiếng, dựa vào thành ghế sô pha nghịch điện thoại, nói: “Anh chỉ hi vọng nó có thể có một tình yêu từ thuở nhỏ…”
Tình cảm từ thuở nhỏ…
Thẩm Tuyền chỉ ước gì có thể tát cho người đàn ông này một cái.
Cô kéo con trai ngồi xuống, hờ hững nói: “Anh định biến con trai mình giống như em trai của anh à?”
Văn Trạch Lệ ngước mắt lên nhìn Thẩm Tuyền, rồi lại nhìn con trai, bây giờ giọng điệu đã trở nên nghiêm túc: “Con trai anh sẽ không như vậy.”
Thẩm Tuyền hừ lạnh.
Văn Trạch Lệ khụ một tiếng, có phần chột dạ, sau đó anh đứng dậy khỏi sô pha, đi qua ngồi xuống thảm, ôm lấy Thẩm Tuyền từ đằng sau.
Anh thấp giọng nói: “Thân Nhi đã học lớp mẫu giáo lớn rồi, em có thể đi hưởng tuần trăng mật với anh không?”
Thế nên mới nói không thể chiều phụ nữ được, thấy chưa, từ khi anh đồng ý sẽ không làm ầm ĩ mà yêu thương con, không hay nổi ghen theo ý cô, thứ anh nhận được là việc Thẩm Tuyền hoàn toàn quên chuyện đi hưởng tuần trăng mật.
Con trai biết nói, con trai biết bò, con trai biết đi, con trai đi học mầm non. Thẩm Tuyền nhất quyết muốn tham gia, anh là người làm bố, cũng bị ép cùng tham gia, tham gia rồi lại tham gia, thời gian cứ thế chảy qua kẽ tay, nhoáng một cái con trai đã lên mẫu giáo lớn, mà tuần trăng mật của anh và Thẩm Tuyền vẫn còn cách rất xa.
Thẩm Tuyền đang dạy con trai viết chữ, sau khi nghe vậy, cô ngẩng đầu liếc anh một cái.
Văn Trạch Lệ nhướng mày, đợi cô trả lời.
Tóc cô thật sự đã dài hơn rất nhiều, xõa tung trên vai, sờ vào sẽ cảm thấy mượt mà. Mấy năm nay Thẩm Tiêu Toàn đã chính thức từ chức chủ tịch Hội đồng quản trị, Thẩm Tuyền vẫn là CEO, nhưng cô cũng đã là chủ tịch Thẩm. Còn Thẩm Hách, sau khi bị kích thích bởi chuyện của Tô Hảo, tính cách đã thay đổi rất nhiều.
Bây giờ đã thành lập một công ty khác, tự mình làm chủ.
Mấy năm nay Thẩm Tuyền lo cho con, lo cho gia đình, lo cho công ty, năm tháng khiến cô càng xinh đẹp hơn, càng nền nã hơn, Văn Trạch Lệ tới công ty của Giang Úc, nửa năm lại tiêm một liều thuốc tránh thai, vậy nên bọn họ sẽ không có con nữa. Thẩm Tuyền cũng biết ý định của Văn Trạch Lệ nên cũng tùy anh.
Cô nhàn nhạt nói: “Đợi em sắp xếp thời gian đã.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Được thôi.”
“Mẹ ơi, bố ơi, mau nhìn con viết này…” Văn Thân phát hiện bố mẹ đang nhìn nhau anh anh em em, thằng bé kéo Thẩm Tuyền nhìn vào vở của nó. Văn Trạch Lệ lạnh lùng liếc con trai một cái, nhưng Văn Thân không hề sợ hãi, thằng bé rúc vào lòng Thẩm Tuyền: “Mẹ ơi, mẹ nhìn con này.”
Thẩm Tuyền quay đầu, nhìn chữ của con trai, cầm lấy bút của thằng bé, nắm tay nó rồi nói: “Chữ này phải viết như thế này…”
“Ô vuông tập viết là để cố định chữ của con, đừng viết to quá, cũng đừng viết nhỏ quá, viết to lên một chút, đúng rồi…” Giọng nói của Thẩm Tuyền vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lại có thể nghe ra sự kiên nhẫn và dịu dàng từ giọng nói của cô.
Văn Trạch Lệ ôm cô, cùng nhìn vào sách bài tập của con trai, nghe giọng nói dễ nghe của cô.
Anh hôn lên mặt cô: “Vợ à, dáng vẻ em dạy Thân Nhi học bài đẹp quá.”
Thẩm Tuyền giật giật khóe môi, mặc kệ anh.
Chỉ một lúc sau giúp việc đã nấu cơm xong, một nhà ba người đứng dậy đi ăn cơm. Khi Thân Nhi 4 tuổi, đi học mầm non, để cho tiện một nhà ba người đã chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm, chuyển tới Thế Mậu bên này, chỉ là sau khi chuyển tới đây, thời gian con trai ngủ cùng bọn họ càng ngày càng nhiều. Văn Trạch Lệ bế con trai lên ghế, lấy cái thìa nhỏ rồi đưa cho thằng bé.
Trước mặt là giúp việc chuyên nấu cơm cho trẻ.
Văn Thân nhận lấy cái thìa, mất kiên nhẫn đẩy tay của bố ra: “Để con tự làm.”
Văn Trạch Lệ chậc một tiếng: “Giọng điệu tự tin thật đấy.”
Văn Thân cầm thìa lên, bắt đầu xúc cơm ăn. Văn Trạch Lệ chống tay vào bàn, nhướng mày nhìn thằng bé, xem khả năng của nó đến đâu: “Rơi rồi…”
Anh còn cố ý đứng bên cạnh trêu Văn Thân.
Văn Thân tức giận xúc thêm một thìa nữa nhét vào miệng, đôi mắt giống Văn Trạch Lệ mang theo sự khiêu khích, kết quả là dù sao cũng là con nít, thằng bé run tay, một thìa rau xanh rơi trên mặt bàn.
Văn Trạch Lệ đặt đầu ngón tay lên môi, cười rộ lên.
Văn Thân tức giận hét lên: “Mẹ ơi…”
Giọng nói đó như thể xé toạc bầu trời. Thẩm Tuyền ăn ngô, bật cười kéo cổ áo Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ khụ một tiếng, xoa đầu con trai: “Không sao, con vẫn là trẻ con mà.”
Văn Thân lại càng tức giận hơn.
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này.
Trước đây anh rất thích mặc áo sơ mi màu đen, tủ quần áo phần lớn là màu đen, thi thoảng có một số khác biệt, nhưng chỉ là cổ tay áo có viền vàng hoặc có họa tiết. Thật ra người đàn ông này ngày càng quyến rũ, vừa trưởng thành vừa rắn rỏi, khi chơi đùa với con trai, giữa hai đầu lông mày của anh mang theo sự ngạo nghễ không thể che giấu.
Thẩm Tuyền bẻ một miếng ngô, đứng dậy đưa đến bên miệng anh.
Văn Trạch Lệ vừa dỗ con trai, vừa há miệng ăn. Khi ngón tay của Thẩm Tuyền chuẩn bị rời đi, Văn Trạch Lệ trộm cắn một cái, Thẩm Tuyền liếc anh một cái, cái liếc mắt này khiến Văn Trạch Lệ cong môi, mang theo ý cười xấu xa, còn Văn Thân ở bên này lầm bầm tiếp tục ăn cơm, lần này ăn liền một mạch ba miếng mà không rơi rụng miếng nào, thằng bé giật ống tay áo của Văn Trạch Lệ: “Bố thấy chưa, con ăn giỏi lắm này.”
Văn Trạch Lệ quay đầu nhìn con trai, vỗ tay một cách qua loa.
“Giỏi lắm giỏi lắm.”
Văn Thân thấy vậy lại càng tức hơn. Qua loa quá, mình sắp nổi giận rồi.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Tuyền tắm rửa cho Văn Thân, phòng tắm lộn tùng phèo.
Văn Trạch Lệ tiến vào, dùng khăn tắm to bọc con trai lại, trong tay Văn Thân vẫn cầm một con vịt vàng, thằng bé bóp mạnh, nước phun lên một nửa khuôn mặt của Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu tránh thoát, quay đầu rồi lạnh lùng vỗ vào mông thằng bé mấy cái.
Văn Thân vừa thấy bố lạnh mặt, lập tức trở nên ngoan ngoãn. Văn Trạch Lệ đặt thằng bé lên sô pha, thuận tay lấy con vịt vàng trong tay nó rồi ném sang một bên.
Văn Thân nhìn con vịt vàng kia, cũng không dám hó hé gì, thằng bé nhón chân tìm mẹ. Thẩm Tuyền ra khỏi phòng tắm, buộc lại tóc và cầm quần áo của con trai đi tới, nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Văn Thân.
Cô quay đầu nhìn Văn Trạch Lệ, cổ áo của người đàn ông ướt đẫm, hiển nhiên là do con gây ra, cô quay lại vỗ vài cái vào mông con trai, thấp giọng hỏi: “Con chọc bố à?”
Bình thường ở ngoài Văn Trạch Lệ mạnh mẽ lạnh lùng, thỉnh thoảng về nhà cũng để lộ chút lạnh lùng, con trai cũng sẽ vô cùng sợ hãi. Văn Thân cúi đầu không dám hé răng.
Văn Trạch Lệ đứng dậy, cởi cúc áo sơ mi, đi sang bên kia thay một chiếc áo sơ mi khác, khi trở lại, anh vừa cúi đầu cài cúc áo sơ mi, vừa nhìn chằm chằm Văn Thân: “Bố đã nói rồi đúng không? Không được dùng vịt vàng phun nước vào người khác, con không nhớ à?”
Văn Thân cúi đầu, không dám hé răng.
Trước đây Văn Thân bắn nước vào mắt Thẩm Tuyền, từ đó về sau Văn Trạch Lệ rất nhạy cảm với chuyện này, Văn Thân đã chạm vào vảy ngược của anh. Thẩm Tuyền mặc quần áo cho con trai, khẽ nói với Văn Trạch Lệ: “Anh mau đi đi, đã bảy giờ rồi.”
Văn Trạch Lệ đứng thẳng người, đôi mắt hẹp dài nhìn con trai, anh vừa cài cúc áo sơ mi vừa nói: “Em cứ che chở cho nó đi.”
Thẩm Tuyền: “Con mới bao lớn chứ, có thể nhớ được bao nhiêu.”
Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi sang bên kia đeo đồng hồ. Thẩm Tuyền bế Văn Thân lên giường, lấy truyện cổ tích kể cho thằng bé nghe, Văn Trạch Lệ mặc áo khoác vào, nói với Thẩm Tuyền: “Khoảng mười một giờ anh về.”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
Đêm nay có một bữa tiệc, Thẩm Tuyền lười đi, Văn Trạch Lệ lại không thể không tham gia. Anh thắt cà vạt, đi tới nâng cằm Thẩm Tuyền lên rồi hôn cô một cái, sau đó cúi đầu nhìn con trai.
Văn Thân nắm chặt quyển truyện cổ tích, làm ra vẻ ngoan ngoãn. Văn Trạch Lệ nhìn thằng bé vài giây, sau đó đưa tay xoa tóc thằng bé: “Đi ngủ sớm đi.”
Văn Thân: “Vâng.”
Văn Trạch Lệ cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại.
Bả vai cứng đờ của Văn Thân lập tức thả lỏng, thằng bé ngẩng đầu nhìn Thẩm Tuyền: “Mẹ ơi, bố còn tức giận nữa không?”
Thẩm Tuyền bảo thằng bé ngồi xuống, đắp chăn cho nó rồi lại điều chỉnh điều hòa trong phòng, cô nói: “Không giận nữa, bố cũng đã xoa tóc con rồi còn gì.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi của Văn Thân cũng lập tức thả lỏng, thằng bé nói: “Bố thù dai thật đấy, vẫn còn nhớ chuyện lần trước con bất cẩn bắn nước lên người mẹ.”
Thẩm Tuyền chạm nhẹ vào mũi thằng bé: “Vậy con cảm thấy con có đúng không?”
“Không đúng, lần sau con không dám nữa, nhưng có lúc con sẽ không thể khống chế được.” Có khi Văn Thân cũng cảm thấy mình không thể khống chế được bản thân, nhiều khi vui quá trớn là lại quên mất.
Thẩm Tuyền: “Con còn nhỏ, lớn thêm chút nữa là tốt thôi.”
Văn Thân lập tức trở nên vui vẻ, dựa vào giường bắt đầu đánh vần. Thẩm Tuyền chạm nhẹ vào mũi thằng bé, sau đó thu dọn quần áo dưới đất, dồn khăn bông các thứ vào thùng đựng đồ.
Sau đó Thẩm Tuyền đi tắm, tắm rửa xong đi ra ngoài, Thẩm Tuyền vẫn đang tập trung nằm trên giường học đánh vần, Thẩm Tuyền cầm máy sấy đi ra ban công sấy tóc.
Chỉ một lúc sau Văn Thân xuống giường, cầm quyển từ mới tiếng Anh luẩn quẩn bên chân cô.
“Táo, cam, chuối.”
“Sữa, đồ uống, cà phê.”
“Màu xanh, màu đỏ, màu trắng.”
Sau khi Thẩm Tuyền sấy tóc xong, cô dẫn con trai đang học từ mới quay lại giường, sau đó cô cầm tài liệu, dựa vào đầu giường để đọc. Văn Thân dựa vào đùi mẹ, tiếp tục học từ mới.
Hai mẹ con yên lặng làm việc của mình một cách kỷ luật. Rất nhanh sau đó, Văn Thân không nhịn được mà ngủ thiếp đi, Thẩm Tuyền dịch lại vị trí cho thằng bé, đắp chăn đàng hoàng.
Sau đó cô đứng dậy, ngồi xuống ghế sô pha, mở laptop ra nhìn một lúc lâu.
Gần mười một giờ.
Cửa phòng mở ra.
Thẩm Tuyền nâng mắt nhìn một cái.
Văn Trạch Lệ cởi áo khoác treo trên giá, liếc mắt về phía giường: “Ngủ rồi à?”
Thẩm Tuyền thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn màn hình: “Ừ.”
Văn Trạch Lệ thuận tay tháo luôn cà vạt, lười biếng đứng bên cạnh giá treo quần áo, đầu lưỡi chạm vào một viên kẹo bạc hà, hai vợ chồng cũng vô cùng yên tĩnh là vì không muốn làm ồn đến con trai.
Một lúc sau Văn Trạch Lệ ăn hết kẹo bạc hà, anh đi tới chống tay lên lưng ghế sô pha nhìn màn hình. Thẩm Tuyền dựa người ra đằng sau, có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, vài giây sau Văn Trạch Lệ cúi người, nghiêng đầu rồi đôi môi mỏng dán lên cần cổ của cô, nụ hôn dày đặc ập tới.
Mấy năm nay Thẩm Tuyền vẫn luôn để tóc dài, làm tăng thêm sức quyến rũ của cô, đây là điều mà người ngoài không thể nhìn thấy được.
Chỉ khi ở nhà, Thẩm Tuyền mặc quần áo ở nhà tùy ý làm một số chuyện là có thể cảm nhận được ngay. Văn Trạch Lệ cắn vành tai cô, đầu ngón tay nghịch cổ áo của cô, thấp giọng nói: “Mẹ hiền chiều hư con, hình như em hơi bao dung cho Thân nhi rồi.”
Thẩm Tuyền ngửa người ra sau, ngước mắt nhìn anh, một lúc lâu mới nói: “Vậy anh dạy dỗ nghiêm khắc một chút.”
“Anh dạy dỗ nó, em đừng đau lòng đấy.”
Thẩm Tuyền: “Không đau lòng, nhưng anh có thể cất cái mặt lạnh của anh đi được không?”
Văn Trạch Lệ cười một tiếng, tiếp tục hôn cô: “Không thể.”
Đây cũng không phải là điều mà anh có thể khống chế.
Thẩm Tuyền không nói gì, chỉ một lúc sau cô được anh bế lên, đặt trên bàn trà. Lúc này Văn Thân trên giường khẽ lật người, động tác của Văn Trạch Lệ dừng lại, hai vợ chồng nhìn sang phía bên kia, vài giây sau quả nhiên Văn Thân đã ngồi xếp bằng trên giường, xoa mắt gọi: “Mẹ? Bố?”
Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ không thể không rút lại, anh ôm chặt eo cô: “Em xem đi, em xem đi, em còn nói là tuần trăng mật không quan trọng nữa không?”
Thẩm Tuyền kéo váy xuống, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của anh: “Đêm nay anh uống không ít rượu nhỉ?”
Văn Trạch Lệ chống bả vai cô: “Ừ.”
Ừ một cách lười biếng và bất lực.
Thẩm Tuyền vỗ vỗ vai anh: “Nếu còn không đi thì con trai sẽ chạy tới nơi đấy.”
Văn Trạch Lệ không thể không buông tay, dựa vào tay vịn của ghế sô pha, đôi chân dài cong lên, gật đầu với Văn Thân: “Nói đi, có phải con là kẻ thù từ kiếp trước của bố không?”
Văn Thân mơ mơ màng màng, cũng không nghe rõ bố nói gì, thằng bé nói: “Đúng thế bố ơi, bố đã về rồi.”
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông, túm cổ áo anh. Văn Trạch Lệ không nhịn được mà cười thành tiếng: “Đúng vậy, con trai à, bố đã về rồi đây.” Nói rồi, anh đứng dậy khỏi tay vịn của ghế sô pha, ôm lấy eo Thẩm Tuyền, hai người đi qua, Văn Thân lập tức đưa tay đòi bế, Thẩm Tuyền ôm lấy con trai, Văn Trạch Lệ ôm lấy Thẩm Tuyền rồi nhìn con trai.
Đầu ngón tay chạm nhẹ vào mũi Văn Thân.
“Kiếp trước bố nợ con nhiều tiền lắm đúng không?”
Văn Thân: “Chắc là vậy á!”