• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ sĩ kéo người đi ra, ở khu vực thủ đô mà dám nảy sinh ý xấu với Thẩm Tuyền, họ cũng sẽ không nể mặt, hai vệ sĩ còn dư ra tiến lên bảo vệ Thẩm Tuyền.

Trong mắt Văn Trạch Lệ vừa tàn nhẫn lại vừa nhếch nhác, đầu ngón tay của anh lau máu trên khóe môi, không lên tiếng.

Đám vệ sĩ cũng ngoảnh mặt làm ngơ dáng vẻ chật vật của anh.

Cậu cả nhà họ Văn có ra sao, họ cũng không thể nhìn.

Thẩm Tuyền lạnh lùng liếc nhìn Liêu Yến hệt như con chó chết kia, cô lại nhìn về phía Văn Trạch Lệ: "Bất kể có thế nào, tối nay cũng phải cảm ơn anh, trở về tôi bảo người ta kiểm tra miệng vết thương cho anh."

"Không cần." Giọng Văn Trạch Lệ khàn khàn.

Sau khi nghe xong thì Thẩm Tuyền gật đầu, cũng không cố ép nữa. Cô xoay người, một đám vệ sĩ vây quanh cô, cô lịch sự gật đầu với hội Chu Dương rồi mới rời khỏi.

Cô có chiều cao nổi bật hơn các cô gái khác, hơn nữa lại có vệ sĩ bảo vệ, vừa nhìn đã biết người phụ nữ này không dễ trêu chọc. Khí thế ấy không thua gì các ông lớn khác ở hiện trường.

Ánh sáng chỗ này khá tối, có rất nhiều người tập trung ở cửa nhà hàng xem kịch. Văn Trạch Lệ vân vê khóe môi, lúc sau anh dựa vào vách tường, chìa tay về phía Chu Dương.

Đúng lúc Chu Dương, Cố Trình và Giang Úc đã chứng kiến mọi chuyện, Chu Dương lấy thuốc lá và bật lửa rồi ném qua, chậc một tiếng: "Gặp phải một người con gái như vậy, quả thật khó mà chịu nổi."

Thật sự một bước cũng không nhường.

Trong mắt đàn ông, lời nói vừa nãy của Văn Trạch Lệ chủ yếu là lo lắng, vì lo nghĩ mà kích động, hoảng loạn.

Không ngờ Thẩm Tuyền vốn không chịu thua, cô hoàn toàn không cần những sự quan tâm này.

Trâu bò.

Đánh một quyền vào tảng đá, đau chết đi được.

Văn Trạch Lệ nhận lấy điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, khói thuốc lượn lờ.

Đầu ngõ bên kia truyền đến tiếng bước chân, Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy Lam Thấm, Lam Thấm đứng ở đó, trên mặt là vẻ lo lắng lẫn ngạc nhiên, muốn tiến lên nhưng lại không dám.

Khói mù lượn lờ quanh anh.

Giống như trong đám người nhìn thấy Thẩm Tuyền.

Thương hại.

Sự thương hại mà anh dành cho Lam Thấm, thực tế lại có lỗi với Thẩm Tuyền.

Anh đã từng đê hèn cho rằng sau khi liên hôn, mỗi người sẽ đi mỗi ngả, anh được tự do trong chuyện tình cảm, dù sự thương hại anh dành cho Lam Thấm có tiến triển như nào, cũng không liên quan gì đến Thầm Tuyền.

Anh rất tồi tệ.

Bây giờ sự hối hận chiếm cứ trái tim anh.

Văn Trạch Lệ cắn điếu thuốc rồi dời tầm mắt. Chu Dương đưa một tờ khăn giấy cho anh: "Lau đi?"

Văn Trạch Lệ cắn răng: "Tôi không có khóc."

"Vẫn có chút xíu đúng không?"

"Không có."

Chu Dương: "..."

Được thôi.

Đám người đứng một lúc rồi rời đi.

Mà chỗ Lam Thấm đứng vừa hay là con đường bọn họ phải đi qua, cô ta nhìn Văn Trạch Lệ, người đàn ông đi qua bên người cô ta, một ánh mắt cũng dành cho anh, đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, vẻ lạnh lùng chiếm cứ cả khuôn mặt anh.

Chờ họ đi rồi.

Lam Thấm ngồi xổm xuống khóc lớn.

Những năm này Văn Trạch Lệ vẫn luôn lạnh lùng, cũng rất kiêu ngạo, thậm chí rất ít khi thể hiện những cảm xúc khác, rất khó để nhìn thấu anh, cô ta cũng không hiểu rõ anh.

Nhưng mà vừa nãy, cảnh tượng anh tức giận với Thẩm Tuyền, khiến cô ta vô cùng kinh ngạc, cô ta chưa bao giờ biết Văn Trạch Lệ sẽ nổi giận vì một cô gái.

Những câu nói đó đều là sự hoảng loạn, cũng ẩn giấu chút ghen tuông.

Với em gái Văn Dao của mình, anh cũng chưa bày tỏ cảm xúc mãng liệt như vậy.

Nhưng với Thẩm Tuyền thì có.

Đây không phải là thái độ đối với đối thủ hay đối tác.

*

Giải quyết xong chuyện của Liêu Yến cũng đã muộn rồi, Thẩm Tuyền trở về khách sạn, cầm quần áo ngủ đến phòng tắm tắm rửa, chà xát mạnh chỗ dưới đầu gối.

Chà xát cho đỏ lên mới thoải mái, tắm rửa xong đi ra, cô ngồi trên giường lau tóc.

Một lúc lâu sau, cô cầm lấy điện thoại rồi xem qua.

Trần Y: [ Chị không sao chứ? ]

Thẩm Tuyền: [ Không sao. ]

Trần Y: [ Dọa chết em rồi, danh tiếng của nhà họ Liêu ở thành phố Hải không tốt lắm. ]

Thẩm Tuyền: [ Ừ. ]

Vài phút sau.

Trần Y: [ Chuyện là, có phải chị và cậu cả nhà họ Văn đã cãi nhau ở hiện trường? }

Thẩm Tuyền: [ Ừ. ]

Trần Y: [ Đó giờ chị chưa từng làm ầm ĩ ở bên ngoài đúng không. ]

Thẩm Tuyền: [ Lần đầu tiên. ]

Thẩm Tuyền: [ Không hiểu nổi anh ta. ]

Trần Y: [ Có lẽ chuyện lần trước nói ấy, lại nói thêm chuyện anh ta thích chị đi. ]

Thẩm Tuyền: [ Em cho là? ]

Trần Y: [ Có thể đó? ]

Thẩm Tuyền: [ Không cần sự yêu thích này của anh ta. ]

Cô rất thẳng thừng, sau khi đặt điện thoại xuống, tóc đã khô hơn nhiều, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ. Ở mức độ nào đó, Thẩm Tuyền là một cô gái rất thù dai, cô đã thất vọng với ai, có thể nhớ cả đời.

Thường Tuyết gõ cửa: "Tổng giám đốc Thẩm, có cần gọi bác sĩ cho cậu Văn không?"

Thẩm Tuyền thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn, đi mở cửa: "Gọi đi."

Thường Tuyết gật đầu: "Được, đã ở dưới lầu rồi."

Một lát sau bác sĩ đã được gọi lên, Thẩm Tuyền cầm chiếc áo khoác dài, bên trong mặc áo ngủ quần ngủ dài, dẫn theo bác sĩ đi gõ cửa phòng đối diện.

Người mở cửa là Cố Trình, anh ấy ngẩn ra, nhìn thấy Thẩm Tuyền đưa theo bác sĩ ở đằng sau: "Tổng giám đốc Thẩm?"

Vẻ mặt của Thẩm Tuyền hờ hững: "Chủ tịch Văn đâu? Tôi đưa bác sĩ qua đây xử lý vết thương cho anh ta."

"Ở bên trong." Cố Trình chưa từng gặp cô gái nào nghiêm túc như vậy, anh ấy nhìn cô thêm vài lần rồi phát hiện cô hơi khác, đúng rồi, không mặc đồ đặt làm riêng mà mặc quần áo ngủ và áo khoác ngoài đã đến rồi, tóc rối tung, mặt mày trông như một cô gái nhỏ, không giống tổng giám đốc bá đạo chút nào.

Cố Trình nhướn mày, cười dựa vào cửa nhường đường.

Ngay cả như vậy, khí thế của cô vẫn rất mạnh mẽ.

Thẩm Tuyền đưa bác sĩ vào trong, mấy người đàn ông đang đánh bài trong phòng khách, Văn Trạch Lệ cầm bài rồi dựa vào ghế sô pha, xương ngón tay hơi cong.

Chỗ gân xanh nổi lên, còn có vết bầm.

Nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt.

Trong không khí vẫn mang theo mùi thuốc lá vị bạc hà thoang thoảng, Thầm Tuyền đối mắt với anh, gọi bác sĩ: "Xem cho chủ tịch Văn."

Văn Trạch Lệ nghiêng đầu nhìn cô, anh vân vê khóe môi rồi nói: "Không phải tôi nói không cần rồi sao?"

Thẩm Tuyền: "Tôi không muốn nợ anh."

Văn Trạch Lệ nhếch môi cười, sau đó anh vẫy tay: "Lại đây."

Để bác sĩ đi qua.

Anh biết tính cách của cô gái này thế nào.

Anh dễ nói chuyện vì đã hiểu được lòng mình, đồng thời cũng có phần hối hận, Chu Dương ở bên cạnh cười nói: "Vết thương nhỏ như vậy, không cần đâu, lúc bác sĩ tới thì máu đã ngừng chảy rồi."

Thẩm Tuyền bị trêu chọc cũng chẳng có biểu cảm gì.

Văn Trạch Lệ vẫn nhìn cô, chờ khi bác sĩ đến bên người, anh đột nhiên nói: "Tổng giám đốc Thẩm."

Thẩm Tuyền không trả lời, chờ câu sau của anh.

Văn Trạch Lệ nói: "Nhiều năm rồi tôi chưa từng đánh nhau thế này, lần đầu tiên là vì cô, xương ngón tay có vẻ sưng lên, khóe miệng cũng tả tơi, nếu như cô không muốn nợ tôi, vậy qua đây giúp tôi bôi thuốc được không?"

Thẩm Tuyền: "Có bác sĩ."

"Bác sĩ làm thì không tính, cô vẫn còn nợ tôi." Văn Trạch Lệ mặt vô cảm nói.

Thẩm Tuyền: "Bác sĩ đại diện cho tôi."

"Vậy thì thôi, cô để bác sĩ qua đi." Văn Trạch Lệ cầm bài, ném lên bàn một đôi phăng teo.

Những người còn lại chửi tục một tiếng.

"Cứ kết thúc ván bài thô bạo như vậy sao?"

Văn Trạch Lệ vừa nói lời đó, bác sĩ cũng không dám bước lên. Anh nghiêng về phía trước, để Chu Dương tiếp tục xào bài, không để tâm đến Thẩm Tuyền, giống như muốn xem nhẹ Thẩm Tuyền.

Nhưng lại liếc mắt nhìn cửa sổ sát đất.

Thân hình cao gầy của Thẩm Tuyền in trên đó.

Thẩm Tuyền trông thấy tình huống này, cô đứng đó khoảng chừng hai giây, nói với bác sĩ: "Đi thôi."

Nói rồi.

Cô quay người rời đi.

Vô cùng tự nhiên.

Văn Trạch Lệ vừa cầm bài, thấy thế thì lập tức đứng dậy đuổi theo, bắt lấy cánh tay của Thẩm Tuyền từ phía sau, Thẩm Tuyền không đoán được rằng anh sẽ bất thình lình như vậy, chân giẫm về phía sau, vừa hay đụng phải một cây dù đen, trực tiếp đụng vào mắt cá chân của cô, vết thương cũ vẫn còn chưa lành.

Đau đớn khiến Thẩm Tuyền nhăn mày theo phải xạ.

Hít hà một hơi thật nhỏ.

Văn Trạch Lệ thấy thế, thì lập tức ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi chân nhỏ của cô, vén ống quần dài lên.

Thẩm Tuyền rụt lại.

Bàn tay to của anh đè xuống: "Cô không thoa thuốc?"

Thẩm Tuyền: "Buông tay."

Văn Trạch Lệ nhìn bác sĩ bên cạnh, bác sĩ đó mù mờ, lúc sau vội vàng nói: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi có rượu thuốc."

Thẩm Tuyền vẫn rụt chân lại, Văn Trạch Lệ lại bắt lấy, hai người tranh đấu với nhau. Thẩm Tuyền không thích lặp lại những lời ấy, đôi mắt cô lạnh lùng nhìn anh.

"Văn Trạch Lệ."

Còn chưa nói xong, người đàn ông đã đứng lên, anh mạnh mẽ cúi người, một tay chống lên vách tường phía sau cô, Văn Trạch Lệ nhếch khóe miệng: "Muốn nói gì?"

Thẩm Tuyền chưa kịp thu hồi hơi thở về, sặc một cái.

"Tôi nói rồi, tôi không cần... "

"Đúng vậy, tôi không có tư cách." Văn Trạch Lệ nói trước.

Thẩm Tuyền bình tĩnh lại: "Anh biết thì tốt rồi."

"Buông ra." Thẩm Tuyền lại thêm một câu.

Văn Trạch Lệ không buông ra ngay, anh chống vách tường rồi nhìn cô, làn da của cô thật sự rất trắng, lại vừa nhẵn mịn. Anh bỗng hỏi: "Cô từng có bạn trai chưa?"

Thẩm Tuyền nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng: "Làm gì."

"Có chưa?"

Thẩm Tuyền: "Có rồi."

Văn Trạch Lệ buồn bực trong lòng: "Vậy sao."

"Đẹp trai không."

"Đẹp hơn anh."

Văn Trạch Lệ: "..."

"Buông ra." Đây là lần thứ ba Thẩm Tuyền nói buông ra.

Văn Trạch Lệ vốn định kiên trì thêm một chút, sau đó không biết vì sao, anh buông lỏng ra theo phản xạ. Sắc mặt anh âm u, tay đút vào trong túi, ngắm nghía lá bài rồi nhìn Thẩm Tuyền ra ngoài.

Vị bác sĩ kia cũng có lòng đóng lại cửa.

Thật sự là lúc hai ông lớn này giằng co, người bên cạnh cũng cảm thấy như bị đốt thành tro.

Khí thế của hai người quá mạnh mẽ rồi.

Sau khi cửa đóng lại.

Đàn ông trong phòng bật cười, Văn Trạch Lệ liếc nhìn bọn họ, ngồi trên ghế sô pha.

Chu Dương bắt chéo đôi chân dài, nói: "Sao anh không cưỡng hôn?"

Văn Trạch Lệ: "Hôn rồi."

"Quãi? Ghê vậy."

Cố Trình ở bên cạnh cười lớn: "Rồi ngày hôm sau, cậu ta bị tính kế rồi cùng đi vào phòng khách sạn với Lam Thấm, còn bị người ta chụp được ảnh tại trận, Lam Thấm mặc áo choàng tắm."

Hai người Chu Dương và Giang Úc đều kinh ngạc: "Quãi đạn? Chuyện đó thật sự là một tay cô cả nhà họ Thẩm tính kế hết?"

Cố Trình nhìn Văn Trạch Lệ một cái: "Phải."

Chu Dương cười haha: "Dữ."

Giang Úc: "Vợ trước của anh quá giỏi."

Có thể không giỏi sao.

Văn Trạch Lệ cúi đầu châm điếu thuốc, nhả khói ra.

Anh đang nghĩ Thẩm Tuyền quen bạn trai từ lúc nào, là người ở đâu?

*

Sau khi trở về phòng, Thường Tuyết nhìn thấy chân của Thẩm Tuyền thì bị dọa một trận, vội vàng đổ rượu thuốc thoa cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền đá văng bình rượu thuốc ấy.

Cô nhận lấy bình thuốc mà bác sĩ đưa ra.

Thường Tuyết ngơ một lúc, liếc nhìn bình rượu thuốc kia mới ngộ ra, này là cậu cả nhà họ Văn đưa.

Thẩm Tuyền khom lưng đổ một chút rượu, theo sự chỉ dẫn của bác sĩ bên cạnh, chậm rãi xoa bóp chỗ xanh tím ấy. Bác sĩ cũng không dám đụng tới vị này, thân thể của vị này quý giá, bệnh viện có nữ bác sĩ giỏi, kết quả lại phái ông ta đến, may mà cô cả nhà họ Thẩm cũng không muốn để ông ta chạm vào.

Thế nên ông ta chỉ cô từng cái từng cái.

Thường Tuyết ở bên cạnh cũng ghi nhớ rồi đưa tay giúp đỡ.

Cái trán của Thẩm Tuyền đổ mồ hôi.

Cô khá đau, nằm trên ghế sô pha rồi hít một hơi,

Thường Tuyết lau mồ hôi cho cô.

Ở mức độ nào đó, Thẩm Tuyết cũng khá mỏng manh.

Cô ấy lặng lẽ chụp vài tấm, nói: "Tôi gửi cho Trần Y xem, cậu lại yếu ớt rồi."

Trần Y cười ở đầu bên kia, sau đó nói: "Em đăng lên vòng bạn bè cho ba mẹ chị xem."

Trần Y thân với Thẩm Tuyền, Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm cũng rất yêu thương Trần Y, Thẩm Tuyền không trả lời cô ấy, nằm bò trên tay ghế mà không nói tiếng nào.

Bức ảnh được đăng trong vòng bạn bè.

Văn Trạch Tân nhìn thấy, cậu ấy đang công tác ở nước ngoài, nhìn thấy cái này thì cười, chuyển tiếp cho Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ mở ra xem, liếc mắt nhìn rồi không rời ra được.

Cô lại nằm bò trên sô pha rồi.

Đệt.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, chân của Thẩm tuyền đã đỡ hơn rất nhiều, hôm nay hội nghị cấp cao vẫn phải tiếp tục, trao đổi với mọi ngành mọi nghề, cô mang giày đế bằng rồi sửa sang lại cổ áo.

Thường Tuyết mở cửa phòng, hai người đi ra ngoài.

Cửa phòng đối diện mở ra, Văn Trạch Lệ thay áo vest đi ra, nhìn thấy Thẩm Tuyền thì anh nói: "Chào buổi sáng."

Thẩm Tuyền: "Chào buổi sáng."

Mặc kệ tối qua cãi nhau thế nào, hôm nay cảm xúc của hai người lại trở về như thường lệ.

Thường Tuyết bỗng cầm một cái bình đưa cho Thẩm Tuyền nhìn: "Tổng giám đốc Thẩm, cái này?"

Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn.

Là bình rượu thuốc kia.

Cô nói: "Ném đi."

Thường Tuyết à một tiếng, thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Văn Trạch Lệ đi phía sau, im lặng nhìn bình rượu thuốc kia, anh vân vê khóe môi, khuôn mặt nặng nề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK