Chương 100: Công ty Thực Phẩm Ngư Cốt Đầu (2)
Giang Thần từ chối bữa ăn mà khách sạn phục vụ, vui vẻ ngồi dựa vào ghế trên tàu đệm từ*, chỉ huy nữ người máy xinh đẹp dùng cây tăm lấy một múi quýt, đút vào miệng mình.
(*)Tàu đệm từ hay xe điện đồng cực từ tính là một phương tiện chuyên chở được nâng lên, dẫn lái và đẩy tới bởi lực Lorentz.
Loại sinh hoạt này thật sự rất sa đọa!
Đã một ngày trôi qua, vẫn không có ai đến tìm anh. Chuyện này làm cho Giang Thần bắt đầu lo lắng.
Theo lý thì không nên như vậy. Chẳng lẽ còn muốn anh chủ động liên lạc sao? Giang Thần nhíu mày, anh không quá quen thuộc nơi này, đúng là không biết nên đi tìm ai. Kể từ lúc anh điền thông tin của công ty thực phẩm vào bảng, đáng lẽ phải có người liên lạc với anh mới đúng. Giang Thần cũng không cho rằng quản lý khách sạn sẽ bảo mật thông tin của khách hàng, nhưng anh không biết có bao nhiêu người nhận được tin tức này.
Có điều, Giang Thần đã nghĩ nhiều rồi. Ngay khi anh đang lo lắng, có một doanh nhân đánh hơi được tin tức của anh mà vội vã chạy đến.
Chính là Triệu Thần Vũ, người ngay cả thức ăn đóng hộp cũng ăn được tận ba lon.
-
-
“Mời vào.” Giang Thần nghe tiếng chuông điện tử vang lên, lập tức lên tiếng. Hệ thống điều khiển bằng giọng nói tự động mở khóa cửa.
Giang Thần nhìn thấy người đến cũng không để lộ ra quá nhiều bất ngờ, chỉ là lễ phép từ từ ngồi thẳng lên, rồi mới mời khách ngồi tự nhiên.
Triệu Thần Vũ nhìn thấy hộp hoa quả của Giang Thần đặt trên bàn thì nuốt nước bọt. Nhưng mà ông ta cũng không thể hiện rõ ràng, chỉ có cổ họng khẽ giật. Tuy là một người thích ăn uống, nhưng Triệu Thần Vũ vẫn mang một kẻ kiêu hùng. Ông ta có thể làm đến vị trí này, tất nhiên không phải người nông cạn.
Nữ thư ký đi theo phía sau Triệu Thần Vũ liếc nhìn chiếc hộp trên bàn, vẻ mặt không thay đổi gì nhiều so với ban đầu.
Sau khi quan sát cẩn thận rồi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Giang Thần lại âm thầm vui vẻ.
Che giấu? Che giấu chính là có vấn đề. Một người càng giả vờ bản thân không quan tâm, càng chứng tỏ người đó càng cảm thấy hứng thú.
Tại sao à?
Giá trị của loại thức ăn này ở mạt thế là không thể nghi ngờ. Triệu Thần Vũ tỏ ra không giật mình hay sợ hãi, như thế không phải giả vờ thì là gì chứ? Nếu là giả vờ, vậy nghĩa là hai người đều có ý muốn thương lượng.
Mục đích Giang Thần đến đây còn không phải vì tìm đối tác sao? Để xem lần đàm phán này có thể mang đến cho anh bao nhiêu lợi ích.
"Chào anh, anh Giang. Tôi là Triệu Thần Vũ, đây là thư ký của tôi - Tô Lôi." Triệu Thần Vũ đi thẳng vào vấn đề, giới thiệu với Giang Thần. Tô Lôi đang đứng sau nghe ông chủ giới thiệu mình, hơi cúi người tỏ vẻ lịch sự.
"Ồ? Quả nhiên hai người đã điều tra tôi." Giang Thần cười nhạt, anh liếc mắt nhìn Triệu Thần Vũ, chẳng qua người đàn ông trung niên để tóc húi cua này lại không cảm thấy xấu hổ, dường như ông ta không cho rằng đó là một chuyện mạo muội.
"Anh Giang ghi lý lịch chi tiết như thế, không phải cũng hy vọng có người tìm đến sao?" Triệu Thần Vũ đột nhiên cười ha ha, nói.
Quả thật khi vào ở không quy định phải ghi lý lịch của mình, đăng ký tên và ID gien là được. Thế nhưng Giang Thần lại ghi thêm một dòng "người đại diện cho công ty sản phẩm thực phẩm Ngư Cốt Đầu", không phải rõ rành rành là muốn người khác tìm hiểu à?
"Ha ha, không nói chuyện này nữa, hôm nay có khách quý đến ghé thăm, người làm chủ như tôi không thể quá keo kiệt được." Giang Thần nói vài câu với người đẹp robot đang đứng chờ bên cạnh, robot kia nghe xong lập tức đi vào phòng bếp.
Triệu Thần Vũ có chút không rõ mà đánh giá Giang Thần, Giang Thần cũng đang lén quan sát ông ta.
Chốc lát sau, người đẹp robot mang hai đĩa quýt mọng nước đã được lột sẵn từ trong bếp lên, nhẹ nhàng đặt xuống dưới ánh mắt ngạc nhiên của Triệu Thần Vũ.
"Đây là trái cây đóng hộp, đặc sản của công ty chúng tôi. Ha ha, hộp này đã bị tôi mở ra trước, không tiện lấy ra mời khách nên tôi bảo hầu gái tạm thời này vào bếp mở hai hộp khác. Vì kẻ hèn này rất thích quýt, cho nên luôn mang theo quýt đóng hộp để ăn dọc đường, mong hai vị không chê." Giang Thần cười tủm tỉm, anh đưa tay ra mời với Triệu Thần Vũ.
Chê cái rắm á! Quả nhiên là đồ trang B*. Triệu Thần Võ âm thầm mắng một tiếng trong lòng.
*Trang B: có tiền, có quyền có thực lực nhưng giả nghèo giả khổ, giả ngu dại yếu ớt đến một lúc nào đó mới thể hiện ra để áp bức người khác.
Quýt tươi như thế chỉ có thể gặp được trong vài năm đầu sau chiến tranh! Khi đó trong siêu thị vẫn còn không ít đồ ăn có thể cướp đoạt, có điều sau hai năm ngắn ngủi, những loại thức ăn đó đã bị tiêu hao, hầu như không còn nữa. Bây giờ đã qua bao nhiêu năm rồi?