Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 64 : Xã hội thượng lưu (2)

"Aurora tiên sinh, không biết ngài có hứng thú với năm chiếc tàu lớn chở dầu thổ không?"

"Đương nhiên cảm thấy hứng thú. Mấy tên tiểu tử của tôi có thể đốt thứ đó hàng ngày. Ha ha, ngài Zahar có ngại

không khi chúng ta qua một bên nói chuyện riêng:

"Thật là vinh hạnh."

Hầu như mỗi một phút đều có một giao dịch lớn hoặc nhỏ được hoàn thành. Giang Thần không khỏi có chút cảm thán, đứng một bên ăn cá hỏi mà quan sát tất cả.

Cũng có nhiều doanh nhân Trung Quốc giàu có trong khu phố của anh ấy nói về kinh doanh, thị trường, và thậm chí một số vấn đề riêng tư. Giang Trần vì vậy đã nghe được rất nhiều tin tức sốt dẻo.

Ví dụ như, Sơn Tùng MTP ca sĩ nổi đình đám của châu á tối qua ra MV mới ft với rapper Âu Mỹ đình đám, một nữ diễn viên được đồn đoán sắp kết hôn đã ngủ trong phòng của một ông trùm bất động sản trong nước vào đêm qua. Một ca sĩ băng thanh ngọc khiết nào đó, tối hôm qua còn tham gia khai mạc một “show" (theo đúng nghĩa đen của nó ( *J ")). Tên nghe có vẻ còn rất quen tai, trong điện thoại di động của Giang Thần hình như còn lưu một ca khúc của cô ấy. . . ]

Những thứ này làm cho Giang Thần hưng phấn quá chừng. Tuy nhiên, ngẫm lại thì có chút nằm trong dự tính. Quy tắc ngầm ở thế giới giải trí không phải chuyện gì quá mới mẻ, đặc biệt là đối với những nữ diễn viên đã thành danh và không có xuất thân.

Nơi như thế này nếu như để phóng viên trả trộn vào, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi. . .

Đương nhiên, phóng viên tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây được.

"Bò Kobe A5, rất tốt."

"Hừm, quả thực rất tốt. . ." Giang Thần nhíu nhíu mày, hơi kinh ngạc nhìn một người da trắng đang nhìn hắn ở hướng đối diện.

"Một miếng nhỏ như thế có giá 300 đô la Mỹ, anh ăn nhiều như vậy khiến người ta quả thực có chút đau lòng." Người tóc trắng tóc ngắn cùng bộ râu lõm chõm mỉm cười, miệng lộ ra hai hàm răng trắng, trên mặt không có chút nào đau lòng. Nói tiếng phổ thông một cách thuần thục như vậy khiến Giang Thần thậm chí nghĩ rằng đây là một đồng hương trong lốt người da trắng.

"Làm sao ông biết tôi là người Trung Quốc. Giang Thần cười cợt, có chút ngạc nhiên hỏi. Đem người Trung Quốc, người Hàn Quốc, người Nhật Bản đặt ở cùng một chỗ, nếu như không mở miệng, đừng nói là người Âu Mỹ, đến chính Giang Thần cũng không thể nào mà nhận biết được.

"Mắt nhìn người của tôi rất chuẩn. Ta tên là Bruce Miller" Bruce khẽ mĩm cười, hướng về Giang Thần đưa tay ra. Bởi vì cậu ăn rất giỏi. . . Bruce nói trong lòng.

Nắm lấy bàn tay của Bruce Miller đưa đến, Giang Thần cười thân thiện.

"Giang Thần là tên của tôi"

Vừa nhìn ông là đã biết không phải thứ tốt lành gì. . . Giang Thần nói trong lòng.

Trực giác nói cho Giang Thần, tên được gọi là Bruce này không đơn giản. Đương nhiên, “Không đơn giản" không phải chỉ hắn có rất nhiều tiền, nơi này mỗi người ai cũng đều có tiền. Mà là chỉ một ý nghĩa khác không đơn giản, trên người tên này phảng phất mùi máu tanh.

Chỉ có những kẻ đi ra từ sinh tử mới có loại cảm giác này. Điều này làm cho Giang Thần không khỏi hơi có chút cảnh giác. Hắn không hiểu người này tìm tới mình là có ý gì.

"Chớ sốt sắng, tôi chỉ thấy cậu giống đồng nghiệp" Bruce nhận ra được ánh mắt cảnh giác của Giang Thần, không khỏi xua tay cười một tiếng.

Xem tối giống đồng nghiệp? Giang Thần dở khóc dở cười nghĩ.

"Ồ? Rõ ràng là như vậy sao?" Giang Thần không vào thẳng vấn đề, chỉ là nhíu nhíu mày, dùng vẻ mặt hiếu kì dò hỏi.

"Lẽ nào Giang Thần anh không chú ý tới những tên bảo vệ ở cửa đều nhìn chằm chằm cậu sao?" Bruce nhấp môi rượu, khẽ nói.

Nhìn chằm chằm tối? Khốn nạn, nhìn tôi làm chỉ? Giang Thần dở khóc dở cười liếc mắt nhìn những tên bảo vệ kính đen, những bắp thịt to kia đem lại cho người ta cảm giác uy hiếp. Giang Thần cũng không khả năng nhìn xuyên kính râm. Hắn cũng không biết tại sao tên Bruce này biết bọn họ nhìn chằm chằm hắn từ nãy tới giờ, chỉ là nhẹ nhàng nâng lên rượu vang đỏ nhấp môi.

"Tôi ư? Bruce à, ông cứ đùa. Tôi chỉ là một người du lịch bình thường thôi" Giang Thần lời nói rất bình thản.

Sau khi nghe Giang Thần nói, Bruce thở phào nhẹ nhõm. Làm một tên lính đánh thuê, theo lẽ thường mà nói là không đủ để ra vào nơi này. Nhưng bởi bảo đảm an toàn cho hoàng tử Xê-út-Yanayev là nhiệm vụ do đội hắn phụ trách, nên hắn mới được đặc cách tham gia.

Mới vừa bước vào đại sảnh, hắn đã nhận thấy Giang Thần vô cùng tỏa sáng, đồng thời trên người này như có một luồng sát khí khiến hắn cảm thấy kiêng kỵ.

Đây tuyệt đối là một tên nguy hiểm. Tuy rằng trên người hắn không có vai u thịt bắp, nhưng trực giác của Bruce sản sinh ra một loại ý nghĩ cực kì hoang đường. Nếu như cận chiến, xác xuất 8/10 là hắn sẽ bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK