Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Làm việc cho tôi có được không? (3)

"Hiện tại, công ty này còn dừng lại ở giai đoạn khái niệm, " Giang Thần đem vấn đề chính mà Hạ Thi Vũ đang lo lắng, rất thờ ơ liền trực tiếp nói ra như vậy.

"Không cảm thấy rất kích động sao? Cô sắp trở thành Steve Jobs Trung Quốc. Mà tôi, sắp trở thành Bill Gates Trung Quốc!"

Giang Thần tâm tình sục sôi nói ra câu này. Hắn đã kìm nén ham muốn được nói câu này ra, mẹ nhà nó chứ cuối cùng cũng được xả ra hết. "..

"Hửm? Chờ chút, cô đang làm gì với chiếc điện thoại di động"

"Đặt giường bệnh cho cậu" Ánh mắt kia hiện lên việc đã đặt cho hắn một giường trong bệnh viện tâm thần.

"Fuck, cô. . "

Thật vất vả thì Giang Thần mới giật được điện thoại của Hạ Thi Vũ, nỗ lực thuyết phục cô nghe mình nói hết lời.

Hít sâu một hơi.

"Hiện tại nếu không tham gia với tôi, 5 năm sau cô sẽ vô cùng hối hận! Giống như khi trước không một ai xem trọng Jack Ma. . Chờ chút, chờ chút, cô đừng bấm điện thoại nữa, nghe tôi nói đã, " Giang Thần ha ha cười mau chóng động viên Hạ Thi Vũ lạnh lùng sắp tức giận. Hắn không có tài văn chương hùng biện, cũng không biết làm sao để kích động lòng người. Vốn định đem danh nghĩa bạn bè trước đây ra để thuyết phục, không ngờ rằng việc đó lại khiến người khác càng thêm nghi ngờ. . . Vẫn nên nói chuyện cẩn thận đi

"Khặc khặc, đơn giản mà nói, chức vị của cô chính là CEO. Tuy nhiên bởi vì hiện nay công ty không nhiều nhân viên như vậy, chức vụ tổng giám đốc của cô cũng rất tuyệt với. Với giai đoạn hiện giờ, mỗi tháng tôi trả lương cho cô mười ngàn. Số tiền kia cô không cần phải trả cho tôi vội, số tiền nhỏ này thực sự không bằng cái móng tay. Không chừng sau đó tiền lương của cô sẽ là một con số không thể đếm được. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không nói đùa. Nói đơn giản với nhiệm vụ của cô như này, tôi sẽ đưa cho cổ năm trăm ngàn tệ, giúp tôi đăng kí kinh doanh. Sau đó chuyện tiếp theo cô không cần quan tâm, đại khái chừng hai tháng đầu sẽ rất bận bịu."

Hạ Thi Vũ thở dài, có chút nghi ngờ mà nhìn Giang Thần.

"Cậu không sợ tôi ôm tiền bỏ trốn ư?" Hạ Thi Vũ dùng giọng điệu chế nhạo nói.

"Cô không phải người như vậy, " Giang Thần lắc đầu nói, "Hơn nữa bỏ ra nửa triệu để biết được bản chất con người, quá rẻ so với công ty tương lai mà nói" Ngược lại cô hiện tại còn đang thất nghiệp, lại nợ hắn một khoản tiền lớn như vậy... Hạ Thi Vũ, người đã hạ quyết tâm của mình, không còn đấu tranh nữa, và lặng lẽ gật đầu bày tỏ sự đồng ý của mình. . . . -

Nhiều năm sau, Hạ Thi Vũ nhớ lại ngày hôm đó mà vẫn còn cảm thấy bất ngờ. Bị truyền thông hỏi rằng cảm giác thế nào khi suýt chút nữa từ chối lời mời của Giang Thần, Hạ Thi Vũ chỉ nói một câu đầy suy ngẫm.

"Đôi khi, giá trị mười tỷ của bản thân hiện tại, cũng chỉ trong một ý nghĩ"

"Đã không còn sớm rồi, tôi đi về trước" Đâu chỉ là không còn sớm, sắp sáng cmnr.

"Ùm..." . . ." Hạ Thi Vũ yên lặng mà đứng lên, tiễn Giang Thần ra đến cửa.

"Lát nữa nhớ gửi cho tôi số tài khoản ngân hàng. Tiền lương sau đó cử cuối tháng mà thanh toán. . . Mau mau tìm một nơi ở tốt, một cô gái ở nơi như vậy không an toàn. Huống hồ còn là cô gái đẹp"

Giang Thần chế nhạo nhún vai một cái. Số điện thoại di động cùng QQ đã được trao đổi, hợp đồng làm việc cụ thể không thể ký kết cho đến khi công ty đăng kí xong. Nhưng Giang Thần không để ý chút nào tới hợp đồng. Dù sao dùng người thì không nên nghi ngờ, mà nghi người thì không dùng người. Nhân phẩm Hạ Thi Vũ vẫn là đáng giá, hắn nên tin tưởng.

Nghe được Giang Thần gọi mình là cô gái đẹp, Hạ Thi Vũ mặt hơi đỏ lên. Tuy rằng rất nhiều người đều nói cô như vậy, nhưng khiến trái tim loạn nhịp vẫn là lần đầu tiên. Nhưng mà Hạ Thi Vũ đương nhiên sẽ không lộ ra dáng vẻ của một nữ nhân bình thường, chỉ là trước sau như một gật gật đầu.

"Biết rồi"

"Vậy cứ như thế đi. Mấy ngày nữa tôi còn phải đi một chuyến. Cô sẽ không thể liên lạc với ta đâu" Giang Thần Cười cợt, xoay người đi khỏi phòng trọ tồi tàn này.

"Chờ một chút..."

"Hả?" Giang Thần nghi hoặc mà nghiêng đầu lại.

". . . Cảm ơn cậu. . . Cái kia. . . Khi đó, cậu rất đẹp trai"

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Thần, Hạ Thi Vũ đóng cửa lại thật nhanh. Một tiếng động mạnh vọng ra.

Cô gái này. . . Không phải là thích mình rồi chứ? Giang Thần có chút tự luyến mà nghĩ, không khỏi vui cười hớn hở sờ sờ mũi.

Tuy nhiên, khả năng cao chỉ là lời cảm ơn đơn thuần.

Giang Thần cũng không nghĩ nhiều, đi xuống lầu.

Tựa lưng lên cánh cửa, Hạ Thi Vũ hơi thở hổn hển chậm rãi trượt dần ngồi xuống mặt đất. Hạch men sứ lạnh lẽo áp lên bắp đùi mát mẻ của cô, giúp hạ nhiệt tâm trạng hỗn loạn của cô một chút.

Vừa nãy. . . Là chuyện gì xảy ra. Tại sao mình có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy. . .

Hạ Thi Vũ che mặt, bàn tay đưa tới cảm giác nóng rực, mỗi

nhẹ nhàng rung động. Thật là xấu hổ quá. . . Muốn chết đi cho rồi. . . A AA

Với vẻ “bẽ mặt” mà lao vào ôm chặt lấy gối, Hạ Thi Vũ kêu lên những tiếng kì quái. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK