Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 74: Hưởng thụ cuộc sống (1)

Bây giờ tâm tình của Giang Thần đang vô cùng vui vẻ. Mặc dù vừa nãy hắn đã cổ để cho mình trở nên trầm lặng nhất có thể. Nhưng vừa đi ra ngoài không được bao xa, bước chân của hắn bắt đầu có chút nhẹ nhõm.

Chỉ cần dùng hai từ để hình dung tâm trạng lúc này của hắn.

Có thể đem mấy tấn vàng bán ra khỏi tay. Đây là chuyện mà hắn trước đây chưa bao giờ nghĩ tới!

Vốn kế hoạch của hắn là sau khi lấy được toàn bộ vàng từ trong ngân khố, thì hắn sẽ đem vàng chia nhỏ ra. Tiếp đó,hắn mang từng lượng vàng đi bán cho từng điểm, từng tiệm vàng một. Mặc dù cách này có hiệu quả thấp, hơn nữa còn dễ bị mấy tên “thổ địa" để ý tới nữa. Nhưng đó đã là cách làm ổn thỏa nhất rồi. Bán ra một lượng quá lớn sẽ bị các ban ngành liên quan chú ý. Dù sao những người kia lúc nào mà chẳng nhìn chằm chằm vào túi tiền của người dân cơ chứ. Không chừng họ sẽ trực tiếp phản rằng đống vàng đó của Giang Thần là đào từ dưới đất lên, và bắt đem toàn bộ đống đó nộp cho nhà nước. Chính quyền sau đó sẽ trao giấy khen, rồi lằng ngoằng tìm cách nhét toàn bộ chỗ đó vào túi của mình....

Cái gì? Là vàng của anh sao? Anh có cách nào để chứng minh toàn bộ số vàng trong tay kia thuộc về mình không?

Giang Thần đương nhiên là chẳng có cách nào để chứng minh cả. Bởi vì số vàng đó quả thực không thuộc về hắn ... Chỉ là, Giang Thần có thể khẳng định chắc chắn, các ban ngành liên quan sẽ nói như này: Không phải của tôi, nhưng cũng có phải của anh đâu?!

Bản từng chút một cho tới khi đủ 100 triệu tệ thì lập tức rút tay lại. Nhưng bây giờ quyết định thận trọng có vẻ là không cần thiết nữa. Nếu như đã có “người bạn ngoại quốc" tự nguyện giúp hắn giải quyết nguồn hàng bên trên, thì tất cả đều dễ dàng hơn rồi. Chỉ cần hắn đăng ký một tài khoản ngân hàng tại Thụy Sĩ thì số tiền trị giá mấy trăm triệu USD kia đã chẳng còn là một củ khoai nóng bỏng cầm trong tay nữa!

Sảng khoái!

Còn độ khó khi vận chuyện vàng á? Một tấn vàng cũng chỉ tốn 0.1 mét khối. Mỗi lần cho vào chỉ tốn mất có một nửa điểm Á Tinh mà thôi.

Rời khách sạn, Giang Thần chọn quay trở về biệt thự. Hẳn là cô nàng Liễu Dao kia vẫn còn đang chờ hắn ở đó.

Quả nhiên, khi vừa đi tới cửa biệt thự, Giang Thần liền thấy được Liễu Dao đứng dưới bóng cây.

Lúc này Liễu Dao không mặc trên người một bộ đồ bikini như lúc mới gặp nữa, mà đã chuyển sang một bộ váy với cái đai lưng màu ngà. Tóc buộc một sợi dây lụa, đầu đội mũ làm bằng vải lanh. Tất cả đều toát lên dáng vẻ thanh xuân tràn đầy sức sống.

Cô rất hiểu mị lực của mình tới đâu. Cô cũng rất giỏi phát huy sự ngây thơ và quyến rũ này.

“Sao anh mãi mới vẻ vậy. Em sắp chết đói đến nơi rồi" Bộ đồ ôm sát cơ thể của Liễu Dao. Nhưng cô không cảm thấy mình giống như đang giả vờ quyến rũ.

“Ha ha, để anh dẫn em đi ăn cơm" Giang Thần mở cửa biệt thự ra, thậm chí còn ra vẻ cầm hộ vali của Liễu Dao rồi cười ha ha nói, “Muốn ăn gì cứ nói đi!"

“Yeah! Em muốn ăn ở nhà hàng Hải sản Băng Giá," Liễu Dao bẽn lẽn đong đưa cánh tay của Giang Thần. Trông rất giống một cô bán gái dễ thương nép vào người bạn trai.

“Được! Anh dẫn em đi" Giang Thần vui vẻ vẫy cánh tay bên còn lại khiến cho Liễu Dao hò reo. Nhìn bộ ngực ẩn bên trong lớp áo đong đưa khiến Giang Thần không khỏi nuốt nước miếng mấy lần.

Rất hài lòng với biểu cảm trên mặt của Giang Thần, khóe môi Liễu Dao hơi nhếch lên, mỉm cười đắc ý rồi ôm cánh tay Giang Thần đi đến nhà hàng Hải sản Băng Giá.

Có lẽ là kĩ năng diễn xuất, cũng có thể là làm theo bản năng?

Thật là giả mà giả là thật. Nào ai biết đầu mà lần?

Nhà hàng Hải sản Băng Giá thuộc về khách sạn Hilton ở Tam Á. Thậm chí nó còn là một trong ba nhà hàng nổi tiếng nhất ở Tam Á.

Nhà hàng lấy nước làm phong cách chủ đạo. Nó được bao bọc bởi những hồ nước xanh biếc màu trời. Từng hàn cây dừa và cây cọ tạo nên một bầu không khí rất tự nhiên, kết hợp cùng với cảnh biển xanh thăm thẳm. Lối vào trong nhà hàng hơi khuất. Rượu vang đỏ rực rỡ được bày trước cửa vào khiến cho thực khách hoa hết cả mắt, rỏ bầu không khí trang nhã, hoa lệ làm ảnh hưởng đến bản thân. Tốc độ cũng chậm lại, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn

Ở chính giữa nhà hàng lại càng độc đáo hơn. Thiết kế ở giữa giống thủy cung như đưa thực khách vào giữa lòng dương. Ở đây không cần đèn neon, chỉ cần những đợt sóng lăn tăn kia cũng đủ khiến người ta thoải mái trong tế trí rồi.

Lúc này, Giang Thần và Liễu Dao đang ngồi ở đây.

“Nghe nói nơi này cảnh đêm rất đẹp. Nhưng mà đến lúc giữa trưa cũng có thứ hay ho riêng" Giang Thần thưởng thức thịt cá Chép mềm mại, rồi uống thêm một ngụm canh gà Văn Xương hầm thuốc bắc. Thức ăn ngon bày ra bản khiến cho chính bản thân hắn cũng cảm thấy có chút hoa mắt.

“Ô ô, con tôm Hùm Boston này ngon quá!" Liễu Dao là chiếc lưỡi nhỏ của mình một cách tinh nghịch, khéo léo dùng những ngón tay trắng nõn tách lấy phần thịt của tôm Hùm ra.

“Tú sắc khả xan (đẹp mắt và ngon miệng)” Giang Thần cầm đũa gắp một con Hàu vào trong miệng rồi nhìn Dao ăn tôm một cách ngon lành. Mặc dù đây là nhà hàng Tây, nhưng nhân viên phục vụ vẫn thường sẽ chuẩn dũa.

“Hi hi, đẹp không" Liễu Dao liếc mắt đưa tình với Giang Thần một cái rồi lại chuẩn bị xử lí tiếp con tôm. “Anh nói con tôm Hùm kia cơ. Dáng vẻ khả ái của cô khiến Giang Thần không nhịn được mà trêu chọc. “Đáng ghét!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK