Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91: Quá khứ của Tôn Kiều (1)

Tôn Kiều làm Giang Thần và Diêu Diêu đều ngây ngẩn cả người. Giang Thần nhớ tới Tôn Kiều đã nói, nàng sinh ra ở chỗ tránh nạn 071, sao lại dính líu quan hệ với biệt thự này? Có điều sau khi nghe Tôn Kiều giải thích, Giang Thần mới hiểu được nguyên do trong đó, bao quát tại sao hắn lại trùng hợp phát hiện Tôn Kiều đói bụng đến ngất đi ở bên trong biệt thự này.

Nguyên lai biệt thự này thật ra là tài sản của phụ thân Tôn Kiều ở trước trận chiến. Có điều bởi vì chiến tranh hạt nhân đến quá mức đột ngột, cứ thế phụ thân của Tôn Kiều thất lạc thê tử và nhi tử ở trên đường chạy trốn. Sau đó, phụ thân của Tôn Kiều ở bên trong chỗ tránh nạn 071 gặp mẫu thân của Tôn Kiều, hai người yêu nhau, cũng kết làm vợ chồng dưới sự chúc phúc của những người may mắn còn sống sót khác, sinh ra Tôn Kiều và một cô con gái khác là muội muội của Tôn Kiều. Chỉ có điều tiệc vui chóng tàn, ở chỗ tránh nạn bởi vì tiêu hao hết tài nguyên mà bị động mở ra ngày ấy, trong mạt thế tùy ý có thể thấy được đạo tặc tập kích chỗ tránh nạn, Tôn Kiều thất lạc thân nhân của nàng.

May mà trốn thoát, Tôn Kiều bồi hồi ở bên trong phế tích không gặp gỡ phải dị chủng hoặc Zombie hoặc con buôn nô lệ, mà là một quái nhân không biết bận việc đến đâu.

Hoặc là nói, sư phụ?

Được vị nữ quân nhân tự xưng là PLA thu dưỡng, nàng chỉ dạy Tôn Kiều làm sao cầu sinh trên đất hoang, dạy nàng làm sao nổ súng, làm sao nhận biết thị phi. Có điều vị sư phụ kia của Tôn Kiều đã bất hạnh bỏ mình trong một lần chiến đấu vũ trang, từ đó về sau Tôn Kiều liền bắt đầu lang thang một mình.

Lang thang trong đất hoang Tôn Kiều vẫn nỗ lực tìm tới thân nhân của nàng, nàng khát vọng sự ấm áp bên trong ngôi nhà tại chỗ tránh nạn 071, mặc dù biết dù là tìm được người thân cũng không nhất định có thể trở lại sinh sống khi xưa. Nhưng đây dù sao cũng là động lực để nàng tiếp tục tiếp tục bước đi, nàng cứ như thế một bên hỏi thăm, một bên lang thang ở xung quanh Vọng Hải Thị. Lấy được tin tức từ trong miệng một vị hàng xóm cũ tên là Liễu Đinh Trấn, Tôn Kiều đã xác nhận phụ thân và mẫu thân đều ở đây gặp nạn bên trong tràng rối loạn kia, nhưng em gái của nàng vẫn không có bất kỳ tin tức. Tôn Kiều không muốn buông tha quật cường tìm kiếm, nàng thậm chí tra được chỗ ở của phụ thân lúc còn sống. . .

Chính là biệt thự này, kết quả Tôn Kiều bởi vì tiêu hao hết nước thuốc dinh dưỡng, đói bụng ngất ở nơi này.

Sau đó rất trùng hợp đụng phải Giang Thần, tiếp đó tất cả phát sinh liền không cần lắm lời.

". . . Ừ, biết. Nhưng mà ta vẫn sẽ thay ngươi lưu ý, nếu như có thể tìm tới em gái của ngươi, ngươi sẽ rất vui vẻ đúng không?" Sau khi Giang Thần nghe Tôn Kiều tự thuật xong, mở miệng cười nói.

"Giang Thần. . ." Hai con mắt Tôn Kiều lóe lên hơi nước. Nếu như không phải Diêu Diêu ở bên cạnh, hiện tại nàng đã kéo hắn ngã nhào xuống đất, phát tiết cảm động và yêu thương trong lòng nàng.

Khục khục. . . Mặc dù có chút không thích hợp trẻ em, nhưng Tôn Kiều cũng không biết còn có phương pháp gì khác có thể diễn tả.

"Diêu Diêu thì sao? Có cái gì cần ta trợ giúp sao? Nếu chúng ta đều là người một nhà, có cái gì nhất định không được kìm nén, phải nói ra nha." Giang Thần lần thứ hai cưng chiều mà xoa xoa đầu Diêu Diêu.

Diêu Diêu lắc lắc đầu, duỗi hai tay ra ôn nhu đắp lên bàn tay lớn của Giang Thần đang đặt ở trên đầu nàng.

"Ta đã rất thỏa mãn. Người nhà của ta chỉ còn dư lại Giang Thần ca ca, còn có Tôn Kiều tỷ tỷ. . ."

Nụ cười kia rất hạnh phúc, lại làm cho sống mũi Giang Thần có chút chua.

-

-

Bữa trưa là Diêu Diêu làm, cô bé khéo léo này còn rất để tâm học tập tri thức nấu nướng, điều này cũng làm cho Giang Thần khá là cảm động.

Đây chính là lần đầu hắn ăn được bữa côm do cô gái làm cho hắn!

Cảm động đến muốn khóc. . . Khục khục, có chút khoa trương.

Diêu Diêu nhìn dáng vẻ Giang Thần ăn như lang thôn hổ yết, không khỏi nở nụ cười hạnh phúc. Đến nỗi Tôn Kiều. . . Nàng vẫn luôn là dáng dấp lang thôn hổ yết. Ngày nào đó nếu như nàng đột nhiên nhã nhặn lên, như vậy trái lại mới sẽ làm cho người cảm thấy khó mà tin nổi.

Sau khi ăn cơm, ba người đồng thời thu thập bát đũa. Tôn Kiều đi thu dọn vật tư trong phòng khách, mà Giang Thần thì lại theo Diêu Diêu cùng đi tới bên trong phòng của nàng, bởi vì Giang Thần còn có chính sự cần thương lượng với nàng.

"Diêu Diêu, công tác chuẩn bị vụ kho bạc ngân hàng kia đã làm xong chưa?"

"Xì xì, " Diêu Diêu đột nhiên nở nụ cười, "Nói đến ca ca còn không biết đâu, Tôn Kiều tỷ tỷ nha, đã sớm giúp ngươi dời trống cái kho bạc ngân hàng kia. Khà khà, mới vừa nãy khẳng định là bởi vì quá giật mình, Tôn Kiều tỷ tỷ quên nói với ngươi. Nàng rất chờ mong ngươi khen ngợi đấy."

Giang Thần ngẩn người, lập tức trên mặt lộ qua vẻ mừng rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK