Chương 50: cô gái mặc bikini
Gió biển mặn mòi làm dịu đi tâm trạng của Giang Thần. Nhìn mấy người già đi bộ trên bờ cát đều là cặp vợ chồng đi cùng nhau, du khách chơi đùa chụp ảnh, Giang Thần có chút mỏi mệt dùng tay xoa xoa Thái Dương.
Cảm giác tốt lắm rồi, chỉ là có chút mệt mỏi.
Sống xa xỉ một lần, Giang Thần trong buổi chiều liền bỏ ra hơn 200 nghìn tệ. Nhưng những dư vị còn lại sau cao trào chỉ là uể oải và mệt mỏi.
Xe Taxi đến gần bãi biền, không biết vì sao Giang Thần lại muốn thổi gió biển này đi.
Đây được coi là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố Vọng Hải. Hàng rào chạm khắc bằng đá cẩm thạch bên cạnh bãi biển vàng, những người có công khai phá đất nước được khắp tên trên bảng Lâm Hải. Còn có những nhà gỗ nhỏ toát lên vẻ giàu có. Từ lúc lên đại học, anh đã nghe những người bạn trong ký túc xá nói về chuyện này. Đương nhiên, mấy tên lòng lang dạ sói này sẽ không phun ra được câu nào tốt đẹp. Giang Thần
chỉ là nhớ mang máng bọn họ đã nói nơi này rấtnhiều mỹ nữ, hơn nữa còn là mỹ nữ mặc đồ bơi.
Bây giờ quan sát, đúng quả thực là như vậy. . .
Nhưng mà, vẫn là lần đầu tiên hắn đến đây sau bốn năm học đại học ở thành phố Vọng Hải.
Có hai nguyên nhân rất đơn giải. Không có tiền và không ai đưa tới đây.
Thật buồn cười khi nói rằng, nếu như có tiền, sẽ không thiếu ngươi đến đây cùng bạn. Cuối cùng cũng chỉ vì lẽ đó, vẫn là cái nguyên nhân trước mà thôi thôi.
Một mình đi dạo phố rất buồn tẻ, một mình đến bãi biển cũng rất buồn tẻ.
Nhưng mà hiện tại hắn cũng chỉ có một mình, Giang Thần đứng nơi này lại không có do dự giống như quá khứ trai trẻ của mình.
Hắn có tiền. . .
Không sai, một triệu thực sự không là gì ở thành phố Vọng Hải. Ngay cả khi những người giàu ở đây sử dụng tất cả các đường ray cao tốc trong nước, họ cũng không thể mua nổi.Một triệu? Thậm chí còn không mua nổi một căn gác xép bên trong đô thị.
Nhưng mà cảnh giới lúc này lại khác. Không sai, chính là cảnh giới.
Không phải Giang Thần giả tạo thổi phồng, của cải của hắn bây giờ tới Bill Gates còn không so sánh nổi.
Vàng ở trong ngân hàng ít nhất cũng phải mấy trăm triệu? Toàn bộ ngân hàng của thành phố Vọng Hải? Toàn bộ của tận thế đấy?
Đương nhiên, nếu bán ra một lượng lớn vàng thì sẽ rất phiền phức, thậm chí còn khiến giá vàng toàn cầu tụt giảm. Xuất phát từ cân nhắc lâu dài, Giang Thần chỉ dự định lấy một cái ngân khố là được rồi, phương pháp kiếm tiền còn rất nhiều.
Còn công nghệ kĩ thuật thì sao? Đem toàn bộ máy tính 3D kia về. Nếu như Giang Thần lấy ra mở cái công ty bán, giá trị thị trường sợ còn trên trăm tỉ. Những hệ thống thực tế ảo được sử dụng làm thiết bị dạy học kia? Buồng ngủ đông? Chỉ sợ giá trị thị trường của công ty này vượt trên nghìn tỉ cũng không phải nằm mơ. Tất cả đều quy đổi về đô la Mỹ.
Đương nhiên, ăn cơm phải ăn từng miếng một, thành lập thế lực cũng phải bước từng bước mà tiến. Nếu như tùy tiện đem thử khoa học kĩ thuật này bày ra, chỉ sợ lúc đó không chỉ là tiền chen chúc mà tới, còn có khả năng gặp phiền phức. Những kẻ có âm mưu xấu kia thường thường sẽ hành động trong bóng tối. Chuyện mổ gà lấy trứng, số người làm ra chuyện này cũng không ít.
Đợi cho tới sau khi tiêu thụ hết đống vàng, tích lũy được lượng vốn ban đầu, sau đó mới phát triển các bước tiếp theo. Bước từng bước một, khi thế lực trong tay đã đủ lớn mạnh, những kẻ có ý đồ riêng cho dù muốn động vào hắn cũng không đủ sức.
Còn hơn một triệu, hưởng thụ như vậy đủ rồi.
Vì lẽ đó, tại thời điểm nơi Giang Thần đang đứng mang lại cho hắn cảm giác không thực sự phù hợp. Những thứ hắn đã từng mong ước giờ đây hoàn toàn có thể nắm được trong tay. Những bóng dáng trẻ trung xinh đẹp, những biệt thự tráng lệ kia,những chiếc xe với cái giá trên trời. . .
O ḍ ḍ...
Giang Thần ợ lên toàn mùi rượu, xoa xoa hàng mi mỏi, hắn có chút say rồi.
Ném lon bia vào trong thùng rác, Giang Thần cuối cùng hít một làn gió biển mặn mòi một hơi thật sâu.
"Anh chàng đẹp trai, chán đời ra đây ngồi sao?"
Một cô gái mặt bikini yểu điệu bước tới, đôi mắt sáng và hàm răng trắng toát lên vẻ trẻ trung. Bình thường cô ta thích xem tạp chí thời trang, nhìn liếc qua có thể biết được giá trị của những trang phục mà Giang Thần đang mặc. Qua con mắt “u buồn sâu thẳm”, có vẻ đây là một anh chàng tổng giám đốc tài giỏi nào đó đang thất tình...
Con người ta dễ dàng đổ gục nhất là khi thất tình. Tự cho mình là chiến thần tình cảm, kẻ nắm giữ tình yêu, Tô Phỉ bỏ lại đám bạn đang chơi đùa, một mình bước tới bên cạnh Giang Thần, nở một nụ cười thân thiện chẳng khác nào một cô gái trẻ đẹp,đáng yêu và tốt bụng.
Tô Phỉ không để ý rằng người đàn ông này rốt cục có bao nhiêu bóng hồng trong lòng, cũng chẳng để ý rằng anh ta đã có người phụ nữ nào hay chưa. Cô đã rất ngưỡng mộ người bạn cùng phòng có “bố đường”, mỗi ngày đều cho không biết bao nhiêu là tiền tiêu vặt, ra ngoài đều đem theo nào là LV, Hermes, dùng nước hoa Opium và Bao Bao. Cô ta không cam lòng, cho rằng khuôn mặt của mình cũng xinh đẹp không kém gì người bạn cùng phòng mình.
Dịch: vietanh1766 - liệt dương công tử