Chương 60: Làm việc cho tôi có được không? (2)
"Tôi à? Ha ha, không có gì đáng nói. Gần đây có kiếm được chút tiền lời." Giang Thần rất xấu hổ không dám nói thật, chỉ là bịa ra một cái cớ không thể nào giả trân hơn.
Hạ Thi Vũ khóe miệng hơi nhếch lên, có chút bất mãn mà nhìn Giang Thần. Cô thậm chí còn không nhận ra, biểu cảm của người phụ nữ khá nhỏ nhắn này thực sự hiện lên trên khuôn mặt cô.
"Ồ? Tôi có thể không tin"
"Không tin thì tôi cũng hết cách rồi, " Giang Thần vẫy vẫy tay, có chút bí mật không thể nói ra được, "Tuy nhiên, tôi lại rất tin tưởng rằng cô có thể trở thành một CEO tài năng. Như thế nào, có hứng thú không?" Đây chính là “dự định khác” của Giang Thần .
Mở một công ty, để Hạ Thi Vũ thay hắn quản lí.
Cử dựa vào đổi vàng ra tiền một cách vô lí, một ngày nào đó sẽ có người hoài nghi về số tài sản của hắn bắt đầu từ đâu. Vẫn không chịu khai ra, một khi quốc gia chú ý tới hắn, vậy thì chỉ còn cách chạy tới một nơi xa xôi khác trên Trái Đất này mà sống thôi.
Phương pháp tốt nhất chính là mở một công ty. Mục tiêu của công ty hắn cũng đã suy nghĩ kĩ, chính là hướng đến khoa học kĩ thuật trong tương lai! Tùy ý đem những “đồ bỏ đi” ở bên tận thế về, sau đó sản xuất ra những sản phẩm công nghệ vượt thời đại.
Apple cái gì, Microsoft, Samsung à. . . Tất cả đều cùi bắp hết. Mấy người có làm được công nghệ vượt bậc của 200 năm sau không? Hả? Biến màn hình bình thường thành màn hình 3D, mấy người có làm được không? Hả?
Nếu những tiện ích cao cấp vốn chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng được trình làng. Chỉ sợ toàn bộ người dùng đều sẽ vì đó điên cuồng
Vẫn chưa xong, đây chỉ là phương diện sản phẩm điện tử.
Cái gì mà Blizzard, EA à, Sega à. . . Con mẹ nó đều cúi cúi cái đầu xuống cho anh. Công nghệ thực tế ảo sẽ bùng nổ, mang mũ giáp chơi game online đều không phải là giấc mơ (Sword Art Online go go). Một khi công nghệ thực tế ảo ra đời, ai còn sẽ đồng ý nắm chuột hoặc là tay cầm chơi game?
Sau đó là đồ gia dụng, ô tô. . . Thậm chí là quân sự, thậm chí
là vũ trụ! . . . Khặc khặc, có chút ảo tưởng, cơm vẫn phải ăn từng miếng
từng miếng một.
Sở dĩ lựa chọn Hạ Thi Vũ, kỳ thực cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì. Thuần túy là bởi vì Giang Thần không tìm được người khác, hơn nữa năng lực của Hạ Thi Vũ hắn cũng tin được. Tuy rằng Hạ Thi Vũ này trước đây đắc tội với hắn, thế nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Giang Thần phát hiện mình cũng không thù dai như trong tưởng tượng. Hay là, đó là sự thương cảm với bản tính không xấu của cô. Cũng hay là, sau khi trải nghiệm hoàn cảnh tương tự và nay sinh sự đồng cảm với cô.
Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ chán nản của Hạ Thi Vũ, hẳn vẫn là ra tay cứu giúp, cũng chủ động mời mọc về làm việc.
"Có hứng thú sao?" Hạ Thi Vũ ngẩn người, không rõ ý tứ của Giang Thần.
"Cô làm ở tiệm hoa thì mấy trăm năm mới trả được nợ cho tôi. Guống hồ cô hiện tại lại thất nghiệp, đó chẳng phải là công việc hay sao?" Giang Thần vẫy vẫy tay nói.
"Cậu mở công ty?" Hạ Thi Vũ có chút hoài nghi mà nhìn Giang Thần.
"Tôi không phải đã nói tôi làm ăn sao? Cô nhìn xem, kéo cô lại không tin" Giang Thần vãy vẫy tay, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ồ? Sao tôi nhìn cậu chả giống tí nào?" Hạ Thi Vũ có chút chế nhạo nhìn Giang Thần một chút.
"Làm sao, không được sao? Tôi còn rất chờ mong dáng vẻ của trưởng phòng cũ, thay tôi nhẫn nhục chịu khó làm việc đây" Giang Thần cười nói, nhưng vẻ mặt biểu hiện vô cùng nghiêm túc.
Hơi nhắm hai mắt lại, Hạ Thi Vũ trầm tư chốc lát.
Đề nghị này rất mê người, đối với người mất đi nguồn thu nhập như Hạ Thi Vũ mà nói, cô tìm không ra lý do cự tuyệt.
"Tôi đồng ý với cậu"
"Quá tốt rồi, " Giang Thần cười ha ha, đứng lên, đưa tay phải ra, "Vậy làm phiền giám đốc Hạ, cô đã được Công ty TNHH Công nghệ Tương lai thuê với mức lương hàng tháng là 10 ngàn tệ"
Tiền lương hàng tháng là 10 ngàn, gần bằng với công việc trước đây của cô. Bàn tay to của Giang Thần làm cho cô nhìn có chút phức tạp. Đã lâu như vậy không gặp, cấp dưới trước kia đã phát triển đến trình độ này sao?
Nắm lấy tay phải duỗi ra của Giang Thần, cảm giác ấm áp và thô ráp khiến cô không biết vì sao mà run lên.
"Mức lương cao như vậy sao? Tôi nói trước, tôi không có chấp nhận bất cứ quy tắc ngầm nào đâu đó" Lạy chúa trên cao, Hạ Thi Vũ kinh ngạc về bản thân khi nói ra được câu đùa như vậy.
Giang Thần triệt để há hốc mồm, hắn bị vẻ ngoài quyến rũ đó của Hạ Thi Vũ mê hoặc trong nháy mắt. Cô gái lạnh lùng này vậy mà pha trò cười với hắn?
"Ha ha, không có không có. Tuy nhiên, bổn công ty không cấm tán tỉnh giám đốc. Nói về khả năng tấu hài, tất nhiên cô gái xinh đẹp kia tuổi gì mà so với Giang Thần. Nghe được từ “tán tỉnh” từ miệng Giang Thần, Hạ Thi Vũ nổi giận mặt đỏ lên.
Tuy nhiên, điều khiến cô cảm thấy khó tin là bên cạnh sự tức giận, phần nhiều chỉ là sự ... xấu hổ?
Đây là sao. . .
"Tôi có thể hiểu được tình hình của công ty mà tôi sắp nhận chức không?" Với sự già dặn trong công việc của Hạ Thi Vũ, rất nhanh liền khôi phục lại tâm tình, trực tiếp đi thẳng vào đề tài chính, "Công ty Công nghệ Tương lai, nghe tên hẳn là một công ty chuyên về sản xuất kĩ thuật cao. Tôi phụ trách về bộ phận bán hàng, hay là quản lý nghiên cứu phát minh? Nếu như là lĩnh vực nghiên cứu phát minh, tuy rằng tôi không có kinh nghiệm quản lý phương diện này, nhưng ta có lòng tin có thể ở trong vòng một tháng quen thuộc cương vị, sẽ. . ."
"Dừng, dừng, stop, stop, " Giang Thần vội vàng giơ tay lên, ra hiệu Hạ Thi Vũ dừng nói, sau đó dưới ánh mắt thăm dò của cô, hắng giọng một cái, "Đơn giản mà nói, cô chính là CEO. Tất cả mọi chuyện đều giao cho cô là được." Có việc thư ký làm, không có chuyện làm thư ký. Mẹ nó chứ, đấy mới là hình mẫu lí tưởng của hắn, và anh ta không có nhiều thời gian nhàn rỗi để quản lý một nhóm nhiều người như vậy.
Hạ Thi Vũ trong nháy mắt sắc mặt trở nên quái lạ. Cô chưa từng nghe nói tới bất kì một phát minh công nghệ tiên tiến nào. . . Chỉ sợ công ty này. . .