Chương 26: Xóm nghèo đông đúc nhân tài (1)
"Khà khà, ông chủ Giang, ngươi xem cái này có hài lòng không?"
Thời tiết trên vùng đất hoang rất kỳ lạ. Rõ ràng là mùa hè, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện cái lạnh như cuối mùa thu. Bụi phóng xạ dày đặc ngăn chặn phần lớn các tia cực tím, làm cho sự dị thường của khí hậu trở thành một chuẩn mực trong thế giới này. Nếu bụi phóng xạ giống như đám mây nặng nề không thể trôi đi thì nhiệt độ nơi này thậm chí sẽ lại lạnh trên mấy phần.
Đặc biệt là sáng sớm, cái lạnh càng rõ rệt.
Khoác một cái áo gió rộng, Giang Thần đút một tay trong túi, một tay quét sơ yếu lí lịch. Một tên béo đứng bên cạnh liên tục cảm ơn. Mặc dù tuổi tác nhìn qua đủ để làm bố của Giang Thần, vậy mà lúc này đứng khom người lúi húi bên cạnh hắn mà nịnh nọt.
Trong trại sống sót này tập trung vào tự do tuyệt đối và chủ nghĩa tư bản, có á tinh chính là đại gia. Tuy không biết lai lịch của Giang Thần, nhưng đắc tội khách hàng, quản lý tuyệt đối sẽ không để cho hắn được yên ổn.
Huống hồ, Giang Thần là một người có thân phận.
Dưới sự gợi ý của Tôn Kiều, Giang Thần tự lập cho mình một cái thân phận hư cấu—— tổng công ty sản xuất đồ hộp Ngư Cốt Đầu. Ở mảnh đất hoang này, trừ ra các thế lực lớn mạnh, theo sau đó chỉ có hai loại. Một loại là kinh doanh súng đạn, một loại khác chính là sản xuất thực phẩm.
Hai thứ này đều là lãi kếch sù. Dù sao đa số đất canh tác hiện tại đều đã không thể sử dụng.
Về phần tại sao lại gọi là công ty Ngư Cốt Đầu, chính là vì thuận miệng. Đồ hộp Giang Thần mang đến cơ bản đều là của Ngư Cốt Đầu. Hắn thậm chí bắt đầu cân nhắc, liệu có nên mua lại công ty trách nhiệm hữu hạn Ngư Cốt Đầu sau khi nhận được một khoản tiền lớn kia hay không. Như vậy cũng đỡ phiền phức vì phải tẩy ngày sản xuất in trên bao bì sản phẩm. . . ". . .
Trương Thiên Vũ, nguyên là phó tổng công ty điều hành khoa học kỹ thuật, tinh thông quản lý kinh tế và sản phẩm điện tử đã nghiên cứu phát minh ra thứ đó. Từng là người tiên phong sản xuất ra điện thoại Walker P7 nổi tiếng khắp châu Á. . ." Giang Thần nhếch nhếch miệng, Phó tổng giám đốc? đúng là một sự mỉa mai, "Khặc khặc. Tôi nói ông Vương Dịch nghe. Tôi cần chính là nhân tài về phương diện máy tính, đồng thời có khả năng làm việc chân tay. Ông có thể tìm cho tôi một phó tổng giám đốc không?"
Thật đáng tiếc rằng, sau khi vứt bỏ chức danh tổng giám đốc, hắn có thể cần quan tâm đến chiến lược công ty hay kế hoạch kinh doanh gì đó.
Không biết vì sao, cởi bỏ cái chức danh tổng giám đốc cảm giác vui sướng vãi cả nồi. . . Đương nhiên, trên mặt Giang Thần không có bất kỳ biểu hiện.
"Thật không tiện, thật không tiện, xin chờ một chút!" Quản lý thị trường nhân tài tên là Vương Dịch liền vội vàng gật đầu khòm người cười tạ lỗi, sau đó xoay người chạy vào phòng tài liệu tiếp tục chọn.
Thở dài, Giang Thần nhìn đám người lam lũ quần áo rách rưới bên trong.
Ở đây cũng không thiếu những gia đình. Nam thanh niên trai tráng và cả phụ nữ khỏe mạnh sẽ vào khu công nghiệp để sản xuất. Sau đó đổi lấy mấy lọ dinh dưỡng rẻ tiền cùng một vài viên I ốt nhỏ để sống qua ngày với gia đình hoặc một mình.
Nếu như gặp bệnh tật. . .
Giang Thần nhìn những đám mây phóng xạ trên bầu trời, màu sắc ánh nắng xuyên qua thật không tốt lành.
Rất nhanh, tên Vương Dịch béo từ phòng tài liệu chạy ra, cầm một đống giấy dữ liệu đưa cho Giang Thần. Sau đó cười ha hả lau mồ hôi trên trán.
Những bản sơ yếu lý lịch này đều đã xỉn màu và có mùi hôi, có thể nhìn thấy dấu vết lau chùi. Ở trên mảnh này đất hoang này cũng không thiếu thốn nhân tài công nghệ cao, thậm chí có thể dùng từ “quá thừa” để hình dung. Dù sao công nghệ cao cấp không thể được sử dụng để sản xuất đạn, cũng sẽ không ai trả tiền cho máy tính mới và điện thoại di động mới.
Giang Thần cẩn thận chọn tài liệu trong tay, thỉnh thoảng cau mày.
"Ông chủ Giang, ngài. . . Không hài lòng sao?" Vương Dịch cẩn thận từng li từng tí một hỏi. Giao dịch này dù sao vẫn là hoa hồng của hắn, cũng là bát cơm duy nhất của hắn.
"Trình độ công nghệ kĩ thuật của mấy người này thực sự không cần phải bàn cãi, có điều. . ." Giang Trần chỉ vào cột bên dưới sơ yếu lý lịch, phía trên viết lại ghi chép phạm tội, "Tại sao ngươi chọn cho ta tất cả đều là tội phạm?" Lục Hải Đào, nhân viên IT, bởi vì trộm cướp 15 lọ dung dịch dinh dưỡng bị phán 10 năm tù giam và tham gia lao động chân tay trong một lò sản xuất hữu cơ.
Lý Khai Minh, quản lí hạng mục khoa học kĩ thuật công ty Phi Tấn, phạt 17 năm tù giam vì tội cướp cò súng, và phải làm lao động chân tay ở xưởng sản xuất đạn. . . .
Mỡ núng nính trên mặt Vương Dịch ép lại với nhau, biểu lộ cảm xúc dở khóc dở cười, nói với giọng điệu van xin.
"Tôi nói ông chủ Giang này. Cái này, tôi đây cũng không có cách nào khác cả!"