Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54: Anh hùng cứu mỹ nhân (2)

Hổ Tử cũng được coi là người có kinh nghiệm đòi nợ, nhìn vẻ mặt Hạ Thi Vũ liền đoán ra được cô đang nghĩ cái gì. Ra hiệu cho lũ lâu la im miệng, sau đó rộng lượng mà đề nghị.

"Được rồi, ta xem cô cũng là kẻ đáng thương. Tuy nhiên quy định đã là như vậy, thiếu nợ thì phải trả, đó là điều hiển nhiên. Cô cũng đừng quá đau buồn, đến hộp đêm Hồng Nghĩa làm vài năm là có thể trả được hết nợ, lúc đó cô cũng có thể nghỉ việc. Lúc đó cũng chả ai biết đến đâu? Đến khi rời khỏi thành phố này, tìm một nhà khá giả mà gả vào. Đừng tiếp tục mượn tiền chỗ không nên mượn nữa là được. . "

Khéo, thực sự rất khôn khéo. Làm cho lòng người biến động, sau đó ra tay an ủi dụ dỗ. Chỉ sợ những câu từ thô tục khi nãy của lũ tiểu đệ cũng chỉ là phối hợp trong âm mưu này thôi.

Rất tốt! Kỹ năng diễn xuất rất tốt!

Vẫn là câu nói kia. Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ chính là lưu manh có tổ chức.

Giang Thần tuy rằng còn muốn tiếp tục xem tiếp. Nhưng nhìn cô trưởng phòng trên mặt nức nở, hắn vẫn còn có chút nhẹ dạ mà thở dài. Mặc dù đã từng rất hận cô. . . Nhưng lúc này hắn không có tâm trạng bỏ đá xuống giếng làm gì.

Thôi thì giúp đỡ một chút. . .

Nếu như là trước đây, khi đụng độ với những tên lưu manh, hắn sẽ có chút sợ hãi, nhưng mà hiện tại. . .

"Ha ha, xin hỏi vị đại ca này xưng hô như thế nào, làm điếu thăng long mềm chứ?"

Hổ Tử sửng sốt một chút, hắn không chú ý tới người đứng bên cạnh đang mời anh điếu thuốc.

Hạ Thi Vũ hướng con mắt ngập nước lên, khó tin nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt cô ngay lúc này, trên mặt tràn ngập kinh ngạc. Đứng ra bảo vệ cô lại là hẳn? Là cái tên mà trong lúc nóng giận nhất thời mà lỡ tay sa thải.

Dù sau đó cô rất hối hận vì hành động nông nổi của mình, nhưng cô không nghĩ rằng sau này lại có thể gặp lại hắn. Hơn nữa còn là trong tình huống như này.

Hắn tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Tại sao hắn lại đứng ra giúp đỡ? Không phải lúc nãy hắn vẫn còn đứng xem trò vui sao?

Sắc mặt Hạ Thi Vũ lúc này dao động mạnh.

Hổ thẹn, cảm kích, nghi hoặc. . . Còn có chút bối rối?

"Hổ Tử." Hổ Tử nhận lấy điếu thuốc. Hắn thực sự có chút không hiểu nổi tình hình. Đúng ra, khi xã hội đen đang làm việc sẽ không có ai dám đến tiếp lời như vậy.

Đại ca lớn? Hổ Tử trong nháy mắt liền phủ định loại khả năng này. Đại ca lớn hơn lúc nào cũng ở cạnh ông chủ. Nếu không làm ra thứ gì náo động, mấy anh lớn cũng sẽ không tới làm gì. Kẻ ngu si? Hổ Tử sắc mặt trở nên hơi kì lạ.

"Là trùng hợp a, bởi vì gặp lại người quen nên tôi đến xem một chút" Giang Thần cười ha ha, lập tức chuyển đề tài, "Tôi nghe hết cuộc trò chuyện, cô gái này nợ anh bao nhiêu tiền?" Hổ Tử híp mắt nhìn Giang Thần, dưới cái nhìn của hắn, người này thực sự đang lo chuyện bao đồng.

Hơn nữa ông chủ đã giao nhiệm vụ cho hắn là, cố gắng đem

người về càng tốt. Từ đó có thể thu lợi về không biết gấp bao

nhiêu lần? Điều mấu chốt là cô gái này ngoại hình rất đẹp, có

thể làm việc trong quán Bar. Làm tới bốn, năm năm cũng

không có vấn đề gì. Đó mới thứ mà Hồng Nghĩa Bang nhắm đến.

"Này, tiểu tử, mày đang lo chuyện bao đồng à?" Hổ Tử cười lạnh đem điếu thuốc vứt ra một bên, đưa tay nắm cổ áo Giang Thần. Hạ Thi Vũ đứng ở một bên xem thấy tim mình đập loạn xạ, lúc này cô có cảm giác lo lắng cho người đàn ông đứng ra giúp đỡ cho mình.

Ăn

"Bộ quần áo này của ta mấy chục ngàn đấy, làm hỏng rồi ngươi có đền được không?" Giang Thần thở dài, nắm lấy bàn tay của gã kia. Với 28 điểm phản xạ thần kinh, đối với những nguy hiểm ở tận thế quả thực không đáng là gì. Nhưng để đối phó với những tên nhãi nhép như vậy thực sự quá thừa thãi.

Hổ Tử cảm thấy hai tay của mình như bị sắt kẹp vào, bất kể dùng sức như thế nào đều không rút được ra.

Phen này gặp phải tiểu tử biết võ rồi.

Hắn cảm thấy có lẽ mình đã sút nhầm tấm sắt. Tuy rằng trong lòng muốn bỏ cuộc, nhưng xung quanh lại có một đám lâu la, sự hãnh diện của một đại ca không cho phép hắn chạy trốn. Một con dao nhỏ được hắn lấy ra từ tay trái mà chém thẳng xuống đầu Giang Thần.

Giang Thần hơi nghiêng đầu né được phát chém, đưa tay đẩy một cái, thuận thế liền lùi được về phía sau.

"Nhà ngươi còn biết chút võ công? Các anh em, phang ló" Mấy thằng đệ xung quanh trông thấy đại ca của chúng có vẻ không chơi lại được, lập tức dùng tuyệt chiêu hô hào gọi đồng đội, chuẩn bị đem băng vây đánh bỏ bu tên nhãi kia.

Nhìn mấy tên hùng hùng hổ hổ lăm le con dao găm trên tay. .

Giang Thần thở dài. Thành thật mà nói, sớm biết nếu phiền toái như vậy, hắn sẽ không mặc quần áo như thế làm gì.

"Qua ngõ nhỏ bên kia solo? Nơi này có camera, không tiện ra tay." Giang Thần thái độ rất tùy ý chỉ chỉ vào hẻm nhỏ.

Hổ Tử sững sờ, phản ứng này có vẻ không đúng lắm. Tên kia không có chút sợ hãi nào biểu hiện trên mặt, điều này không khỏi khiến hắn có chút chột dạ.

Nhưng đã hô huynh đệ trợ chiến rồi, lúc này còn sợ sệt thì về sau biết giấu mặt vào đâu? Làm sao mà trị được những tên lâu la láo toét nữa?

"Ha ha, chú mày cũng coi như có cam đảm, như vậy xin mời" Hổ Tử sửa lại cổ áo một chút, diễn xuất rất giống một đại ca chỉ tay về phía ngõ mà mời gọi.

Thật trời ơi sẽ làm bộ 13, ẩu đả cũng không cảm thấy ngại.

Ở trong lòng thầm phỉ nhổ. Giang Thần bĩu môi, bước vào con hẻm nhỏ.

Nhìn Giang Thần tiến vào bên trong, Hổ Tử không giấu được

cười gần. Mặc cho người công phu cao, biết lấy một địch mười? Làm

như mình là siêu nhân, có thể giết người!

Đương nhiên, lát nữa hắn sẽ được mở mang tầm mắt xem rằng ai mới là kẻ giết người thực thụ. .

Để lại một tên vô dụng nhất trong Hạ Thi Vũ để tránh cô chạy chốn, Hổ Tử mang theo chín tên tiểu lâu la còn lại tiến vào hẻm nhỏ. Rất nhanh, hắn sẽ biết ai mới là người trên cơ.

Hạ Thi Vũ lo âu nhìn Giang Thần tiến vào hẻm nhỏ, cô muốn lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát. Chỉ có điều, tên lưu mang kia đang đứng bên cạnh cô, nở nụ cười dâm dãng và luôn nhìn chằm chằm vào cô, không để cho cô lộn xộn. Đưa mắt nhìn về phía chủ quán đã chăm sóc cho cô mấy ngày qua. Lúc này hắn cũng giả bộ không thấy gì cả, coi như việc đó không liên quan tới mình mà lảng đi chỗ khác.

Hạ Thi Vũ đột nhiên muốn khóc. Không biết vì sao, cô muốn khóc rất nhiều. Không phải bởi vì sợ hãi, mà là bởi vì bất lực. .

Hơn mười năm qua chưa từng ỷ lại vào bất cứ ai, kiên cường hết sức. Bởi vậy, lúc này trong lòng cô cảm thấy vô cùng bất lực.

Đôi lời Dịch Giả: Cầu các đọc giả yêu quý bộ truyện hãy để cử Ngọc Phiếu để truyện có nhiều người đọc hơn ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK