Chương 73: Thương Nhân trung gian (3)
“Tôi có thể biết trước khoảng thời gian được không? Không biết Giang Thần tiên sinh có bao nhiều hàng để tôi có thể chuẩn bị cẩn thận nhất vốn lưu động" Vì để để phòng chuyện chẳng may, Roberts vẫn hỏi một vấn đề mà có thể đắc tội với người đối diện.
“A, cái này chưa vội. Khoảng ngày 15 tháng 7 tôi sẽ gọi điện cho ông. Còn về số lượng vàng thì nó có khoảng mấy tấn" Nói xong, Giang Thần rời khỏi phòng, để lại Roberts với khuôn mặt hãi hùng.
Mặt Roberts nghệt ra, đến mức điếu xì gà quý giá đã rơi xuống đất từ lúc nào không hay.
Mấy tấn? Rốt cuộc là bao nhiêu tấn?
Theo tình hình gần đây, một ounce vàng có giá vào khoảng 1350 USD. Tính theo đó, vậy thì 1 tấn vàng có giá là 43.402.500 USD! Dựa vào 9% phí thủ tục mà nói thì chỉ cần 3 tấn vàng là đã có thể mang lại lợi nhuận lên đến cả chục triệu USD cho lão! (xét cho tương quan một chút thì 1 ounce vàng = 8.3 chỉ vàng. Mà ngày hôm nay 26/3/2022, 1 chỉ vàng có giá 6.860.000 VNĐ ~~)
9% đó! Đây quả thực là bị điên rồi.
Đúng là nằm không cũng ra tiền.
Mấy tấn vàng... Ngay cả 7% phí thủ tục lão cũng sẽ làm đó. Người này phải giàu tới cỡ nào cơ chứ, còn chẳng thèm kì kèo giá cả. Đồng thời điều đó cũng khiến cho Roberts càng thêm khẳng định rằng đống vàng này chắc chắn là hàng lậu.
Rốt cuộc là hắn làm cái gì mà có thể kiếm được ra nhiều vàng tới vậy? Hán cướp ngân hàng chỗ nào sao?
"... Oh my god," Roberts mất hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, hít vào một hơi lạnh, "Khá lắm, lần này thì giàu to rồi.”
Đầu cơ trục lợi 10 ngàn tấn dầu thô cũng chỉ lãi có hơn 500 ngàn USD lợi nhuận. Hơn nữa còn sợ bị hải quân nước Mỹ sờ tới, mạo hiểm qua đám FBI... Nhưng mà Giang Thần mới mở miệng ra là đã chốt giao dịch với giá trị hơn 10 triệu USD.
“Nick. Cậu cảm thấy người bạn phương Đông này của tôi có đáng tin không?" Roberts như nằm mơ mà nhẹ nhàng hỏi. Hắn đương nhiên biết Nick không hiểu gì về chuyện kinh doanh làm ăn này. Bây giờ lão chỉ cần một người giúp kéo lão về với mặt đất thôi.
“Xin lỗi ông chủ. Tôi không hiểu biết nhiều" Giống như dự đoán của Roberts, Nick chỉ yên lặng lắc đầu. Nhưng sau khi trầm ngâm một lát, Nick lại tiếp tục nói, “Nhưng gã người phương Đông này là một tên vô cùng nguy hiểm"
“Hả? Cậu ta còn có Kungfu nữa sao?" Roberts há to mồm cười, còn tạo dáng của Lý Tiểu Long. Hán cũng không tin
Roberts ngây ngắn cả người, hơi nhíu mày,
vào điều đó.
Nick nhìn ông chủ của mình mà yên lặng lắc đầu. Anh ta rất hiểu vị chủ nhân này của mình. Mỗi khi lão hưng phấn lên, kiểu gì cũng sẽ bày ra những động tác kỳ quái để bày tỏ sự hưng phấn của mình.
“Theo trực giác của một binh lính, anh ta còn ghê gớm hơn trên Bruce kia" Phụ trách an toàn cho ông chủ là công việc của anh ấy. Nick rất nghiêm túc mà nói ra trực giác của mình.
“Chẳng lẽ cậu ấy không phải một thương nhân?... Không đúng, tôi thấy cậu ấy đúng là như vậy mà"
Nick chần chờ phút chốc, rồi tiếp tục mở miệng nói.
“Có lẽ cậu ấy là một thương nhân, nhưng thân thủ của cậu ấy cũng không kém. Trực giác nói cho tôi biết rằng nếu cầm súng thì cậu ấy không phải đối thủ của tôi. Nhưng nếu solo tay không, tôi sợ mình chỉ có 50% tỷ lệ thắng" ,
Roberts đờ người ra. Lão đã từng chứng kiến bản lĩnh thực sự của Nick. Khi ấy ở Ucraina, lão ta bất ngờ bị tấn công bởi các lực lượng vũ trang dân sự khi đang bán bớt vũ khí mà chính phủ Hoa Kỳ giao cho. Khi đó, Nick liền rút khẩu súng lục từ thắt lưng một tên sĩ quan chính phủ đã chết. Sau đó, chỉ với 9 phát đạn còn lại, anh ấy vừa chiến vừa lùiđồng thời đưa Roberts thành công tới nơi an toàn. Hơn mười phần tử vũ trang đã bị giết.
Bây giờ Nick lại còn nói Giang Thần có khả năng cận chiến tương đương với hắn?
Đột nhiên La Bá Tỷ cười lớn.
“Phương Đông quả không hổ là một nơi thần bí. Nếu được thì lần sau chúng ta lại tới Ai Cập nhé? Ha ha ha..”
Chẳng trách Giang Thần chẳng thèm thuê bảo vệ, thì ra là thực lực của bản thân cũng rất mạnh. Ở Trung Quốc cấm sử dụng súng, có thể đánh tay đôi là đủ rồi.
Tuy nhiên, việc Giang Thần có thể chiến đấu thì liên quan gì tới giao dịch của hai người họ cơ chứ?
Roberts là một thương nhân trung thực. Và tinh thần của hợp đồng khiến lão ta tin rằng chữ tín có thể đem tới một nguồn lợi nhuận lâu dài. Chuyện mổ gà lấy trứng lão sẽ không bao giờ làm.
Cho dù là có thấy kim cương trên tay của một đứa nhỏ tị nạn châu Phi, lão cùng dùng bánh kẹo để đổi lấy mà không phải đạn được.
Dù sao thì giá của một viên đạn cũng đắt hơn giá của một chiếc bánh.
Roberts không nghi ngờ gì về việc Giang Thần có thực sự có hàng tấn vàng để bán hay không, và lão cũng chẳng khả năng điều tra chi tiết lai lịch của hắn tại mảnh đất Trung Quốc xa lạ này. Không có nguy hiểm thì đâu còn gọi chuyện làm ăn?
Roberts tự nguyện đánh cược. Trông tư thái không hề chậm trễ một chút nào của Giang Thần, chắc chắn là sẽ có vàng ở phía sau làm chỗ dựa.
Huống chỉ, lừa lão cũng chẳng mang tới điều tốt đẹp gì cho Giang Thần.
- chúc các bạn có một mùa Trung Thu vui vẻ.