Chương 89 : Hội Nghị Gia Đình (3)
Cụ thể là nguyên lý gì, Giang Thần cũng không làm rõ được. Hay là giải phẫu con hamster kia sẽ làm rõ? Có điều công việc này hắn không làm được, dù sao không đủ chuyên nghiệp.
"Không nói nhiều ... như thế này, các ngươi đã là nữ nhân của ta, như vậy ta liền có nghĩa vụ cho các ngươi trải qua sinh hoạt tốt đẹp." Giang Thần nói khiến mặt của Tôn Kiều và Diêu Diêu đều đỏ lên, "lần này ta mang không ít vật tư trở về, vì chứa đựng những vật liệu này, chúng ta cần chuẩn bị thêm chút tủ lạnh mới được. . . Tốt nhất là loại tủ lạnh kia. Mặt khác trong đó cũng không có ít đồ hộp, bánh bích quy áp súc dễ tồn trữ, những thứ đồ này ta dự định đổi thành Á Tinh, sau đó sẽ mua một ít vật dụng dùng để gia cố biệt thự của chúng ta."
Tôn Kiều tán đồng gật gật đầu.
"Hừm, bánh bích quy áp súc, đại khái một khối là có thể đổi được một điểm Á Tinh. Không cần đi Đệ Lục Quảng Trường, có thể tiến hành giao dịch với người may mắn còn sống sót xã khu phụ cận. Tuy rằng biệt thự đã được ta gia cố qua, thế nhưng chút công sự phòng ngự ấy vẫn còn quá mức ‘học trò nghèo’, có thể đổi được một ít các loại đồ vật như súng đạn là không thể tốt hơn."
Giang Thần suy tư một lát rồi nói: "Hừm, liệt kế những thứ cần thiết thành một danh sách mua sắm, một lần mua xong. Mặt khác, ta cảm thấy tốt nhất là đi Đệ Lục Quảng Trường mua vật dụng khá là ổn thỏa. Nơi đóng quân của người may mắn còn sống sót. . . Thành thật mà nói, cũng không phải rất đáng tin."
Biệt thự tuy rằng từng tiến hành gia cố qua, nhưng nhân thủ vẫn quá ít. Chỉ một mình Tôn Kiều thủ ở nơi này, nói thật vẫn còn có chút khó khăn. Nếu như bởi vì đồ ăn mà đưa tới những người may mắn còn sống sót khác dòm ngó, những người đói bụng đáng thương rất kia có khả năng một giây sau liền biến thành đạo tặc cầm súng ống trong tay.
Mà Đệ Lục Quảng Trường lại không giống, chí ít hiện nay chưa bao giờ từng xuất hiện bê bối những người may mắn còn sống sót đi đánh cướp căn cứ của người giao dịch.
Tuyệt đối trung lập, cũng chính là nguyên nhân nó có thể phát triền đến mức độ như vậy.
"Tuy rằng nói như vậy. . . Có điều Hôi Cổ dong binh đoàn nhất định sẽ ở Đệ Lục Quảng Trường tìm hiểu hành tung của chúng ta, như vậy thật sự có được hay không?" Tôn Kiều nói ra lo lắng trong lòng. Lần trước bọn họ hao tổn hầu như toàn bộ một đội cướp bóc ở trên người Giang Thần, chỉ sợ lần sau hai phe vừa thấy mặt đã là cục diện không chết không thôi.
"Không sợ, " Giang Thần lộ ra nụ cười nhạt, "Đối với ta mà nói, thoát khỏi nguy hiểm không cần đến hai giây đồng hồ."
Nói xong, trong nháy mắt Giang Thần liền biến mất ở trong tầm mắt hai nữ.
Sau đó lại xuất hiện trước mặt hai nữ.
"Ta. . . Xuyên qua nhiều lần thật là có chút quá. . ." Giang Thần lảo đảo hai bước vịn cái ghế bên người, suýt chút nữa té lộn mèo một cái.
Xem ra liên tục sử dụng loại năng lực này vẫn còn có chút tác dụng phụ, tỷ như sẽ dẫn đến choáng váng đầu ngắn ngủi.
"Ngươi, ngươi vừa nãy?"
"Hừm, trong nháy mắt về tới một thế giới hòa bình." Giang Thần bưng cái đầu choáng váng, cười khổ nói.
Nếu như đã thẳng thắn, như vậy hắn sau này cũng sẽ không sử dụng năng lực xuyên qua theo cách che che giấu giấu như trước.
Một điểm năng lượng Á Tinh "Thủ tục phí" kia Giang Thần căn bản là không để vào mắt, nói thế nào? Cũng chỉ là chuyện của một khối bánh bích quy áp súc mà thôi.
"Thật sự là thật bất khả tư nghị. . ." Diêu Diêu cảm thán nói. Tôn Kiều cũng mờ mịt gật gật đầu.
"Nguy hiểm đường nước ngầm đã loại bỏ. . ." Nói đến đây, Giang Thần có chút khó khăn nuốt nước bọt, nỗ lực không hồi tưởng lại hình ảnh kia, "Đã như vậy, ta một thân một mình cũng có thể đi tới Đệ Lục Quảng Trường. Đem vật tư để hết vào không gian chứa đồ một lần rồi mang về là được rồi."
"Ta không quá yên tâm." Tôn Kiều có chút lo âu nhìn Giang Thần.
"Ngươi ở lại giữ nhà, chúng ta cũng không phải rất đủ nhân thủ. . . Đúng rồi, lần này ta thẳng thắn mua chút nhân thủ trở về."
"Tỷ như mua thêm mấy mỹ nữ trở về đúng không?" Tôn Kiều tựa cười tựa không nhìn Giang Thần.
Diêu Diêu cũng bĩu môi, chỉ có điều nàng cũng không có cách nào thay đổi ý nghĩ của Giang Thần. Huống chi, về mặt ý nghĩa mà nói, nàng chính là do Giang Thần mua về. . .
"Ngươi xem ta thành cái gì rồi, dâm, Ma sao? . . ." Giang Thần cười khổ sờ sờ mũi, "Bthự lớn như vậy một mình ngươi thủ không được. . . Hơn nữa, ta cũng cần một ít người đặc thù."
Trên đất hoang đâu đâu cũng có bảo, đặc biệt là những nhân tài "Chuyên nghiệp không nhọt gáy" kia. Giang Thần hoàn toàn có thể lợi dụng kỹ thuật của bọn họ, để sáng tạo của cải cho "công ty khoa học kỹ thuật người tương lai" mà hắn mở ở thế giới của mình.
"Ta, ta sẽ học tập, ca ca không cần ta nữa sao?" Chỉ là Giang Thần không nghĩ tới chính là, Diêu Diêu đột nhiên đỏ mắt tiến tới.
"Làm sao có khả năng." Giang Thần thất cười nói, xoa xoa mái tóc xoã tung, ôn nhu nói, "Thế nhưng ca ca không muốn để cho ngươi quá mệt nhọc. Đúng rồi, ngươi phải chú ý nghỉ ngơi, buổi tối không cho thức đêm."
"Ừm. . ." Diêu Diêu đầy mặt hạnh phúc hưởng thụ hừ hừ, lập tức quên hết lo lắng mới vừa rồi.