Chương 87: hội nghị gia đình? (1)
Vô cùng lúng túng.
Tại sao nói như vậy chứ. . .
Bởi vì để cho Diêu Diêu vừa đi xuống lầu thấy được một màn ngượng ngùng như vậy.
Diêu Diêu đứng cửa thang gác, đỏ mặt, miệng nhỏ run run, tiến cũng không được lui cũng không xong.
Nói thế nào, ở trong phòng khách là thế nào, huống hồ hiện tại trong biệt thự đã không chỉ có hai người. Mà trong nháy mắt cảm xúc mãnh liệt kia, hai người quên mất trong nhà còn có người khác.
Khục khục, tuy rằng rất thoải mái là không sai.
Tôn Kiều rất không nghĩa khí chạy mất, bị Diêu Diêu thấy được một màn mất mặt như vậy, khiến cho nàng hận không thể tìm cái lỗ để chôn, lại thuận tiện đồng thời chôn luôn Giang Thần. . .
Nhưng mà lúc nàng đi không có mở ra dây thừng trên người Giang Thần. Không thể không nói, chất lượng dây thừng này rất tốt, kỹ năng buộc chặt của Tôn Kiều cũng rất cao, Giang Thần dùng hết sức mạnh cả người cũng mở không ra.
". . . Này."
"Ca, ca ca. . ." Diêu Diêu đỏ mặt, nhìn thấy Giang Thần làm cho nàng kinh hỉ vạn phần, nhưng mà Giang Thần hiện ở trong trạng thái này, làm cho nàng thật không tiện chạy vội tới ôm lấy hắn.
"Diêu Diêu, cái kia. . . Giúp ta mở ra có được hay không." nét mặt Giang Thần kéo xuống như ông già bắt đầu khẩn cầu Diêu Diêu viện trợ. Chỉ có điều cái quần bị cởi đến gót chân, còn có cái thứ nhô ra kia. . .
Rất muốn chết. . .
"Ừm. . . Ừ." Diêu Diêu mặt mũi hồng lên như một quả táo nhỏ, cúi đầu hiếu kỳ nhưng lại không dám nhìn lung tung mà nhìn xuống đất nhích tới gần Giang Thần.
Bởi vì căng thẳng, cặp tay nhỏ kia mò mò ở trên người Giang Thần nửa ngày cũng chưa mở ra dây thừng.
"Được, được không?" Giang Thần lúng túng hỏi.
"Không."
"Hả?"
"Không, không có gì! Sắp, sắp xong rồi!" Diêu Diêu bởi vì căng thẳng đột nhiên phóng to âm lượng dọa Giang Thần nhảy một cái. Có điều tuy rằng ngoài miệng nói là sắp xong rồi, Giang Thần không có cảm thấy chút dấu hiệu mở trói nào.
Diêu Diêu đau đầu chu miệng nhỏ, nàng vừa nãy bởi vì nhìn lén thì bị tiếng của Giang Thần làm sợ hết hồn, kết quả cắn phải đầu lưỡi.
Lần thứ hai nhìn lén cái hung khí dử tợn kia, Diêu Diêu chẳng biết vì sao cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút. Nàng đương nhiên biết đó là thứ đồ chơi gì, có điều vẫn là lần đầu tiên chính mắt thấy được vật thực.
Lớn như vậy, có thể thả đi vào ư. . .
Diêu Diêu suy nghĩ miên man, lại là không tự chủ nuốt nước bọt, ngại đỏ mặt muốn nhanh lên một chút mở ra dây thừng này.
"Tôn Kiều, ngươi đi ra đây, tha cho ta đi!" Giang Thần dở khóc dở cười la lớn. Hắn biết, cô nàng Tôn Kiều kia khẳng định trốn ở một bên nhìn hả hê. Tính cách của tiểu ác ma kia, hắn thật sự hiểu quá rõ!
Lại để cho cái tay nhỏ kia mò một lúc ở trên người, chỉ sợ Giang Thần một lúc nữa càng mất thể diện. . . .
Đúng như Giang Thần suy nghĩ, Tôn Kiều giờ khắc này đã mặc xong quần áo, trốn ở phía sau cửa nhà ăn, len lén xuyên thấu qua khe cửa, hả hê nhìn Diêu Diêu mặt đỏ thành quả táo, còn có Giang Thần đang một mặt cười khổ.
. . . Hừ hừ, thật hả giận.
Nhưng mà hả giận thì hả giận, làm vậy cũng có chút không đúng. Tôn Kiều cũng biết điểm này, nhếch miệng lên, đẩy cửa ra đi tới mở trói cho Giang Thần.
Kỳ thực, Tôn Kiều sở dĩ làm như thế, vẫn có những dự định khác.
Nàng đã cảm nhận được đại thể bí mật của Giang Thần, cũng đoán được Giang Thần ở bên kia khẳng định cũng có nữ nhân khác. Điều này làm cho Tôn Kiều cảm nhận được một luồng cảm giác nguy hiểm.
Thành thật mà nói, nàng để ý đến không phải Giang Thần có mấy người phụ nữ. . . . Được rồi, kỳ thực rất lưu ý, chỉ có điều không phải để ý nhất.
Nàng sợ nhất là, Giang Thần cứ như vậy biến mất khỏi thế giới của nàng, mà nàng lại không cách nào đuổi theo. Dù sao một bên là thế giới hoang vu, một bên khác là Thiên Đường "Tràn ngập đồ ăn", nếu để cho nàng chọn, nàng căn bản cũng không chọn sinh sống ở bên này. Nếu như Giang Thần ở bên kia có. . . Nàng không dám tiếp tục nghĩ.
Nàng rất rõ ràng, mình đã yêu hắn.
Vì lẽ đó, nàng làm chút kế vặt, để kéo theo Diêu Diêu xuống nước. Tuy rằng thân thể phát dục bị trì hoãn ở bên trong kho hôn mê, nhưng tốt xấu nàng cũng là thiếu nữ đã đi vào thời kỳ trưởng thành. Tôn Kiều không tin Diêu Diêu có hảo cảm mãnh liệt với Giang Thần như vậy, thấy được một màn kích thích này sẽ không hề ý nghĩ. Chỉ cần có ý nghĩ, vậy còn sợ sau này không có cơ hội sao?
Tiểu nha đầu Diêu Diêu này vẫn là quá ngây thơ rồi, cho rằng một cái hôn là có thể khiến cho sói xám lớn kia ăn no?
Nếu như một người sức hấp dẫn không đủ, vậy dùng hai người!
Đây cũng là dự định của Tôn Kiều, nàng vô luận như thế nào, đều không hy vọng Giang Thần rời khỏi nơi này. Vì thế, nàng muốn tăng thêm một ít ràng buộc khó có thể dứt bỏ cho Giang Thần.
Nghĩ tới đây, trên mặt Tôn Kiều lộ ra nụ cười xấu xa như tiểu ác ma.