Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 85: Trở lại ngôi nhà nhỏ kia (2)

"Diêu Diêu đâu?"

"Tên tiểu nha đầu kia khẳng định cũng nhớ ngươi muốn chết, " ánh mắt Tôn Kiều có chút phức tạp nhìn Giang Thần một hồi, sau đó đưa tay ra sửa lại cổ áo của hắn, "Ngươi đi trong phòng của nàng xem một chút đi, nàng vẫn luôn mua bán lại chút đồ chơi nhỏ, hi vọng có thể giúp được ngươi."

"Ừm." Giang Thần gật gật đầu, đi tới gian phòng của Diêu Diêu.

-

-

Nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra, phát ra tiếng vang kẹt kẹt, gian phòng rất mờ, nếu như không phải có tiếng hít thở đều đều, Giang Thần hầu như sẽ cho rằng nơi này không có ai.

Tiểu nha đầu này, vẫn còn nằm trên giường sao?

Khóe miệng Giang Thần không khỏi câu lên cười mỉm. Hắn biết rõ tiểu loli ngoan dịu này bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ nên bị huyết áp thấp, trạng thái sáng sớm hầu như đều mơ hồ không rõ.

Trong phòng có cỗ mùi kim loại nhàn nhạt, khiến Giang Thần không khỏi cau mũi một cái. Bàn gỗ tinh xảo tựa hồ đã từng thuộc về một cô gái cũng rất khả ái, có điều giờ khắc này trên mặt bàn bày đầy thiết bị điện tử. Có máy vi tính mà Giang Thần mua cho Diêu Diêu, cũng có một chút đồ chơi nhỏ không biết tên. Góc bàn còn bày một bộ figure khoa học viễn tưởng, chỉ có điều thân dưới hoàn toàn gảy lìa.

Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Giang Thần không có lộn xộn đồ dùng của người khác, vì lẽ đó cũng không có tùy ý đụng vào.

Di chuyển bước chân, Giang Thần cảm thấy tựa hồ đá phải đồ vật gì. Cúi người xuống nhặt lên, tựa hồ là một quyển sacsg viết các loại thuật ngữ lập trình chuyên nghiệp, trang giấy trong sách dán đầy nhiều loại tờ giấy nhỏ. Điều này làm cho Giang Thần không khỏi nghĩ tới các loại bút ký Học Bá từng thấy ở đại học.

Tuy rằng học qua máy tính cấp hai, nhưng Giang Thần xem không hiểu trong sách viết là cái gì.

Tựa hồ là một loại ngôn ngữ tính toán càng ngắn gọn?

Giờ khắc này Diêu Diêu đang bao bọc trong chăn co lại thành một đoàn, ngủ vô cùng thơm ngọt, lại như một con sóc nhỏ. Cái miệng nhỏ chu ra kia khiến người ta không khỏi liên tưởng đến vị ngọt của đường, cái tay nhỏ núp ở trước ngực nhẹ nhàng lôi góc chăn khiến người ta rất khó không sản sinh ý muốn bảo hộ mãnh liệt muốn ôm chặt nàng.

Xem ra tiểu nha đầu này có cẩn thận ăn cơm a. . . Giang Thần ngồi xổm xuống, cưng chiều nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc. Tuy rằng rất mờ, nhưng từ gò má dần dần no đủ kia nhìn lên, tháng này thân thể Diêu Diêu vẫn có cải thiện rất lớn.

Nghe tiếng thờ đều mềm nhẹ mà hạnh phúc của Diêu Diêu, Giang Thần thật sự có chút không đành lòng đánh thức nàng.

Có điều thật sự là quá muốn ôm lấy nàng!

"Diêu Diêu, Diêu Diêu. . ." Giang Thần nhẹ nhàng gọi.

"A. . . Ục ục, khà khà. . ." Diêu Diêu mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, ngồi dậy từ trên giường, dùng con mắt lim dim buồn ngủ ngơ ngác nhìn Giang Thần, sau đó đần độn cười cợt.

Như con lười nhào vào trên người Giang Thần, Diêu Diêu ôm lấy cổ của Giang Thần, sau đó liền treo trên người hắn, mắt vẫn híp như cũ.

"Khà khà. . . Ca ca không cho đi nữa, Diêu Diêu rất nỗ lực. . . Rất nỗ lực. . . Hiện tại rất lợi hại. . ." Từ ngữ hàm hồ ý nghĩa không rõ lập lại, tiếng hít thở của Diêu Diêu lại bắt đầu đều đặn.

Tiểu nha đầu này. . . Sẽ không phải xem ta thành cái gối chứ. Giang Thần cười khổ gãi đầu một cái, chuẩn bị đánh thức nàng.

Nhưng vào lúc này, Giang Thần dựa vào ánh sáng nhạt từ khe hở rèm cửa sổ, thấy được vành mắt đen sì trên gương mặt thanh tú của Diêu Diêu.

Liên tưởng đến Diêu Diêu mới vừa nói mớ, sống mũi Giang Thần có hơi cay cay.

". . . Lại ngủ một hồi đi." Giang Thần ôm Diêu Diêu đang ngủ say, thả lại trên giường xốp xong, lại nhẹ nhàng đắp chăn lên.

Cúi người xuống, Giang Thần nhẹ nhàng hôn một cái ở trên cái trán non mềm kia.

Giống như là mơ tới chuyện tốt gì, cái mũi nhỏ của Diêu Diêu giật giật, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, chỉ là khóe miệng giương lên kia vương ra một dòng chỉ bạc óng ánh. . .

Giang Thần rời khỏi phòng, chậm rãi thay nàng khép cửa lại.

-

-

"Ngươi ăn nàng?" Nhìn Giang Thần xuống lầu, Tôn Kiều hài hước liếc Giang Thần một cái.

"Ta là dã thú hay là cái gì sao?" Giang Thần trừng Tôn Kiều một cái, ngồi ở đối diện với nàng.

". . . Diêu Diêu nàng," Tôn Kiều há miệng có chút muốn nói lại thôi, nhưng lập tức hạ quyết tâm, mở miệng tiếp tục nói, "Diêu Diêu nàng. . . Rất quan tâm ngươi. Nàng vẫn luôn học tập tri thức máy tính, thậm chí còn khẩn cầu ta giúp nàng đưa thị thư viện mang về mấy quyển sách chuyên nghiệp. Ta không biết làm như thế có đúng hay không. . . Nàng hầu như một ngày một đêm đang cố gắng. Hay là. . . Nàng hi vọng ngươi có thể chú ý tới nàng, đây là phương thức biểu đạt tình cảm của nàng."

Tôn Kiều nỗ lực điều chỉnh và tìm từ, khiến đoạn văn này có thể truyền đạt ý tứ chính xác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK