Chương 53: Anh hùng cứu mỹ nhân (1)
"Ồ, xem ra mấy ngày qua em gái vẫn sống tốt đó" Một thanh niên tóc cắt cua, tựa vào cánh cửa mà huýt sao. Hắn được gọi là anh Hổ Tử, là tay chân của Hồng Nghĩa Bang nuôi. Học được sáu năm thế võ, suốt ngày ẩu đả ngoài đường. Dựa vào thân thủ mà đấm gục năm thằng, lọt vào mắt xanh bang chủ Hồng Nghĩa Bang nên có được địa vị như hôm nay.
Mặc dù ở địa vị như vậy, cũng không phải lúc nào cũng có đám đệ đi đằng sau, một đám học sinh lông nhông tụ tập lại sau một cuộc gọi của đại ca, cũng được coi là sung sướng.
Tuy rằng đụng tới đại ca chân chính, hắn chỉ là cái rắm. . . À không, liền chả là cái cóc khô gì.
Lúc không có chuyện gì làm thì ra chơi ở hộp đêm Hồng Nghĩa, thỉnh thoảng đi đòi nợ thay ông chủ, dắt theo một đám trẻ trâu sau đít. Mỗi ngày trôi qua rất đều thảnh thơi.
Tuy rằng tìm một cô gái để thu nợ khiến hắn cảm thấy có chút tẻ nhạt, đặc biệt là đối phương còn có gan báo cảnh sát? Chạy trốn? Sao lúc vay tiềnkhông tìm hiểu kĩ xem Hồng Nghĩa Bang là nơi nào trước?
Tuy nhiên, vì cô gái này khá trẻ đẹp nên tạm tha cho cô gái này một lần đi. Lưu Hổ trên mặt lộ ra một nụ cười rất dâm đãng, phía sau mười tên đệ đã vây quanh cửa tiệm một vòng. Những khách hàng đang chọn mua hoa tươi đều dừng lại, vội vã rời khỏi tiệm bán hoa.
Đối với những người thức thời rời đi, những tên côn đồ cắc ké này đương nhiên sẽ không gây khó dễ.
Trong lúc nhất thời, cửa tiệm vốn đang đông khách hàng mua hoa trở nên vắng vẻ không còn ai cå.
Chủ quán đánh run cầm cập mà nhìn nhóm xã hội đen đứng trước cửa này, cũng không dám báo cảnh sát. Hắn biết mình lo chuyện bao đồng thì tiệm này không sớm thì muộn cũng bay màu.
Chỉ có điều, một đống kẻ côn đồ đứng trước cửa như này thì làm sao làm bán được nữa.
"Đi ra đi? Còn muốn ta vào trải thảm đỏ dắt rangoài à?" Hổ Tử huýt sáo, cân nhắc mà nhìn cô.
Hạ Thi Vũ nhẹ nhàng cắn môi, khuôn mặt xinh như hoa Cao Lĩnh lúc này cũng hiện lên vẻ sợ hãi. Nhìn thấy ánh mắt cầu xin từ chủ cửa hàng, Hạ Thi Vũ thở dài, run rẩy đặt xuống bình hoa trong tay, người cứng đờ mà bước ra ngoài.
"Không ngờ cô còn tới cửa hàng bán hoa để làm thêm?" Hổ Tử nhìn cô bước tới, đưa tay ra muốn vuốt khuôn mặt cô một cái, "Thế nào hả? Tiền đã gom lại đủ chưa?" Nhưng Hổ Tử không ngờ rằng, người phụ nữ cứng rắn này lại dám né tránh bàn tay hắn.
"Tôi sẽ làm việc để trả hết nợ, xin đừng trở lại quấy rầy tôi." Hạ Thi Vũ hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói.
"Làm việc? Làm cái này? Ông nội đây phải đợi cháu đến tết tây à, ha ha." Bàn tay của Hổ Tử bị tránh nhưng hắn không giận mà còn cười, chỉ là ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"... Vậy anh muốn như thế nào?" Hạ Thi Vũ nhìn người đàn ông sắc mặt lãnh lẽo ấy. Cô rất sợ, bắp chân không ngừng run rẩy, nhưng mà ý chí quật cường bên trong không cho phép cô chịu khuất phục.
Cô gái này thật là buồn cười, hai chân đều run lẩy bẩy mà vẫn còn to mồm được. Hổ Tử nhướn mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa.
"Có hai cách, một là lấy tiền. Hai là lấy người" Hổ Tử chậm rãi giở ra hai ngón tay.
"Tôia hiện tại không có tiền." Hạ Thi Vũ nỗ lực khiến mình tỉnh táo trả lời.
"Vậy đơn giản rồi, bắt người bù vào." Hổ Tử cười
xòe tay ra, tỏ ý giao dịch thành công.
"Người?" Hạ Thi Vũ hừ lạnh một tiếng, "Các anh còn buôn người nữa à"
"Ha ha ha..."
Tất cả mọi người đều bật cười, bao gồm cả mấy anh em nhỏ phía sau Hổ Tử.
Điều này làm cho Hạ Thi Vũ cảm thấy rất nhục nhã. Vô không cảm thấy buồn cười một chút nào, nhưng đối với một người không có chỗ nương tựa như cô, cũng không có cách nào để bật lại chúng.Cô đã từng cho rằng, mặc dù mình là một người phụ nữ cũng có thể hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của bản thân để nuôi sống mình, nuôi sống cha mẹ, tạo ra giá trị sống tốt đẹp. . .
Nhưng mà, thực tế lại phũ phàng như vậy.
"Không không không, như vậy quá lãng phí, đặc biệt là đối với một cô gái xinh đẹp như em đây" Dường như đã cười đủ rồi, Hổ Tử giơ lên ôm bụng, sau đó nhìn về phía mấy thằng đệ đằng sau, "Ít nhất để cho chúng ta chơi đùa mấy năm rồi bán cho thằng khác làm vợ. Vhúng mày thấy anh nói có đúng không?"
"Ha ha ha, đương nhiên rồi đại ca. Anh em chúng ta lúc đó sẽ cổ vũ, giúp đỡ người như cô đấy?"
"Bán cho anh Bì làm vợ có được không. Anh ta rất thích những cô gái lẳng lơ như vậy đó"
"Có con kẹc. Ông mày thích phò chứ không muốn lấy phò làm vợ. Sút vỡ mẹ mày alo giờ. . "
Nghe những từ thô tục không thể diễn tả, Hạ ThiVũ cắn môi muốn chảy máu. Cô rất muốn khóc, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác muốn có người cứu mình. Ngay cả trong lúc khó khăn nhất, cô cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Nước mắt tủi nhục trào ra trong mắt cô, cô thậm chí đã nghĩ đến cái chết. Nếu bị đám người này bắt đi, cô thà chết đi còn hơn.