Chương 71: Thương nhân trung gian (1)
“Hoan nghênh. Ngài nhất định là Giang Thần tiên sinh, một người bạn phương Đông thần bí.”
Vừa mới vào tới cửa, Giang Thần liền bị một người da trắng có mái tóc vàng xoăn tít giữ lại rồi cười ha hả chào đón. Không biết là hắn đã học được tư thế chắp tay chào ấy từ bộ phim Kungfu nào nữa.
Tuy nói là người da trắng, nhưng Giang Thần cảm giác khuôn mặt lão Roberts này cũng không có gì là trắng lắm. Làn da xù xì như cóc gặm. Nhưng được cái vẻ ngoài sạch sẽ, gọn gàng và sự lịch sự, lễ phép có thể khiến cho người ta cảm nhận được sự tôn kính.
“Hân hạnh hân hạnh. Ngài nhất định là Roberts tiên sinh rồi. Bruce tiên sinh giới thiệu ngài cho tôi" Vẻ mặt Giang Thần có chút kì quái, nhưng hắn vẫn cười chắp tay để tỏ ra thân thiện.
Nói thật là nhìn cách người nước ngoài chào bằng “cách người Trung Quốc chào nhau trong mắt người nước ngoài" khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn cười dù cho như nào đi chăng nữa. Câu nói này có thể có chút lắt léo, nhưng ý chính của nó là như vậy...
“Bruce là người rất tốt. Anh ta đã từng đỡ đạn giúp tôi ở Trung Đông. Lần này có thể gặp anh ta ở đây quả thực tôi rất mừng. Haha, người Trung Quốc có câu ngạn ngữ: Bạn của bạn là bạn của mình. Tôi nói có đúng không?" Roberts đưa tay ra.
“Rất đúng. Tiếng Trung của Roberts tiên sinh khiến cho người khác cảm thấy thán phục và kinh hãi" Giang Thần bắt tay Roberts, trong lòng âm thầm thán phục.
Hẳn là vậy rồi. Mặc dù Giang Thần cũng chẳng biết câu nói kia rốt cuộc có phải ngạn ngữ hay cái khỉ gió gì không...
“Haha, đương nhiên rồi. Tôi rất hứng thú với đất nước phương Đông thần bí này. Ở đây, khắp nơi đều là cơ hội buôn bán."
Roberts mắt sáng nhìn Giang Thần, rất lịch sự đưa tay ra, “Mời vào trong, anh bạn của tôi. Ở đây vừa hay có một chai Lafite 82 năm. Haha, tôi đã sớm nghĩ tới việc nếm thử nó”
“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi." Giang Thần chấp tay.
Nó quả nhiên khác biệt hoàn toàn với rượu được cung cấp bên trong biệt thự. Thứ chất lỏng màu đỏ này có một mùi hương rất êm dịu. Ngay cả một người không quen uống rượu vang đỏ như Giang Thần cũng không nhịn được mà âm thầm tán thưởng. Quả nhiên là rượu ngon!
Một gã đàn ông bên cạnh đứng im như khúc gỗ, từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích một tí nào. Nhưng Giang Thần lại cảm thấy trên người anh ta mang tới một cảm giác mạnh mẽ như loài đã thú. Mặc dù đeo kính đen, nhưng xương trán nhô ra và sống mũi cao đặc thù của người Slav (tộc người vùng Đông Âu, phân bố loanh quanh mấy nước Nga-Ucraina-Belarus,....) được biểu hiện khá rõ ràng. Tính chất giống một con gấu thể hiện rõ về khả năng của chủng tộc sinh ra là để chiến đấu.
“Đây là bảo vệ của tôi – Nick Kaczynski. Cậu ấy là người Belarus. Haha, chúng tôi gặp nhau ở Ucraina. Cậu ấy là một đồng độ tốt, phụ trách bảo vệ an toàn cho tôi" Roberts chú ý tới ánh mặt của Giang Thần, thế là cười ha hả rồi giới thiệu cho Giang Thần, “Mặc dù Bruce là người tốt, nhưng Blackwater International đôi khi làm việc không đẹp cho lắm. Bọn họ quan hệ quá thân cận với FBI nên tôi phải đổi đối
tượng để hợp tác.”
Cho dù là nghe thấy chủ đề của câu chuyện là mình, nhưng gã bảo vệ kia vẫn đứng im như trời trồng, hoàn toàn không có chút xao động nào.
“Ông làm chuyện gì rất nguy hiểm sao?" Giang Thần dựa vào ghế, dùng giọng nói tán gẫu hỏi, “Tôi nghe Bruce nói rằng ông là ông trùm thương nhân trung gian (mid man, người đứng ra sắp xếp các cuộc giao dịch. Là người ở giữa nhận tiền và hàng hóa, rồi lại đưa lại phần cho 2 bên) dầu thô và vàng sao?"
“Ông làm chuyện gì rất nguy hiểm sao?"
Giang Thần dựa vào ghế, dùng giọng nói tán gẫu hỏi, “Tôi nghe Bruce nói rằng ông là ông trùm thương nhân trung gian (mid man, người đứng ra sắp xếp các cuộc giao dịch. Là người ở giữa nhận tiễn và hàng hóa, rồi lại đưa lại phần cho 2 bên) dầu thô và vàng sao?"
“Chính là như vậy. Bởi vì ngoại trừ hai thứ tương đối an toàn là vàng và dầu thô ra thì đôi khi tôi không thể không thay mặt chủ cũ làm mấy phi vụ súng ống đạn dược các thứ. Mấy thứ đó nếu lỡ dây vào, không tránh khỏi có người muốn lấy mạng của cậu”
Roberts châm một điếu xì gà rồi lịch sự mời Giang Thần một cây, “Quý quốc (nước bạn-cách nói trang trọng) quản lý vô cùng nghiêm ngặt việc súng ống. Chỗ này đối với tôi mà nói là một thiên đường nghỉ dưỡng. Nhưng thời gian tươi đẹp lại vô cùng ngắn ngủi. Ví như 3 giờ nữa tôi lại có một chuyến bay tới Nam Phi,
“Ông không sợ muộn sao?" Giang Thần giương mắt nhìn xuống đồng hồ, lúc này đã 11 giờ.
“Không sao,” La Bá Tỳ cười híp mắt xua tay, sau đó ngồi ngay ngắn, “Tôi rất có hứng thú với Giang Thần tiên sinh đây. Không biết chỗ tôi có thể giúp đỡ một phần công việc của cậu?
Giang Thần ngẩn người. Gạt tàn xì gà xuống, hắn không khỏi ngồi ngay ngắn lên.
“Hy vọng ngài đừng hiểu lầm, anh bạn của tôi. Tôi chỉ là nhỡ may nghe được cuộc thương lượng giữa cậu với Bruce ở trong buổi dạ tiệc mà thôi. Điều này thuần túy chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng đây chẳng phải là cơ hội buôn bán cuối cùng cũng xảy ra trong tình cơ hay sao? Cậu biết rằng tôi rất hứng thú với lợi nhuận ở miền viễn Đông, nhưng tất cả chỉ mới dừng lại ở giai đoạn tìm hiểu... Trực giác mách cho tôi biết rằng chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác với nhau”