Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Hạ Thi Vũ chán nản (1)

". . . Cậu không sao chứ?" Nhìn Giang Thần đi tới, Hạ Thi Vũ cắn cắn môi, không biết nên nói cái gì. Cuối cùng chỉ nói ra một câu như vậy.

"Có, thương tích một xíu" Giang Thần mặt dày chỉ vào vết thương nhỏ trên má. Nếu như không phải Giang Thần chỉ vào, sẽ không ai để ý tới một chút vết thương nhỏ như vậy.

"Tôi, tôi giúp cậu xử lý nó. Hạ Thi Vũ có chút hổ thẹn cúi đầu. Cô ấy chưa bao giờ nợ ân tình, lúc này lại nợ người trước mặt rất nhiều.

"Ở chỗ này? Nướt bọt có thể sát trùng" Giang Thần nói theo bån năng , khiến cho chính hắn cũng phải kinh ngạc. Ồ? Ta đã trở nên lẻo mép như vậy từ khi nào.

"... Trong phòng tôi có cồn và băng gạc." Hạ Thi Vũ lạnh lùng trả lời câu đùa của Giang Thần.

"Đừng nhìn tôi như vậy mà, tốt xấu gì tôi cũng là chủ nợ mới của cô" Giang Thần cười híp mắt giơ tay lên, quơ quơ giấy vay nợ kẹp ở ngón tay, "Xem này. Có điều tôi cái gì cũng tốt, chỉ là có chút quá lương thiện. Sẽ không lấy lãi của cô"

Có ai tự luyến hơn tên này không. . . Hạ Thi Vũ không nói gì mà nhìn Giang Thần dương dương tự đắc. Trong lúc đang á khẩu đó, cô cũng vô cùng thắc mắc. Đây chính là kẻ mà cô đã từng cảm thấy không vừa mắt trước đây sao? Không biết rốt cuộc bản thân đã uống nhầm phải thứ thuốc gì. . .

"Tôi sẽ trả hết cho cậu cả gốc lẫn lãi." Hạ Thi Vũ cúi đầu tỏ ý cảm ơn, câu từ kiên định đảm bảo với Giang Thần. Chỉ có điều về mặt lập tức lại có chút do dự mà mở miệng nói bổ sung. "Dựa theo lãi suất bình thường"

Với mức lãi suất cắt cổ kia, cô có mà trả bằng niềm tin ấy.

Giang Thần nhún vai một cái, không hề nói gì. Hắn rất hiểu tính cách cứng cỏi của người phụ nữ này. Nếu quyết định thứ gì sẽ tuyệt đối không thay đổi.

"Chuyện này, Hạ Thi Vũ à"

"Dạ!" Nghe tiếng chủ quán bắt chuyện, Hạ Thi Vũ vội vã quay dầu lại đáp một tiếng.

"Đây là nửa tháng tiền lương của cô... Tuy rằng rất thông cảm với cô, thể nhưng, tôi thật sự không trêu chọc nói những người kia. Cô được giúp đỡ hôm nay ... nhưng ... Ngày mai cô sẽ không được đi làm yên ổn. Chủ tiệm sắc mặt khó coi, cắn răng, vẫn là đem câu rất không tình cảm kia mà nói ra miệng.

Giống như là cầu xin

Nhận lấy phong bì tiền, Hạ Thi Vũ lằng lặng gật gật đầu. Nhìn cánh cửa tiệm hoa dần dẫn đóng lại, ánh mắt vừa né tránh vừa nghi hoặc. . . Nơi mà cô đã làm việc nửa tháng nay. Không biết vì sao, cô muốn khóc.

Đã bao nhiêu lần như vậy trong ngày hôm nay? Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Thi Vũ tỏ ra yếu đuối như vậy.

"Bị sa thải à?" Giang Thần trêu chọc. Nhìn trưởng phòng lại bị sa thải lần nữa, trong lòng vui sướng khôn tả?

Hạ Thi Vũ không để ý đến những lời cười cợt của Giang Thần. Chỉ là thần sắc phức tạp cắn môi liếc mắt nhìn hắn, liền xoay người đi về nhà. Giang Thần rất tự giác đi theo sau. Nởi vì Hạ Thi Vũ cũng đã có nói là phải giúp hắn xử lý vết thương.

Mặc dù vết thương có lẽ đã ngừng chảy máu, nhưng lòng hiếu kì muốn xem trưởng phòng cũ xử lí vết thương ra sao lại chiếm ưu thế. Ngược lại, không phải lúc này hắn cũng đang rảnh sao?

Ha ha ha a, Giang Thần âm thầm cười trộm. Hắn cảm thấy mình thực sự là quá xấu xa. Quả là sắp đuổi kịp trình độ của Tôn Kiều.

Bước lên những bậc cầu thang đầy rêu, Giang Thần nhíu nhíu mày. Một ngôi nhà cũ nát ở trong thành phố Vọng Hải khiến hắn khá bất ngờ. Hơn nữa vết nứt trên bức tưởng này, nhìn thế nào cũng thấy nó không phải nơi để người ở.

Hạ Thi Vũ móc chìa khoá ra, vặn tay nắm cửa rỉ sét khiến Giang Thần không khỏi cười khổ.

Cô gái này thật sự kiên cường. Đổi lại nếu là cô gái khác, chỉ sợ sẽ không thể nào chịu đựng được.

Huống hồ là một cô gái xinh đẹp, chỉ cần buông thả, “cởi mở” một chút, e rằng 500.000 tệ thực sự không thành vấn đề lớn lao gì cả.

Gương mặt xinh đẹp này đều bị tính xấu đó làm cho hoài phí hết, ha ha.

Có cá tính, nhưng chẳng có gì khác biệt!

Ngoài cửa có một chút mùi mốc thoảng thoảng, nhưng khi vào bên trong thì lại đỡ hơn nhiều. Không khí bên trong có chút mùi hương, có thể thấy Hạ Thi Vũ dùng không ít những loại hương liệu. Cách làm này không thể loại bỏ tận gốc vấn đề, khiến cho người ta có cảm giác khó chịu.

Gian nhà rất nhỏ, so với phòng trọ của Giang Thần còn nhỏ hơn rất nhiều. Phòng khách và nhà bếp là một, chỉ có một cái phòng ngủ không thế nào rộng rãi hơn. Trong phòng khách không có TV, chỉ bày một bộ bàn gỗ nhìn là có thể biết tuổi đời. Cái ghế cũng vô cùng cũ kĩ, không chừng đem bán đồ cổ cũng kiếm được chút tiền? Cho nên đừng đề cập tới bàn trà sofa.

Nóc nhà không có quạt trần, trên vách tường đương nhiên là không nhìn thấy điều hòa. Chỉ có một cái quạt cắm điện đặt ở góc tường. Thứ đáng tiền nhất trong nhà có lẽ là ấm inox đun nước, chắc là được mang khỏi nhà trong lúc đi trốn nợ?

Trên bàn bày đặt một chiếc laptop có vẻ là của cô ấy. Nhưng mà nơi này hiển nhiên là sẽ không có wifi, có máy vi tính thì được ích lợi gì đây?

Giang Thần chú ý tới hai đôi giày phụ nữ được đặt gọn gàng. Một người phụ nữ chỉ có hai đôi giày, nghĩ như thế nào đều cảm thấy vô lí.

Xem ra lúc cô chạy chốn tới nơi này rất vội vàng, đến giày cũng không thể mang theo nhiều được.

Tuy rằng hoàn cảnh đơn sơ, nhưng có thể thấy rằng rất ngăn nắp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK