Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 57: Hạ Thi Vũ chán nản (2)

"Xin lỗi vì có chút đơn sơ. Ngồi thoải mái đi." Hạ Thi Vũ cứng đờ nói. Mang một người đàn ông lạ bên ngoài về nhà, vẫn là lần đầu tiên Hạ Thi Vũ làm như thế.

Mặc dù có là bạn trai cũ của cô, nhưng hầu hết chỉ bước được tới cửa là dừng lại. Ở một chỗ với đàn ông khiến cho cô khắp toàn thân đều cảm thấy không thoải mái. Hay là do cảnh giác thái quá, khiến cho khi cô gặp hoạn nạn không có ai để giúp.

Nói xong, Hạ Thi Vũ xoay người đi vào trong phòng ngủ chật chội.

Giang Thần tùy tiện đưa mông vào ghế. Vì hùng hổ mà ngồi lên khiến hắn suýt chút nữa ngã lộn nhào.

Mẹ nó chứ, thì ra là ghế gẫy chân. . . Giang Thần thầm mắng một tiếng, ngồi ra chỗ khác.

Rất nhanh, Hạ Thi Vũ cầm một bình cồn nhỏ và bông ngoáy tai đi ra.

"Ở chỗ nào?" Lời hỏi thăm máy móc. Bất kể là hành động hay thần thái đều rất cứng ngắc.

"Chỗ này. . . cô thực sự vẫn muốn sao. .." Giang Thần cười khổ. Hắn kỳ thực chỉ là muốn trêu đùa cô trưởng phòng cũ này một chút. Nhưng không ngờ tới cô lại thật sự đem cồn ra.

"Tôi đã nói sẽ giúp cậu xử lí vết thương" Hạ Thi Vũ hít sâu một hơi, ghé sát vào một bên mặt Giang Thần.

Giang Trần ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ, hai bên tay không biết nên đặt ở đâu để cô gái lạnh lùng trước mặt chấm bông ngoáy tai vào cồn để bôi lên “vết thương”

"Đừng nhúc nhích" Hạ Thi Vũ cau mày, lườm tên Giang Thần không chịu ngồi yên này.

"Được. . ." Giang Thần lần thứ hai cười khổ một tiếng.

Thơm quá, một mùi hương của hoa Sơn Chi quanh quẩn ở chóp mũi Giang Thần. Trên cổ trắng nõn không có một chút đồ trang sức nào, Giang Thần nhớ mang máng trước kia nơi này hẳn là có một sợi dây chuyền. Bởi vì lúc này cô đang nghiêng người, cổ áo của trang phục mùa hè mát mẻ để lộ ra khe nứt kì bí. Áng chừng chúng vào khoảng B cup, so với Tôn Kiều 36D quả thực không đáng chú ý. Nhưng vòng eo lá liễu dịu dàng ôm sát cơ thể khiến toàn bộ vóc dáng của cô trở nên nhỏ nhắn và xinh đẹp.

Bất kể là dáng người hay khuôn mặt đều đạt đến level Nữ Thần. Nói đến đây lại xấu hổ, Giang Thần còn từng mơ mộng cô mặc một bộ đồ đen bó sát cho hắn vuốt ve. . . Khặc khặc.

Để lại cho hắn ấn tượng vẫn là mái tóc đen dài sau gáy, mà mà lúc này đây tóc dài đen nhánh được đổi thành tóc đuôi ngựa khiến cho Giang Thần nhất thời hoảng hốt. Đây là phong cách thời trang của Hạ Thi Vũ khi vừa mới ra trường, hay là của một người phụ nữ già dặn làm công việc văn phòng ở đô thị?

"Nhìn cái gì." Chú ý tới ánh mắt soi mói của Gian Thần, Hạ Thi Vũ không khỏi có chút sợ hãi. Tuy nhiên trên mặt vẫn bộc lộ ra vẻ lạnh lùng mang tính tự vệ.

"Không, không có gì" Giang Thần lúng túng sờ sở mũi.

Miệng vết thương đã xử lí xong, nhưng ánh mắt của hai người vẫn nhìn vào nhau.

Thời gian dường như dừng lại. ..

Hơi xấu hổ một chút. . .

"A, mùi hương thơm quá. Ha, ha ha. . ." Giang Thần có chút gượng ép cười gãi gãi đầu, phá vỡ không khí trầm mặc.

Hạ Thi Vũ hơi sững sờ, hai gò má đỏ ửng, vẻ mặt lạnh lẽo hơi có chút buông lỏng. Nhưng mà rất nhanh ánh mắt lại trở nên càng lạnh lẽo. ". . . Là mùi của hoa Sơn Chi. Khả năng là lúc làm việc dính lên áo" Hạ Thi Vũ nhướn mày ngửi một bên ống tay, tốc độ nói rất nhanh. Sau đó nhanh chóng thu dọn cồn cùng bông ngoáy tai, vội vã cất trở về bên trong phòng ngủ.

Tim đập thật nhanh. . . Kiềm chế lại bộ ngực phập phồng, Hạ Thi Vũ đứng bên tủ đầu giường thở hổn hển, thần sắc phức tạp vào trong gương. Cô không rõ mình rốt cuộc là làm sao lại trở nên ngơ ngẩn như thế.

Tim đập thật nhanh. . . Giang Thần kinh ngạc sờ sờ ngực.

Mình không phải là không coi trọng cô gái này. . . Nhưng mà Giang Thần rất nhanh liền loại đi ý nghĩ đó, đem đổ cho hormone phản ứng tự nhiên.

So sánh với mỹ nữ mặt lạnh, hắn lại thích những cô gái hoạt bát giống Tôn Kiều hơn. Ngực lại lớn, khi thì thô bạo, khi thì lại giống một đứa trẻ lên ba. . . Đương nhiên, nếu như đừng thô bạo như vậy là tốt rồi, khặc khặc.

Hạ Thi Vũ cũng không lâu lắm liền từ trong phòng ngủ đi ra, cắt ngang suy nghĩ lung tung của Giang Thần. Hạ Thi Vũ ngồi ở đối diện Giang Thần, nhưng mà giữa hai người không có bất kỳ một câu nói. Sự trầm mặc quanh quẩn ở giữa hai người. Điều duy nhất không yên lặng chỉ có những tiếng kèn kẹt xung quanh, hay là nhịp tim đập mạnh mà chỉ bản thân mới có thể nghe thấy.

"Cảm ơn. . " Là Hạ Thi Vũ lên tiếng trước tiên.

"Không cần cám ơn, tôi chỉ là đi qua đúng lúc. . ." Giang Thần

nói láo. Kỳ thực ngày hôm nay hắn còn ôm mục tiêu xấu xa

mà đi tìm cô. Chỉ có điều sau khi nghe tin tức được cô đã nghỉ

việc nên mới ngây ngốc mà đi khỏi.

Tuy vậy, hắn vẫn thực sự không ngờ rằng một cô gái cố chấp như vậy lại mở lời cảm ơn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK