Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 90 : Hội Nghị Gia Đình (4)

"Hừ hừ, đây chính là ngươi nói miệng, nếu như lại mang về thêm vài tỷ muội thì làm sao bây giờ." Tôn Kiều cũng không dễ tính như Diêu Diêu, híp mắt nhìn Giang Thần, nàng mở miệng nói.

"Ta thề với trời!" Giang Thần cười khổ dựng ngón trỏ lên. Lúc này Tôn Kiều mới nửa tin nửa ngờ bỏ qua cho hắn.

Kỳ thực Tôn Kiều lo lắng là hoàn toàn lo xa rồi, Giang Thần thật không có dự định trên phương diện kia. Tuy rằng Giang Thần là một người rất tùy tiện, nhưng duyên cớ cũng chỉ là bởi vì hắn nín quá lâu. Đơn giản mà nói, mặc dù thời gian mới có một tháng, nhưng hắn đã thành thục hơn hồi đó rất nhiều.

Hắn cũng không có dự định lập ‘harem’ ở tận thế mở, mặc dù hắn có thực lực này, cũng không có nhiều tinh lực như vậy. . .

So với những chuyện kia, việc chờ hắn đi làm còn có rất nhiều.

Các loại phương diện trong Biệt thự đều rất thiếu người. Tỷ như tháp ngắm bên trên tường, thế nào cũng phải cho người bảo vệ, Giang Thần thật sự không nỡ phái Tôn Kiều đi thủ cửa lớn. Lại tỷ như những thiết bị điện bên trong biệt thự, tìm người đến tu sửa đều hẳn là rất cần thiết? Chút kỹ thuật sửa chữa của Tôn Kiều, mua bán lại pin năng lượng mặt trời cũng phí hết công phu to lớn, tủ lạnh có thể sử dụng cũng thuần túy là nhân phẩm tốt mà có được, mạch điện hư hao không tính quá to lớn. Còn có khoa điện sư, kiến trúc sư. . . Nói chung, nơi này rất thiếu người.

Còn những người may mắn còn sống sót kia, Giang Thần cũng sẽ không mạo hiểm tùy tiện thả người đi vào, ai cũng không thể bảo đảm nhân phẩm của những kẻ già đời quanh năm cất bước trong tận thế kia. Nhưng mà mua nô lệ sẽ không cần lo lắng nhiều như vậy, mang theo vòng cổ điện tử có thể nổ bay đầu, Giang Thần không cần lo lắng bọn họ sẽ cãi lại mệnh lệnh của hắn.

Đừng nói cãi lời, chỉ sợ những người kia cảm kích cũng không kịp. Dù sao Giang Thần có đồ ăn, mặc dù là mỗi ngày cho bọn họ một bát cháo, cũng không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với cuộc sống trước kia.

Giang Thần tự nhận mình không phải là người xấu, các loại sự tình như ngược đãi nô lệ hắn tuyệt đối sẽ không làm. Chủ Nhân hiền lành như vậy, ở trong tận thế này cơ hồ là không thể nào thấy được. . .

"Trước tiên ta nói một chút, Diêu Diêu đừng nói. Không cho ngươi lại sản sinh ý nghĩ muốn gỡ xuống vòng cổ điện tử của những nô lệ khác." Diêu Diêu đã bị Tôn Kiều xem thành em gái của mình, tự nhiên là chuyện khác. Có điều Tôn Kiều vẫn đúng là có chút bận tâm "Chủ nghĩa nhân đạo" của Giang Thần, lấy xuống hết thảy vòng cổ nô lệ.

"Yên tâm, ta không có ngu xuẩn như vậy” Giang Thần cười khổ nói "Nói thế nào ta cũng đã trưởng thành. . . Ừ, ta thừa nhận trước đây ta quả thật có thời điểm không tự chủ hay dùng tư duy thời kỳ hòa bình để suy nghĩ vấn đề của thế giới này. Nhưng ta nghĩ, bây giờ ta hẳn là sẽ không như vậy."

Tôn Kiều hài lòng gật gật đầu, Diêu Diêu ở một bên không dám nói lời nào cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Như vậy ta an tâm, hội nghị gia đình kết thúc?" Tôn Kiều chậm rãi xoay người, bộ ngực đầy đặn kia gần như sắp nhảy ra từ bên trong quần áo.

Nghe được cái từ "hội nghị gia đình" này, Diêu Diêu không khỏi đỏ mặt, Giang Thần cũng bật cười.

"Khục khục, nếu là hội nghị gia đình, như vậy vẫn chưa xong." Sau khi cười xong Giang Thần lắc lắc đầu.

"Hả? Còn có chuyện gì à." Tôn Kiều dựa vào ghế hỏi.

"Đương nhiên, " Giang Thần gật gật đầu, nghiêm túc nhìn hai mắt Tôn Kiều, "Liên quan với chuyện mà ngươi phải đi làm, có thể nói cho ta biết sao?"

Trong mắt Tôn Kiều lộ ra một tia cảm động, "Ngươi. . . Còn nhớ sao."

"Hừm, ngươi là nữ nhân của ta, chuyện của ngươi ta làm sao lại quên?" Giang Thần cười nói.

"Ta, ta cũng sắp bỏ qua." Ánh mắt Tôn Kiều có chút né tránh, trong ánh mắt có may mắn, có ảm đạm, tựa hồ còn mang theo mê man?

"Nhưng không phải ta còn nhớ sao? Ngươi không ngại nói một chút, không thử xem làm sao biết đây?" Giang Thần rất thành khẩn nói.

Tôn Kiều thở dài, chậm rãi mở miệng.

". . . Kỳ thực, ở chỗ ngươi tìm được cảm giác của nhà, ta đã rất hạnh phúc, cho tới, ta hầu như quên mất ý nghĩ không thiết thực kia. . . Có điều ngươi đã hỏi, vậy ta liền nói ra."

Dừng một chút, Tôn Kiều đột nhiên lộ ra nụ cười nhạt.

"Ngươi biết không? Nơi này thật ra là nhà ta."

Truyện đang dịch thừa rất nhiều chương. Các dh quăng NP vào mặt là bạo. 10NP = 2c . 50NP = 15c

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK