Chương 58: Hạ Thi Vũ chán nản (3)
"Cậu, " Hạ Thi Vũ muốn nói nhưng lại dừng một chút, khẽ cắn môi, do dự chốc lát rồi nói ra nghi vấn trong lòng, "Cậu không hận tôi sao?"
Vấn đề này không nằm ngoài dự liệu của bản thân. Chính hắn cũng đang tự hỏi bản thân: Mình còn hận cô ta không?
"Hận chứ." Nhưng cuối cùng, những câu từ phức tạp trong đầu hắn chỉ gói gọn lại trong hai chữ. Giang Thần có chút phức tạp nhìn hai mắt Hạ Thi Vũ sau khi đã mở miệng.
Vậy tại sao còn cứu tôi?
Câu nói này không phát ra, nhưng Giang Thần có thể đọc được nghi vấn bên trong ánh mắt của cô, thứ đã bị cổ họng nghẹn ứ chặn đứng.
Giang Trần tự hỏi bản thân đã hận cô, là cô sa thải hắn, để hắn suýt chút nữa lưu lạc đầu đường xó chợ, suýt chút nữa đến cơm cũng không có để ăn. Hắn không keo kiệt với những lời chửi rủa thậm tệ nhất, và hắn cũng không keo kiệt với những lời xúc phạm thô tục nhất. . . Nhưng mà, những điều đó chỉ là quá khứ.
Đúng, có rất nhiều thứ không phải chỉ phát tiết ra là hết. Vẫn còn phải tiếp tục sống, hơn nữa hiện tại Giang Thần sống rất tốt, lý do thù hận cô ấy tự nhiên cũng tan biến.
"Không có quá nhiều lý do, " Giang Thần thở dài, lắc lắc đầu, "Thành thật mà nói, khi nghe cô bị sa thải, tôi cũng đã cười trên đau khổ của người khác. Cô hẳn là cũng nhìn ra rồi, bộ quần áo này là tôi mua ở cửa tiệm trước kia. Nhưng mà. . . Tôi đột nhiên phát hiện mình rất ấu trĩ"
"Ấu trĩ. .. .?" Hạ Thi Vũ nhỏ giọng nghiền ngẫm cái từ này. Cô rất ngờ vực về lời của Giang Thần nói, bên trong ánh mắt lạnh như băng này tràn ngập bối rối.
Nếu như Giang Thần tàn nhẫn mà sỉ nhục cô, thậm chí đánh cô, ngược lại sẽ làm cô cảm thấy dễ chịu một ít. Nhưng mà người đàn ông đã từng bị cô đẩy vào bước đường cùng lúc này lại chẳng làm gì cô, ngược lại còn giúp đỡ lúc hoạn nạn.
Tại sao. . .
"Mặc dù tôi có trả thù cô, tôi có thể được chút bồi thường gì sao?" Giang Thần lắc lắc đầu, "Thành thật mà nói, trả thù rất vui vẻ, rất sảng khoái. Nhưng nếu cứ trơ trơ mà nhìn một mỹ nữ bị xã hội đen cưỡng bức, mà tôi lại có đủ sức để ngăn điều đó lại. Nhưng tôi chỉ đứng qua một bên mà hả hê, sợ rằng tội lỗi sau khoái hoạt không nhỏ. . . Huống hồ cô vẫn là người quen của tôi, có mối thâm thù lớn không thể hòa giải giữa đôi bên. Tuy nhiên vẫn chỉ là công việc thôi. . . Hiện tại nếu trả lại tôi công việc như trước, chỉ sợ tôi cũng không vừa mắt" Một cái việc làm nhỏ mà thôi, so với mất đi, Giang Thần tự nhủ rằng bản thân đã được hời hơn nhiều. Nếu như không phải là bởi vì mất việc mà say rượu, hắn cũng sẽ không phê pha mà đi vào ngõ nhỏ kia, cũng sẽ không thu được khả năng xuyên không thần kì ấy. . .
Trong cái rủi lại có cái may.
Không thể không nói, vận mệnh chính là thần kỳ như thế.
". . . Sau khi đuổi việc cậu, tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, " Hạ Thi Vũ thần sắc phức tạp mà nhìn Giang Thần, "Hay là, điều đó đã chính thức ứng nghiệm, rằng tôi không phải người phù hợp làm quản lí. "
"Năng lực của cô rất đáng giá. Tuy nhiên cô lại không hiểu được lòng người." Giang Thần cười nói.
"Lòng người? Ý cậu là tâm lí học?"
"Không không không, không phải là những gì được viết bên trong sách giáo khoa. . . Lòng người chính là thứ cho dù dành cả đời đọc sách cũng không thể nào hiểu được. . " Hai người như bạn lâu ngày không gặp, ngồi cạnh nhau bàn lại chuyện xưa. Tuy rằng không có nước trà, cũng không có phong cảnh đẹp đẽ để ngắm nhìn, nhưng Giang Thần ngồi ở chỗ này lại có cảm giác thoải mái đến kì lạ.
Đúng, tiêu tiền rất sướng, ăn bữa tiệc lớn cũng rất thoải mái. . . Tuy nhiên vẫn là có chút cô đơn.
Trong thành phố rộng lớn choáng ngợp này, thậm chí không có một người bạn nào có thể nói chuyện lâu dài. Có lẽ đây là điều mà Giang Trần thực sự mong muốn. Những đứa bạn cùng kí túc xá lần lượt ra trường, crush thầm thương trộm nhớ cũng về quê kết hôn, những giáo viên cùng uống
rượu cũng tất bật làm quen lớp mới. Tất cả mọi người đều giống như lên dây cót vậy.
Trong căn phòng nhỏ đơn sơ này, ngược lại đem lại cho hắn sự yên tĩnh thoải mái.
Hay đây chính là ông trời khen thưởng cho hành động tốt của hắn?