Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 60: Làm việc cho tôi có được không? (1)

Nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, xem ra lúc này đã không còn sớm. Giang Thần liếc nhìn đồng hồ, kim đã chỉ vào chính giữa số 12.

Nhưng mà vào lúc này, Giang Trần đột nhiên phát hiện ở cửa có chút kì lạ.

Chỉ có ba đôi giày của phụ nữ, và một đôi giày hắn cởi để ở đó. Không đúng, ở trong trí nhớ của Giang Thần, Hạ Thi Vũ có bạn trai.

"Để tôi ở đây trễ như vậy, bạn trai cô sẽ không ghen sao?" Giang Thần thuận miệng cười hỏi. Nhưng sau đó lại chú ý tới mặt Hạ Thi Vũ có chút xám xịt.

Trong nháy mắt, Giang Thần đã hiểu đại khái tình hình hiện tai.

Hạ Thi Vũ là một cô gái khôn khéo, khẳng định là sẽ không vay tiền ở những nơi bất chính như thế. Như vậy thì chỉ có một khả năng, người đàn ông kia sau khi thấy Hạ Thi Vũ mất việc, vứt bỏ cô đi. Lấy danh nghĩa của Hạ Thi Vũ mà mượn tiền ở những nơi bất hợp pháp kia.

Điều này cũng giải thích việc tại sao cô không có chốn dung thân mà phải ở nơi tồi tàn rách nát như vậy.

"Bạn trai của cô thật chẳng ra gì" Giang Thần vẫn là không nhịn được nói với cô ấy một câu.

"Hắn không phải bạn trai tôi." Hạ Thi Vũ thản nhiên trả lời,giọng nói kia không khỏi lạnh lẽo.

". . . Tại sao không trở về quê nhà" Vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Thi Vũ khiến Giang Thần có chút kinh ngạc. Vì lúng túng chuyển đề tài cuộc nói chuyện tránh cho cô xấu hổ, Giang Thần thuận miệng hỏi.

"Tôi không muốn đem phiền phức mang về nhà" Trên mặt Hạ Thi Vũ lộ rõ vẻ kiên cường, khiến Giang Thần không khỏi hơi đổi sắc mặt.

Người phụ nữ mạnh mẽ này đã từng làm trưởng phòng của hắn, xem ra cũng quả thật cô cũng có chỗ hơn người. Giang Thần đã từng nghĩ rằng các sếp lớn của công ty vì coi trọng vẻ ngoài của cô, nhưng khi nghĩ lại hắn vẫn thấy mình hơi độc ác. Có thể đem đại lí mở khắp cả toàn quốc, chắc chắn các lãnh đạo cấp cao sẽ không dựa vào ngoại hình mà suy nghĩ hời hợt.

". . . Nói thật sự, tôi rất ngưỡng mộ cô." Giang Thần nhìn hai mắt Hạ Thi Vũ, hơi xúc động nói.

"Thật sao?" Nụ cười chua xót đầy tự giễu.

Không biết vì sao, Hạ Thi Vũ vừa mở miệng trong nháy mắt, Giang Thần nhìn thấy được sự đau khổ bên trong đồng tử của cô. Không, hay là không phải đau khổ, chuẩn xác hơn mà nói, hẳn là chán nản.

Vốn là một nữ nhân, có thể trải qua biến cố lớn như vậy mà bản thân vẫn không buông thả, kiên cường đem tất cả cáng đáng lên đôi vai. . .

".." Giang Thần không biết nên nói cái gì để an ủi được cô.Hắn cũng không phải một người đàn ông giỏi trong việc dỗ dành phụ nữ, nếu không hẳn cũng sẽ không FA hơn hai mươi năm.

Sự im lặng lần nữa tiếp diễn.

"Muốn nghe chuyện ngày xưa của tôi không?" Hạ Thi Vũ đôi môi hé mở.

Giang Thần gật gật đầu.

Hạ Thi Vũ đem mọi chuyện của bản thân từ sau khi sa thải Giang Thần đến giờ mà kể hết. Từ một cửa hàng kinh doanh yếu kém, tổng bộ của công ty càng ngày càng nghi ngờ năng lực quản lí của cô. Đến khi tới tấp các thư nặc danh được gửi tới, lại còn nhận được giấy sai thải được đưa trực tiếp tới tay, tâm trạng phức tạp mà rời bỏ nơi đã làm việc một năm qua. Thất nghiệp, bạn trai phản bội, xã hội đen đe doạ, quẫn bách bị đẩy tới bước đường cùng. . . Đến cuối cùng cũng không thể thoát khỏi cảnh phải thuê nhà trọ, chuyển đến nơi này, làm việc ở tiệm hoa gần đó.

Càng làm cho cô bị thương đến tuyệt vọng hơn chính là, khi đối diện với giọng nói đầy tự hào của người thân yêu qua điện thoại, cô không thể giãi bày nỗi buồn. Chỉ có thể cười nói trái với tâm trạng.

"Rất tốt, công việc đều rất thuận lợi. Cha, mẹ không nên quá lo lắng. . " . Dù sao, cha mẹ già rồi...

Loại đắng cay chua xót này đến cả Giang Thần khi bị thất nghiệp cũng từng trải qua.

Không phải để chiếm được thiện cảm mà chỉ là quá mệt mỏi. Cô cần tìm một người để nói ra hết, mà người này mãi đến tận hiện tại mới xuất hiện ở trước mặt cô.

"Cô rất kiên cường. . . Nếu như có thể giúp được việc gì, có thể gọi điện thoại cho tôi. ."

"Cảm ơn, nhưng tôi không cần cậu thông cảm. Hạ Thi Vũ cười cợt, đưa tay lau vài giọt lệ nơi khóe mắt.

Nở nụ cười ?

Cô ấy?

Giang Thần không khỏi có chút sừng số.

"Trên mặt tôi có dính thứ gì không?" Hà Thi Vũ bị Giang Thần nhìn chằm chằm thể có chút xấu hổ, sờ sở mặt. Có vẻ trên mặt mình không bị dính thứ gì bẩn bẩn,

“Không. . . Chỉ có điều trong ấn tượng của tôi, đây là lần đầu được thấy cô cười" Giang Thần lắng lặng gật gật đầu. Hắn biết, nếu như lúc này soi gương, vẻ mặt của bản thân chắc chắc rất đần độn.

Phụt, Hạ Thi Vũ không khỏi bật cười lên. Nhưng mà lập tức cô liền sửng sốt. Bởi vì cô kinh ngạc phát hiện minh lại nở nụ cười, hơn nữa còn cười thoải mái như vậy,

“Tôi nói buồn cười như vậy à. . ." Giang Thần họ khan một cái, xấu hổ gãi gãi đầu.

". . . Cậu, rất. . . im, thú vị?"

". . . Tại sao nó là một giọng điều nghi vấn? Giang Thần tức giận mắt.

"Chuyện xưa của tôi đã nói xong, giờ cậu có thể kể chuyện của mình được không?" Hạ Thi Vũ xoa xoa khóe mắt, khuôn mặt băng giá dần tan biến, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khác thường.

Đấy, cứ để khuôn mặt vui tươi đáng yêu thế có phải hơn không. Làm gì mà cứ lúc nào cũng phải trưng ra bộ dạng lạnh lùng làm cái gì. Giang Thần không nhịn được chửi thầm trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK