Chương 55: Anh hùng cứu mỹ nhân (3)
"Ra tay đi. . . Chưa nói được hết câu, trên mặt Hổ Tử đang tràn đẩy sự vô lại bỗng chốc cứng đờ.
Một cái họng súng đen ngòm, chỉ thẳng giữa trán của hắn.
"Nơi này không có camera." Giang Thần nhún nhún vai. Hắn cũng không nghĩ tới, khẩu súng lục mà Diêu Diêu nhặt được lại có đất dụng võ. Đương nhiên, nếu như không phải lo lắng làm hỏng bộ quần áo này, hắn cũng không phải cân nhắc dùng nắm đấm để dạy dỗ lại đám lưu manh này.
"Là giả, nhất định là giả." Trán Hổ Tử chảy xuống một giọt mồ hội lạnh, nhưng vẫn rất cứng mà cười nói. Đồng thời cũng chăm chú nhìn vào mắt Giang Thần, cố gắng tìm ra giao động bên trong.
Giang Thần không nói hai lời bóp cò.
Đoàng!
Chốt súng bật ra, tiếng súng nổ như sấm vang bên tại trái của Hồ Tử. Khoảng cách gần như thế khiến màng nhĩ của hắn như rách toạc ra.
"Á á á. . " Một tên tiểu đệ bưng bắp đùi, sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất. Đau đớn tột cùng khiến vẻ mặt của hắn biến sắc. Những người đứng bên cạnh chỉ sợ hãi nhìn Giang Trần, không dám nâng người anh em đang giãy dụa trên đất.
Viên đạn xuyên qua bắp đùi tên côn đồ kia, lún vào bên trong xi măng.
Tên xui xẻo trúng đạn kia chính là tên lâu la to mồm bên ngoài khi nãy.
Giả bộ bị cưỡng bức, còn muốn chạy?
Súng...
Xung quanh im lặng tới đáng sợ.
Ở trên đường có thể nghịch súng, không phải người điên, mà chính là mày què.
Đã từng có vị đại ca khi đi cùng đã truyền đạt lại cho Hổ Tử những kinh nghiệm xương máu này. Hổ Tử chưa từng sờ vào súng, nhưng vẫn đem câu nói này ghi lòng tạc dạ.
Bất kể là người nào, không thể nghi ngờ đều cực kì nguy hiểm!
Thành phố Vọng Hải cũng không phải chỉ có Hồng Nghĩa Bang là thổ địa. Nếu như đắc tội tới một vị tai to mặt lớn không thể dây vào nào đó, một tên nhỏ nhoi như hắn chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn. Không ai sẽ vì loại người như hắn mà ra mặt cứu giúp cả.
"Anh bạn à, chúng tôi có thể bún cua anh một cái để giảng hòa được không? Anh hãy bớt nóng, để mọi chuyện được êm xuôi đi nào. Làm gì tới mức mà lôi súng ống ra như vậy" Hổ Tử nuốt nước bọt, sắc mặt khó coi như ăn phải cục phân vậy, củi cúi dưới người hắn. Giang Thần trực tiếp dí nòng súng nóng hổi vào trán hắn, hắn chỉ có thể nhịn mà không dám nhúc nhích chút nào.
Có lẽ là da đầu bị bỏng rồi, nhưng Hổ Tử lúc này không dám đánh rắm một cái.
"Tao rất muốn nói chuyện hòa giải với mày, nhưng mày làm gì cho tao cơ hội đó." Giang Thần làm ra vẻ mặt vô tội, nhún vai một cái.
Tên này nhất định là điên rồi!
Hổ Tử lần thứ hai nuốt nước bọt, miệng cười ha hả, cố gắng làm giảm đi không khí căng thẳng. Cũng không biết phải nói câu gì.
"Được rồi, tao không muốn lãng phí thời gian với chúng mày nữa" Giang Thần gõ nòng súng vào trán Hổ Tử một cái. Chú ý tới Giang Thần không có gây nguy hiểm gì cho bản thân, cả người hắn đều thấm đẫm mồ hôi lạnh. Mỗi ngày đều tự xưng là người không sợ trời đất, đây là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy hoảng như vậy.
"Có mang theo giấy nợ không?"
"Có, có mang" Hổ Tử run cầm cập lấy ra giấy vay nợ, hai tay đưa về phía Giang Thần.
"Số tài khoản ngân hàng?"
"Hả?" Hổ Tử sửng sốt, không hiểu ý của Giang Thần.
"Để tao trả tiền. Mày sợ quá hóa lẫn rồi à, " Giang Thần cười mắng Hổ Tử một câu, đột nhiên tăng cao âm lượng khiến trái tim Hổ Tử như muốn bay ra.
"Trả tiền lại?" Hổ Tử run cầm cập hỏi, hắn có chút hoài nghi lỗ tai của chính mình. Hắn còn tưởng rằng lần này chỉ có thể tay không mà về.
"Có nghĩa là mày chuyển nhượng số nợ này sang cho tao, có hiểu không? Đầu óc mày có vấn đề gì sao? Trông tao giống một người hay ăn quỵt lắm à? Hả?" Giang Thần cất súng vào bên trong túi.
"Không, không giống" Hổ Tử nào dám nói như vậy.
Trực tiếp xé đi cái giấy nợ này cũng không thể giải quyết vấn đề, Hồng Nghĩa Bang chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế. Giang Thần chẳng sợ gì bọn chúng, nhưng Hạ Thi Vũ chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt. Dù cho có hung hăng, nhưng đối với những kẻ kia thì hung hăng làm được cái rắm ay.
Giang Thần vẫn còn vấn đề tận thế cần giải quyết, không phải rảnh rỗi mà lúc nào cũng trông chừng được Hạ Thi Vũ. Dù sao hắn cũng chỉ mang tâm thái ra tay cứu giúp người quen, cũng không phải vì vậy mà dành ra quá nhiều sức lực. Phải biết, thời gian của hắn rất quý giá. Hai ngày nữa hắn còn phải đi nghỉ mát ở danh lam thắng cảnh đó nha.
Giúp cô ta trả nợ, đây là phương pháp giải quyết hoàn hảo nhất mà Giang Thần có thể nghĩ tới.
Đem tiền trả lại, cũng coi như là giữ lại mặt mũi của đối phương, chừa lại cho chúng đường lui.
Tuy rằng không để ý chút tiền này, nhưng Giang Thần không có ý sẽ trả miễn phí cho cô. Tuy khoản lãi lớn như thế này là20:59.
vi phạm pháp luật, thế nhưng trả lại tiền vốn là hợp lí với pháp luật. Không phải nhân cơ hội này mà bắt nạt lại trưởng phòng đã hành minh trước kia, nghĩ như thế nào cũng đều có chút lãng phí.
Hơn nữa, Giang Thần còn có những dự định khác ở bên trong.
Hổ Từ mừng rỡ vội vàng khom lưng củi đầu lạy tạ. Sau khi Giang Thần thanh toán xong đủ số tiền nợ, hắn liền đưa tên lâu la bị thương kia chật vật lui lại.
Lãi cái gì, hắn nào dám đòi Giang Thần nữa. Nói vậy ông chủ cũng sẽ không trách tội. . . Dù sao tên này trên người có súng, đem trả lại tiền vốn coi như là đã rất nể mặt rồi.
Với sự sợ hãi đó, hắn thậm chí còn không dám hỏi tên Giang Thần.
Nhìn hướng Hồ Tử rồi đi, Giang Thần khinh thường bĩu môi, đem súng lục ném vào trong không gian chứa đồ.
Sở sở gò má, Giang Thần bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Ổ, máu từ đâu chảy ra?