Chương 62: Tới Tam Á
Tam Á, nằm ở vùng cực nam của đảo Hải Nam, còn được gọi là Lộc Thành. Nó được so sánh giống Hawaii của Phương Đông. Nó được xếp hạng là một trong bốn thành phố du lịch lớn cấp một của Trung Quốc, đứng đầu "Tam Uy Hàng Hạ"(+), nắm giữ toàn bộ khung cảnh xinh đẹp bên trong hòn đảo.
(+)Gồm: Uy Hải, Hàng Châu, Tam Á và Hạ Môn
Bãi cát, biển lớn, còn có đồ bơi, nơi này chính là Thiên Đường nghỉ dưỡng.
Thoang thoảng hương dừa trong gió biển mằn mặn. Ở đây, không cần lo lắng khí độc gì cả, cũng không cần lo lắng cái gì PM2.5. Bạn có thể mở rộng trái tim của mình để đón lấy bầu trời xanh và hít hà hương thơm của thiên nhiên. Đây là thành phố có chất lượng không khí tốt nhất trên toàn Trung Quốc, không phải giống nơi nào đó.
Một cuộc du lịch bằng đường bộ.
Áo sơ mi in hoa, kính râm cùng với một cái rương hành lý không có bao nhiêu đồ vật.
Giang Thần khóe miệng nhếch lên, híp mắt nhìn về phía bầu trời xanh quyến rũ. Ở sân bay đừng nhìn một hỏi lâu, sau đó mới bắt một chiếc xe taxi. Tài xế rất chịu khó đem rương hành lý của Giang Thần bỏ vào bên trong cốp sau, cung kính mời Giang Thần ngồi vào ghế ở bên cạnh tài xế.
Đừng hỏi tại sao tài xế lại phục vụ chu đáo đến như vậy. Bởi vì hắn đã đặt phòng ở khách sạn Hilton, là phòng biệt thự biển cao cấp đắt tiền nhất
Tuy rằng ngốn của Giang Thần 220 ngàn tệ trong bảy ngày, nhưng cũng chỉ đủ để trả tiền nhà! Nếu như trong quá khứ, hắn tuyệt đối không dám nghĩ tới xa xỉ. Tuy nhiên hiện tại mà nói, thoả thích hưởng thụ hành trình mới giống dáng vẻ của một nhà vua.
Đem tiền xài hết nhanh một chút, về sớm một chút. . . Không biết Tôn Kiểu có khỏe không?
Giang Thần không khỏi bắt đầu hơi nhớ nhung "Trợ thủ" vóc người nóng bỏng kia. Nếu như lúc này có nàng ở bên cạnh, chắc chắn chuyến du lịch này còn vui thú hơn nhiều. Còn có Diêu Diêu, không biết có tự chăm sóc bản thân cẩn thận không?
Thò cánh tay ra ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn trời đất bên ngoài. Không giống với nơi đô thành tấp nập, ở đây khắp nơi đều tỏa ra sự yên bình đến lạ kì.
Có nên đợi tiền về rồi mua luôn cả hòn đảo này?
Giang Thần vừa thưởng thức phong cảnh, vừa muốn tâm sự. Xe rất nhanh đã đến chỗ cần đến.
Khách sạn Hilton!
Đây là một toà nhà lớn trên vịnh Tam Á, thuộc đảo Hải Nam, cũng là một Thiên Đường nhiệt đới hoang sơ. Bãi cát trắng và bạc trải dài dọc Biển Đông, cây cọ, cây dừa, những thứ cần có trên bãi biển thì đều xuất hiện ở nơi này, bãi biển không có nơi này cũng có.
Không hổ là khách sạn 5 sao đẳng cấp thế giới, nơi này phục vụ vô cùng chu đáo. Tuy rằng rương hành lý của Giang Thần không nặng nề gì, nhưng người phục vụ vẫn hỏi hắn xem có cần gọi người mang đổ lên giùm không. Sau khi nhìn thấy Giang Thần lắc đầu, người phục vụ mỉm cười vui vẻ dẫn hắn về biệt thự đã đặt trước.
"Nếu như ngài có nhu cầu gì, xin vui lòng thông báo cho chúng tôi qua nút dịch vụ, chúng tôi sẽ tới trong thời gian sớm nhất.
Nụ cười xinh đẹp đến mê hoặc, người phục vụ đem một cái IPAD giao cho Giang Thần, sau đó lui ra ngoài.
Tất cả những dịch vụ bên trong biệt thự này đều có thể yêu cầu thực hiện thông qua IPAD.
Đem rương hành lý vứt qua một bên, Giang Thần hít sâu một hơi.
Lột bỏ áo sơ mi và quần đùi đang mang trên người, Giang Thần hoan hô một tiếng, nhảy tùm xuống dưới bể bơi.
Bọt nước bắn tung toé, Giang Thần rất sảng khoái lau mặt một cái. Sau đó tùy ý tựa vào thành bể, hưởng thụ những giây phút thoải mái này.
Bảy ngày ở đây nên làm gì?
Giang Thần cũng không đặt ra kế hoạch cụ thể. Dưới cái nhìn của hắn, du lịch chính là hưởng thụ, không phải để hoàn thành nhiệm vụ. Ngược lại, hắn hiện tại vừa có tiền vừa có thời gian. Còn có thứ gì để mà tiếc nuối? Nếu có tiếc nuối thì trở lại một chuyến là được, không thiếu tiền:
Không xoa kem chống nắng, lấy thân thể cường tráng của Giang Thần liền không thể chịu được nắng. Trần truồng từ bể bơi bước lên, Giang Thần vẫy vẫy nước trên người, từ lấy ra khăn tắm một bên đem lau khô người.
Giang Thần mặc lại bộ quần áo khi nãy, đi tới sân thượng phía sau căn biệt thự. Nơi đó có thể quan sát được toàn bộ bãi biển của khách sạn Hilton. Toà biệt thự này xây ở trên bờ cát, là nơi hoàn hảo nhất để ngắm cảnh.
Trên bờ cát đầu đầu cũng có những cô gái xinh đẹp, còn có cả nam nhưng bị Giang Thần hoàn toàn ngó lơ. Hắn chẳng có chút hứng thú nào với mấy gã cơ bắp. (có thì gay thật :D)
Vóc người tinh tế của nữ giới Đông Á, mấy em nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thậm chí còn có cả mấy cô gái Trung Đông. . . Có người lười biếng phơi nắng, có người nghịch nước cùng bạn bè, còn có lướt sóng, đánh bóng chuyển bãi biển rất náo nhiệt.
Tuy nhiên nếu cứ nhìn mãi gái xinh như vậy cũng mệt mỏi và nhàm chán. Giang Thần rót một ly rượu vang, uống một ngụm lớn như uống bia, híp mắt hưởng thụ cuộc sống quý tộc. ..
Nhạt, chua chua, uống thua sting.
Nếu như quản lí của khách sạn Hilton nghe được Giang Thần bình phẩm rượu như vậy thì không biết có đem hắn đá bay ra bên ngoài hay không. . .
Hay là ở bên trong đô thị nhìn quen người ta tấp nập, nghe những tiếng ổn ã bên tai tới phát mệt, Giang Thần đi tới đây chỉ muốn được yên tĩnh.
Lần này Giang Thần bôi kem chống nắng lên người. Tự mình thoa thứ này cũng có chút khó khăn. Nhưng sau khi xong và nằm phơi nắng, loại cảm giác ấm áp kia khiến con người ta thật thoải mái. Phảng phất lỗ chân lông mỗi nơi đều thư giãn, mỏ hội chầm chậm chảy ra, cuốn phăng sự mệt mỏi thường ngày theo gió biển.
Rời xa nơi ổn ào náo nhiệt, thoải mái nằm trên sân thượng tắm nắng, hưởng thụ ánh nắng mặt trời phương Nam, cảm thụ gió biển thổi. Bên tại thỉnh thoảng truyền tới tiếng sóng vỗ bờ, hai, ba tiếng đánh bóng chuyển, tiếng của những cô gái cười cười nói nói. Tất cả những tiếng nhẹ nhàng êm ái này, khẽ lay động màng nhĩ vốn đã quen với nhịp sống hối hả làm xoa dịu những căng thẳng trong tinh thần. . . Cái cảm giác thoải mái này khiến người ta muốn thiếp đi.
"Ô hô!"
Phù phù! Nghe nói tắm nắng còn có thể bổ thận tráng dương? Quên đi, loại chuyện đó không đáng kể. . . Giang Thần nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Chẳng trách mấy ngôi sao điện ảnh, người có tiền đều thích cát vàng biển lớn. Chà chà, sao trước đây hắn không biết đến một địa điểm hưởng lạc như vậy nhỉ?
Bằng cách đó, Giang Thần tùy ý đánh một giấc say sưa. Khi mặt trời chuẩn bị lặn về đàng Tây, Giang Trần cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trên bãi biển, chậm rãi rời khỏi sân thượng.
Hiện tại đã tới giờ cơm tối. Với cường độ thân thể khác hắn với người bình thường của Giang Thần mà nói, cơn đói cũng nhanh và dữ dội hơn nhiều lần bình thường.
Tuy nói cơm tối sẽ được người bưng đến tận giường, nhưng Giang Thần cũng không có lựa chọn làm như thế. Hiếm thấy có người đến khách sạn 5 sao mà ở lì bên trong phòng? Nếu như không ra ngoài thưởng thức “Món ăn bên ngoài", vậy thì gọi là du lịch cái rắm.
Móc ra IPad cứng ngắc, Giang Thần rất tùy ý lướt tìm những địa điểm ăn uống. Phía trên đó có còn chú thích địa điểm đàng hoàng, còn hiện ra những phản hồi của khách hàng.
Nhưng lúc Giang Thần đang tìm đọc tin tức nãy giờ, IPad có hơi rung nhẹ một chút, thông báo rằng hắn có một bưu kiện.
Giang Thần ngẩn người, lập tức đi ra ngoài cửa, mở ra một cái hộp tương tự với hòm thư.
Bên trong nằm chính là một tấm thiệp mời.
"Hoàng tử A-rập Xê-út, ngài Yanayev (giống tên người Nga quá, không biết trans đã chuẩn chưa nữa :D). . . Vì Vương phi yêu quý. . . Tổ chức buổi tiệc sinh nhật buổi tối? Cái quỷ gì?"
Tại phòng ăn sang trọng nhất khách sạn Hilton tổ chức bữa tiệc, mời tất cả mọi người trong khách sạn. Có người nói là Hoàng tử Xê-út vì tổ chức sinh nhật cho vợ mình, chỉ cần người có thân phận nhất định đều có thể tham gia. Giang Thần ở khu sang trọng nhất đương nhiên cũng nhận được vẻ mới.
"Ha ha, nếu như đã nhận được thiệp mời rồi, mình cũng không ra tới va chạm xã hội một phen"
Nghĩ tới đây, trên mặt Giang Thần lộ ra một nụ cười hứng thú, đem thiệp mời cất vào trong vi. Đương nhiên, ý của "Va chạm xã hội" ở đây là kiếm xem có “Thứ gì ngon ngon” không ..