Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 78: trở về (2)

Nhưng như vậy thì có lỗi gì? Có tiền vốn là một phần đặc điểm của người. Giống như vẻ đẹp của nàng vậy, nếu như nàng xấu xí, Giang Thần sẽ chịu quen biết nàng sao?

Liễu Dao ôm hai đầu gối, ngồi dựa vào trên giường ở nhà mình.

Đột nhiên điện thoại vang lên, là một cái tên khiến người chán ghét, tên bạn trai trên danh nghĩa Khương Minh.

"Yêu ơi? Đi chơi nơi nào rồi?"

"Nghỉ phép." Liễu Dao lạnh nhạt trả lời.

"Ha ha, sao lãnh đạm như vậy, ngay cả vai diễn cũng không muốn nhận sao?" Ngữ khí người kia rất xem thường người.

"Mệt mỏi."

"Vốn là ta còn có bộ kịch muốn thương lượng với ngươi, làm sao? Không muốn?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh giễu cợt.

"Điều kiện?" Liễu Dao ngáp một cái.

"Đổng Sự Trưởng tập đoàn Lâm Hoa, 35 tuổi, người bỏ vốn chính cho bộ phim này. Ở phòng 502 khách sạn Hâm Nguyên, ngươi đi cùng hắn một đêm."

"Có người đẩy bạn gái cho người ngoài như người sao? Không cảm thấy đầu phát xanh?" Giọng Liễu Dao không khỏi mang theo tự giễu, Khương Minh này đúng là càng ngày càng quá phận.

Nhưng mà lần đi vịnh Tam Á này, mình cũng đã khiến trên đầu hắn xanh mươn mướt? Liễu Dao nghĩ tới nam nhân làm nàng phải lòng kia.

"Ha ha ha ha. . ." Giống như là nghe được chuyện tình rất buồn cười, bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười chói tai, "Lẽ nào ngươi không biết? Ngoại trừ có mấy người hàng hiệu ta không động được, nữ minh tinh truyền thông Vân Hoa người nào không là bạn gái của ta? Được rồi, trả lời một câu thôi, vị trí này ngươi không cần thì sẽ có người khác muốn. Thấy ngươi đáng thương hai năm chưa từng có vai diễn, bố thí ngươi thôi, ngươi còn lên mặt với ta?"

Khương Minh đỡ điện thoại, khóe miệng nhếch lên trào phúng.

Liễu Dao chẳng biết vì sao đột nhiên nghĩ đến Giang Thần, nam nhân kia tuy rằng đoạt lấy nàng, nhưng vẫn cho nàng đầy đủ tôn trọng.

"Há, vậy ta từ chức." Liễu Dao cúp điện thoại.

Bên đầu điện thoại kia, vẻ mặt Khương Minh lộ ra kinh ngạc, nhưng vẻ mặt này lập tức hóa thành trào phúng nồng nặc.

Đã ký kết hợp đồng, ngươi chịu nồi phí bồi thường vi phạm hợp đồng sao?

Lắc lắc đầu, Khương Minh cũng không để ý tới, hắn xưa nay không coi Liễu Dao ra gì, chẳng qua là đạo cụ thôi. Tiếp đó, hắn lại bấm số điện thoại hắn một người "bạn gái" khác. . .

Người có năng lực nhiều lắm, hắn sao lại không hiểu hành động của Liễu Dao? Nhưng mà vậy thì thế nào? Hàng hiệu của công ty ông đây còn không có quá khí, có Đại Minh Tinh cần gì phải dùng tiểu minh tinh? Tình cờ cho ngươi cái vai phụ vui đùa một chút là đủ rồi.

Liễu Dao yên lặng mà nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động nửa buổi.

Nàng đã sớm chịu kiểu sinh hoạt này đủ lắm rồi, hai năm không có nhận được một vai diễn, chỉ có thể nhịn thống khổ. Nghe tỷ muội nói đi vịnh Tam Á có thể ung dung ngồi trên người kẻ giàu có, sau đó tìm tới một ... lối thoát khác, nàng kích động tra duyệt Internet, biết được tràng tiệc tối của khách sạn Hilton kia, cũng có biết mình nên ra tay từ nơi nào.

Trinh tiết cái thá gì, coi như đút chó ăn là được rồi. . .

Sau đó gặp được Giang Thần một thân một mình ra vào tiệc tối.

Sau đó. . .

Liễu Dao yên lặng mà nhìn chăm chú điện thoại di động, vô ý thức dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng ma sát xác.

Giống như là hạ quyết tâm, Liễu Dao hít sâu một hơi.

Hay là, đáng giá đánh cược một lần. . .

Mở ra mục lục thông tin, ở một cột của Khương Minh kia, Liễu Dao yên lặng mà điểm chọn cắt bỏ.

-

-

Trong một phòng ăn sang trọng, Giang Thần lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ đợi. Khi thấy một bóng người mỹ lệ đi vào thì Giang Thần ánh mắt sáng lên, vẫy vẫy tay ra hiệu vị trí cho người kia.

"Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, gọi điện thoại cho ngươi cũng không thèm nhận." Hạ Thi Vũ trừng mắt Giang Thần một cái, dáng vẻ cợt nhả kia của hắn làm cho nàng khi không cảm thấy buồn bực trong lòng.

Mấy ngày qua, Hạ Thi Vũ một mực giúp Giang Thần xử lý chuyện của công ty, không ít tiêu dùng trong đó đều là bản thân nàng đào tiền trong túi mình. Vì xử lý thỏa đáng nhiệm vụ mà Giang Thần giao cho nàng, nàng còn tìm luật sư, còn chạy tới cục công thương, chạy tới ngân hàng, thậm chí dựa theo yêu cầu của Giang Thần, ngay cả địa điểm làm công cũng tiến hành đi tới hiện trường khám tra.

Kết quả hắn hay rồi, giống như chưởng quỹ chỉ hơi vung tay, việc gì cũng đều thảy lên trên người nàng, tự mình thì lại đi chơi.

Hít sâu một hơi, Hạ Thi Vũ cuối cùng vẫn nhịn được không có bạo phát.

"Đừng kích động như thế, lần sau mang ngươi đi cùng, phong cảnh vịnh Tam Á thật sự rất tốt." Da mặt Giang Thần rất dày mà cợt nhả nói.

". . . Đây chính là công ty của ngươi, bản thân ngươi nói thế nào cũng phải lộ mặt một cái chứ. Buổi chiều đi cùng ta tới cục công thương một chuyến, văn kiện và đủ thứ việc khác ta đã xử lý tốt, toàn bộ đều ở trong túi hồ sơ này. Ngươi cẩn thận kiểm tra một chút." Hạ Thi Vũ đặt hồ sơ túi ở trên bàn, không thèm đếm xỉa đến Giang Thần.

"Ngươi cực khổ rồi." Giang Thần không có cầm lấy hồ sơ túi, mà rất chân thành nhìn khuôn mặt Hạ Thi Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK