Chương 76 : Hưởng thụ cuộc sống (3)
Có một số chuyện đương nhiên sẽ khiến cho con gái vô cùng thoải mái. Liễu Dao đương nhiên sẽ không cự tuyệt lời mời của Giang Thần.
Khiêu khích liếc nhìn Giang Thần một cái, Liễu Dao đưa ngón trỏ móc vào cổ áo Giang Thần, kéo hắn tới nhà vệ sinh yên tĩnh ở đại sảnh.
“Ở đây sao?” Mặc dù là hỏi thăm, nhưng Giang Thần đã cười tà rồi sờ lên vùng eo của Liễu Dao,
“Dâm tặc. Cẩn thận em kêu cứu đó" Liễu Dao trừng mắt nhìn Giang Thần một cái rồi khóa cửa lại giống như tự chui đầu vào rọ.
Số lượng người ra vào ở đây rất thấp. Nhà vệ sinh ở đại sảnh có rất ít người dùng. Hơn nữa bây giờ là buổi sáng, mọi người đều ở trong phòng hoặc ra ngoài bãi biển. Vì là nơi riêng tư, cho nên cũng khỏi cần lo lắng về vấn đề camera. Hoàn cảnh đặc thù khiến Giang Thần cảm nhận được một sự kích thích khó tả. Trái lại, gương mặt Liễu Dao đỏ bừng. Bây giờ cảm giác của cô cũng giống như vậy.
“Em phải ngậm chặt miệng đó nha" Ghé sát vào vành tai Liễu Dao, Giang Thần cười đểu rồi nói nhỏ, tay đỡ lấy bắp đùi đẹp đẽ thon dài...
Đâm vào hang động.
Khi hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đã là 2 tiếng sau. Giống như có chút trách móc Giang Thần, bắp chân của Liễu Dao mềm nhũn ra, phải dựa nửa người vào vai của Giang Thần.
“Đổ biến thái. Anh không thể nhẹ nhàng hơn một chút được à.."
“Ha ha. Bộ dạng vừa vịn tường vừa che miệng của em thật là đáng yêu" Giang Thần bật cười, tránh né bàn tay nhỏ bé của Liễu Dao đang chạm vào eo mình và đùa nghịch nó trong lòng bàn tay.
Trong mắt người khác, hai người giống như một cặp đôi ngu ngốc, có thể tán tỉnh nhau bất cứ lúc nào.
Chẳng biết tại sao, Liễu Dao đột nhiên cảm thấy sống mũi hơi tê
“Nếu như... Em... Để xem"
“Có chuyện gì sao? Đừng ngại, cứ nói anh nghe xem nào" Giang Thần mỉm cười nhìn Liễu Dao đang do dự không biết nói gì.
“Không cần, Liễu Dao đột nhiên nghiêng mặt qua, nở một nụ cười. Nụ cười chói lóa đó có của cô khiến cho Giang Thần bỗng có chút ngây đại.
Không phải là bởi vì đẹp.
Mà nụ cười đó gợi lại cho Giang Thần nhớ lại thời cấp ba của mình.
Cái thời còn ngô nghê, vô lo vô nghĩ ấy. Chỉ cần chăm chỉ học tập là có thể được công nhận. Chỉ cần chơi bóng rổ giỏi là sẽ được yêu thích.
Giang Thần nhớ nụ cười đó thuộc về Trần Nhạc Nhạc trong phim. Một cô gái không buồn không lo, để lại cho nam phụ tiếc nuối và sự hối hận vô bờ...
Có phải quá nhập vai rồi hay không ... Phụt, mình đang nghĩ gì vậy.
"Em là một cô gái rất thích tiền. Em biết cánh đàn ông các anh rất ghét loại đàn bà không có tự ái này" Liễu Dao nói khẽ , tay vẫn nắm chặt tay Giang Thần. Nhưng cô dừng lại, không để Giang Thần thấy được biểu cảm của mình.
“Đó chỉ là một lựa chọn trong cuộc sống mà thôi. Anh cũng không ghét em? Giang Thần nhẹ nhàng nói. Câu này không phải hắn nói dối.
“Nhưng mà không thể chấp nhận được, đúng không?" Liễu Dao đột nhiên quay đầu lại.
Giang Thần để ý thấy hình như đôi mắt cô ấy hơi đỏ lên.
... Là diễn hay sao?
Nhưng mà Giang Thần cũng không có ý định thay đổi suy nghĩ của mình, thở dài rồi chuẩn bị nói rõ ràng.
“Không cần phải nói nữa đâu," Nhưng mà Liễu Dao đột nhiên nhoẻn miệng cười rồi xoay người lại, lướt tới trước mặt rồi hôn vào môi của hắn một cái. Trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Thần, cô tự mình bước tới phía trước, “Em biết ... Hơn nữa, một cô gái như em không xứng đối với anh. Nhưng mà... Em vẫn có chút nhỏ nhen, không cam tâm.”
Bởi vì đi thẳng về phía trước nên Giang Thần không thể thấy được biểu cảm trên mặt của cô. Liễu Dao gượng cười, tiếp tục lẩm bẩm mà nói.
“Nếu, ý em là nếu... Nếu như chúng ta gặp nhau vào 2 năm trước, khi đó em chưa đi đóng phim thì anh có yêu em không?".
“Nếu như khi đó anh thích em, liệu em có lựa chọn anh không?" Cô ấy nói như thế khiến Giang Thần nhớ lại người khiến hắn phải xem bộ phim ( Năm Đó) kia.
Thật sự là quá giống...
Câu hỏi trực tiếp đến nhạt nhẽo của Giang Thần khiến Liễu Dao cảm thấy chút xao động. Xoay người, cô để lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Cô hiểu ý bên trong lời nói của Giang Thần.
“Đại khái... Là điều không thể"
Câu trả lời rất thành thật.
Liễu Dao chẳng biết tại sao mình lại nhớ tới thời đại học của mình, nhớ tới người con trai từng bày 99 cây nến đỏ thành chữ “Liễu Dao anh yêu em” kia. Khi đó, trong chớp mắt cô cũng có chút động lòng, nhưng cô vẫn cự tuyệt hắn. Bởi vì hắn không thể nào đem lại cho cô một cuộc sống như cô mong muốn. Cô đem lần đầu tiên của mình trao cho tên đạo diễn để đổi lấy vai diễn một nhân vật nữ phụ. Cô cũng không cảm thấy hối hận, vì điều này mang tới cho cô cát-xê tận 80 ngàn tệ, cộng thêm một chiếc vé tiến vào thế giới Showbiz....
Mà thời khắc này, cô lại có chút hối hận...
Chẳng biết tại sao, ở trong mắt cô, hình ảnh Giang Thần vậy mà trùng hợp với người con trai mà trước kia cô đã từng cự tuyệt.
Hai năm trước... Nếu một người không có gì cả như Giang Thần thổ lộ, chỉ sợ cô chẳng thèm nhìn lấy hắn một lần. Không có đúng sai gì cả. Chỉ có sự lựa chọn mà thôi.
“Nếu như có được kì nghỉ hiếm có, vậy thì sao phải nghĩ tới những vấn đề này làm gì cho đau đầu... Giang Thần nói nhỏ, cắt đứt mạch suy nghĩ của Liễu Dao.
“Ừm... Đúng là vậy... Vậy thì chúng ta cùng nhau hưởng thụ bãi biển nhé”
Một nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên mặt Liễu Dao.
Nụ cười kia rất đẹp.
Chỉ là, một giọt lệ óng ánh nơi khóe mắt lặng lẽ rơi xuống và hòa vào trong cát.
So với tiếng sóng rầm rì nơi phương Nam này, nó chẳng là gì cả...
(có chị em phụ nữ nào đọc được cái này thì đừng từ chối người khác tỏ tình nhé, kẽo có ngày hối hận như Liễu Dao đấy :D)
Đôi lời dịch giả : Mong các độc giả đọc truyện còn dư Ngọc Phiếu thì đẩy cho truyện để truyện được lên bảng xếp hạng giúp dịch giả có động lực ra chương nhanh hơn. Đa tạ.