Chương 96: Nội Quyển (1)
Mở nắp cống ra, Giang Thần móc đèn pin ra soi rọi phía dưới, sau khi xác nhận an toàn, liền không chút do dự mà nhảy vào.
Đi một mình ở nơi như thế này, thật là có chút âm trầm. Có điều uy hiếp lớn nhất đã bị thanh trừ hết, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên đi, Giang Thần cũng không có biểu hiện rất khiếp đảm. Đem súng trường treo ở bên hông, Giang Thần không nhanh không chậm đi về phía Đệ Lục Quảng Trường.
Giữa đường đi qua bộ lạc ăn thịt người kia, trên mặt Giang Thần theo bản năng lóe qua một tia căm ghét và buồn nôn. Có điều cái hang động kia đã bị hỏa thiêu sạch sành sanh, cũng không có di lưu lại vật bẩn thỉu gì.
Điểm này rất trọng yếu, bởi vì mùi thối của thi thể sẽ đưa tới các loại quái vật như con chuột biến dị. Một hai con chuột là không đáng sợ, thế nhưng đụng với quần thể chuột. . .
Dọc theo đường đi rất an toàn, chỉ là có chút tẻ nhạt.
Lúc Giang Thần đẩy ra nắp cống, gặp lại ánh mặt trời đã là chuyện sau 5 giờ.
"Hô. . ." Hít một hơi không khí mới mẻ thật sâu, Giang Thần đánh dấu hiệu an toàn trên bản đồ điện tử trên máy vi tính, sau đó lại cất nó đi.
Đường nước ngầm trong tận thế mặc dù là rất nhiều, nhưng kết cấu rắc rối phức tạp này cũng quyết định độ nguy hiểm. Đang đến gần phía trước, ngươi vĩnh viễn không biết bên trong góc tối ẩn giấu thứ gì. Có thể là sào huyệt của thứ gì đó? Cũng có thể là hang động của Thực Nhân tộc?
Đoạn đường này Giang Thần cũng chỉ dám dọc theo đường đi mà hắn và Tôn Kiều đi lần trước, khi đi tới phía sau một khu chưa thăm dò thì Giang Thần càng căng thẳng thần kinh hơn.
Giang Thần rời khỏi đường nước ngầm, rất cẩn thận kéo mũ trùm, hắn không rõ ràng Hôi Cổ dong binh đoàn có phải là còn nhằm vào hắn, hết thảy đều phải đợi tiến vào sau cánh cửa kia mới có thể an toàn hơn.
Không có dừng lại lâu, Giang Thần trực tiếp đi đến phía cửa lớn của Đệ Lục Quảng Trường.
Vẫn là quy tắc cũ.
Thân mặc đồng phục binh lính tác chiến màu đen đi tới trước mặt Giang Thần, ra hiệu Giang Thần đưa ra ID thân phận, sau khi đối chiếu qua có ghi chép phạm tội hay không, binh sĩ rất nhanh liền cho Giang Thần đi qua.
In vào mi mắt Giang Thần vẫn là xóm nghèo rách nát kia, còn có những dân chạy nạn kia. Có điều giờ khắc này Giang Thần cũng không có đi trực tiếp đi mua người, hắn đã hiểu được quy củ mua bán người nơi này, tất cả bán ra đều là chút tội phạm hoặc là người mất đi giá trị lao động.
Nhưng mà hai loại người này Giang Thần cũng không muốn, hắn mong muốn là một nhóm người tay chân sạch sẽ, chí ít có thể thành thật một chút.
Lần này, Giang Thần không có lựa chọn đi thị trường, mà là lựa chọn đi khu công nghiệp bên cạnh mướn cái nhà kho trước, lấy ra những thịt hộp và bánh bích quy áp súc trong không gian chất đống ở trong nhà kho. Sau đó, Giang Thần mới đi thẳng tới nơi giao dịch.
Nếu là giao dịch "Đại tông thương phẩm", dĩ nhiên là phải tìm hàng chính hãng. Huống hồ, ngoại trừ người, lần này Giang Thần còn muốn mua chút đồ vật bình thường trên thị trường sẽ không bán ra.
"Xin lấy ra ID, tiên sinh." Vẫn là câu hỏi dò thông lệ kia.
Dưới vách tường bê tông cao vót là cửa sắt gia cố. Phòng hộ của Nội Quyển cao hơn vòng ngoài hông chỉ một cấp bậc, Giang Thần cũng có vinh hạnh nhìn thấy một phen phong thái trong thành này.
Sau khi thanh toán một điểm Á Tinh, sau đó đặt toàn bộ vũ khí trên người đặt lên trạm, Giang Thần đi qua trạm kiểm tra.
Sau cửa là một chiếc xe tăng Tri Chu ba nòng pháo, món đồ kia mang theo bánh xích có cảm giác rất khoa học viễn tưởng. Đội tuần tra thỉnh thoảng đi ngang qua cũng đều là tinh nhuệ, giáp nano màu than đen bảo vệ súng trường. Nghe Tôn Kiều nói, binh lính Nội Quyển mới là sức mạnh nòng cốt của Đệ Lục Quảng Trường, phần nhiều là do người của Đệ Lục Quảng Trường thực sự khống chế "Mười người hội ủy viên" tạo thành tư binh. Mà những dân binh vòng ngoài kia, tuy rằng trang bị cũng tàm tạm, nhưng là thuộc về tài sản chung của Đệ Lục Quảng Trường, tính chất hoàn toàn khác nhau.
Giang Thần âm thầm tặc lưỡi một bên suy tính hay là cũng mua thêm vài món trang bị như vậy, một bên đi về phía khách sạn mục tiêu.
Dọc theo đường đi, Giang Thần cũng gặp được không ít người đi đường. Có người nói người tài năng ở bên trong Nội Quyển ngoại trừ nhân viên kỹ thuật cao cấp của Đệ Lục Quảng Trường, chính là ông chủ dong binh đoàn giàu có, hoặc là nhà đầu tư giàu có mua sắm sản nghiệp ở Đệ Lục Quảng Trường. Nói đơn giản, nơi này cũng chính là khu nhà giàu.
Nơi này đáng nhắc tới chính là, dong binh đoàn đồn trú ở Đệ Lục Quảng Trường không giống đoàn thể ‘bán Binh bán Phỉ’ du đãng ở đất hoang, đa số bọn họ và dân binh Đệ Lục Quảng Trường gánh vát nhiệm vụ phòng vệ, sau đó thông qua thỏa thuận phòng vệ thu được tiền thuê, tình cờ cũng sẽ bị phái đi ra bên ngoài chấp hành nhiệm vụ đặc thù, hoặc là đảm nhiệm hộ vệ đội buôn. Thuê dong binh đoàn ở Đệ Lục Quảng Trường không cần lo bị cắn ngược lại một cái, dù sao tiền bảo hiểm kia cũng không phải là trong trắng gì.
Các bạn có Ngọc Phiếu hãy đề cử cho truyện nha .