Chương 51: Gặp lại người cũ
Chỉ cần chịu đến gần, mình cũng có thể câu được kẻ ngốc. . . Hơn nữa, người đàn ông này so với “bố đường” già khú còn đẹp trai hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, nhịp tim Tô Phỉ không khỏi đập mạnh.
"Ha ha, không" Ngoài dự liệu của Tô Phỉ, người đàn ông kia chỉ nhìn cô một cái, sau đó cười lắc lắc đầu từ chối cô.
"Để thanh xuân của mình cho người có ý nghĩa hơn đi"
Nói xong, Giang Thần đi mà không quay đầu lại, để Tô Phỉ đứng sững sờ tại chỗ.
Cô gái kia, cho rằng ta bị điên hay sao.
Giang Thần cười cợt, không để ý tới ánh mắt xung quanh, loạng choà loạng choạng mà dọc theo văn đường đi dạo lung tung không có mục đích. Cơ thểtrao đổi chất nên tốc độ đào thải rượu ra khỏi cơ thể nhanh hơn nhiều so với người bình thường. Giang Thần rất hưởng thụ cảm giác nâng nâng này, nếu như có khả năng, hắn còn hi vọng cồn ở trong người lâu lâu một chút.
Vừa nãy tại sao hắn lại từ chối mỹ nữ
Đơn giản vì Giang Thần hiện tại không có hứng thú. Mặc dù dung mạo không tệ, nhưng so với Tôn Kiều còn thua rất nhiều . Đối với chuyện giả vờ là 13 tuổi, chỉ là nhất thời nói ra mà thôi.
Màn đêm dần dần buông xuống, nhưng nhịp sống của thành phố này mới bắt đầu.
Dòng người qua lại dưới ánh đèn đường như mắc cửi, khiến Giang Thần đang muốn tìm chỗ yên tĩnh phải bực mình.
Nơi này thực sự quá ồn ào. . . Mấy ngày còn lại, nên tìm một nơi nào đó yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Trong lòng dự tính như vậy, Giang Thần bắt đầu đi bộ về hướng con phố ít người, vô tình bước vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh."Đến lúc phải về rồi hạ?"
Rượu gần như đã hoàn toàn tỉnh rồi, Giang Thần đi bộ lung tung không có chủ đích, nhìn bầu trời đêm mà nói.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một cái bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt của hắn, khiến hắn không khỏi sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ kì quái.
Hạ Thi Vũ, tốt nghiệp từ đại học Vọng Hải, khoa quản trị kinh doanh. Có cả tài và sắc, cô nghiễm nhiên trải qua bốn năm đại học trong sự ca ngợi và ngưỡng mộ của vô số người, và rời khỏi khuôn viên trường với tấm bằng xuất sắc.
Cuộc sống quả thực trái ngược hoàn toàn với Giang Thần, mặc dù hai người cùng học ở một trường đại học.
Tuy vậy, vì lí do gia đình nên cô không thể học tiếp cao học, mà lựa chọn làm việc tại một tiệm bán quần áo. Bởi vì năng lực xuất chúng, nên cô dễ dàng được thuê làm giám đốc cửa hàng vốn nằm trong khu vực phồn hoa. Không thể nghi ngờ việc đây là một nền tảng tốt để người phụ nữ tài năng này thể hiện những tham vọng của mình.
Đúng là như vậy, Hạ Thi Vũ vừa mới nhậm chức liền liên tục triển khai hàng loạt hành động, khiến lượng tiêu thụ của tiệm bán quần áo tăng lên một bậc. Cũng chính bởi tác phong nghiêm chỉnh đó mà cô đã đạt được danh hiệu mỹ nhân băng giá trong giới đồng nghiệp nam, và danh xưng khốn nạn hôi hám trong giới đồng nghiệp nữ. . . Khặc khặc, lòng ganh tỵ, mọi người đều có, đối với đồng nghiệp còn nhiều hơn.
Không chỉ thành công trong sự nghiệp, nghe nói cô còn có một người bạn trai rất yêu thương chiều chuộng. Người bạn trai này đều đưa đón cô mỗi khi tan làm. Chỉ có điều cô gái này có tầm mắt rất cao, không cho bạn trai có thể động vào một sợi lông của mình. Vì vậy, đồng nghiệp và Giang Thần thường hay trêu đùa sau lưng cô ta, rằng có phải vị trưởng phòng này kinh nguyệt thất thường hay không...Nhưng mà bi kịch liền phát sinh như thế, cũng chính là họa là từ miệng mà ra.
Tin đồn cuối cùng cũng được Hạ Thi Vũ tình cờ nghe thấy, và cũng bị cô tra ra “kẻ cầm đầu”. Kết cục Giang Thần có thể tưởng tượng được. . .
Chỉ cần mắc một vài lỗi nhỏ, cô sẽ đuổi Giang Trần ra khỏi nơi mà hắn đã làm việc suốt một năm.
Giang Thần đến lúc này vẫn còn nhớ vẻ mặt lúc đó của cô ta, sự lạnh lùng và giễu cợt.
Nói trắng ra, con người dù gì cũng là con người. Dù vị tha, chí công, vô tư. Nhưng đôi khi, do cảm xúc thôi thúc, họ sẽ hành động không phù hợp với hành vi thường ngày của mình. Đương nhiên, Giang Thần không phủ nhận mình có lỗi, chỉ có điều bởi vì một câu chuyện cười mà đem hắn sa thải, thực sự khiến hắn cảm thấy có chút phẫn nộ. Ai sẽ ổn khi chỉ dựa vào một chút chuyện nhỏ mà không buông tha? Nhưng mà Hạ Thi Vũ không cho phép, cô đã quen hưởng ánh mắt khát khao và mong ước từ đàn ông rồi. Cô có thể không quan tâm ánh mắt đàn bà, nhưng cũng không cách nàokhoan dung với đàn ông "Không cung kính" với cô.
Đây chính là nhược điểm trong tính cách của nàng, hay còn gọi là kém cỏi.
Lúc đó Giang Thần thậm chí còn có những ý nghĩ cực đoan. Chỉ có sau khi uống rượu giải sầu một hồi, hắn lại lấy lí do “không đáng” mà gạt cái ý tưởng hư hỏng đó qua một bên.
Dù sao vẫn cần phải tiếp tục sống, đây là xã hội pháp trị, không phải nơi mà con người thích làm gì thì làm.
Ngược lại về phía Hạ Thi Vũ, cô vẫn là người quản lí như trước. Tiệm bán quần áo vẫn hoạt động cho dù có mất đi một người nhỏ bé.
Nhưng sự việc đâu chỉ kết thúc đơn giản như vậy.
Năng lực là một chuyện, bằng cấp là một chuyện, nhưng lòng người lại là một chuyện khác.