Mục lục
Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Bị theo dõi

"Anh có biết phòng VIP là như nào không?" Đi giữa khu chợ đông đúc, Tôn Kiều đột nhiên mở miệng hỏi.

"Hả? Là nơi giao dịch những món hàng giá trị lớn?" Giang Thần ngẩn người, không hiểu tại sao cô ta lại hỏi cái này.

"Xì xì, " Tôn Kiều đột nhiên ôm bụng cười cợt, rất không có phong độ cười cợt, "Quả nhiên là anh không biết."

"Đùa không vui, tôi đã căng." Giang Thần nhìn Tôn Kiều nói.

Cười một lúc, Tôn Kiều hé bờ môi đỏ ghé sát vào bên tai hắn, trên mặt mang theo một vệt trêu tức.

"Là nơi cung cấp dịch vụ đặc biệt."

Giang Thần cảm giác lỗ tai của chính mình bị thổi một hơi, da đầu không khỏi tê dại một cơn. Có điều hắn đã sớm quen thuộc với những trận đùa bất ngờ của Tôn Kiều, đương nhiên sẽ không đỏ mặt nhảy ra như trước đây, thay vào đó là bộ mặt vui sướng hưởng thụ.

"Anh có giận khi em phá hỏng chuyện tốt không?" Tôn Kiều trêu ghẹo hỏi, "Nếu như em đứng ở bên ngoài, cô ta không chừng sẽ cho anh nguyên một “combo phục vụ”. Có lẽ cô ta lúc này vẫn còn chửi thầm em vì ngáng chân chuyện làm ăn đó."

"Sao mà giận được, tôi thích em hơn nha." Giang Thần cũng cười xấu xa ghé sát vào vành tai Tôn Kiều, thổi nhẹ trả thù.

". . ." Hai gò má Tôn Kiều đỏ lựng, nói cho cùng cô vẫn chỉ là thiếu nữ mới nếm trải sự đời. Tuy tự xưng là chị, nhưng thực tế tuổi tác cũng không lớn hơn Giang Thần bao nhiêu.

Đột nhiên, hai mắt cô nheo lại.

"Có người theo dõi."

"Ai?" Giang Thần sững sờ, theo bản năng mà muốn quay đầu lại.

"Đừng quay đầu lại, giả vờ như không biết gì cả. Không ai dám ra tay ở chỗ này, đối phó những con chuột này em tự có biện pháp, thưa ông chủ của em." Tôn Kiều cười cợt, cắn lỗ tai Giang Thần mà nói. Trong mắt người ngoài, trông hai người họ như một cặp đôi trẻ đang tán tỉnh nhau.

Bởi vì có người theo dõi, hai người đương nhiên tăng tốc độ lên không ít.

Tôn Kiều trực tiếp đưa Giang Thần đến một nơi có kiểu dáng giống như bệnh viện. Sau khi đi vào hắn mới biết, đây là nơi bán ra các loại vắc xin phòng bệnh cùng thuốc biến đổi gien.

Sau khi thanh toán tổng cộng 55 Á Tinh, bác sĩ đeo khẩu trang mới tiêm vào cánh tay cho Giang Thần. Trong mũi tiêm đó là vắc xin loại T, được dùng cho việc ngăn ngừa nhiễm trùng do tác động của xác sống. Một mũi khác là thuốc cường hóa loại C, theo như lời giới thiệu của bác sĩ, đại khái nó có thể tăng cường sức mạnh của những múi cơ, tăng phản xạ thần kinh, cường hóa xương cốt lên tới 10 -25 điểm. Tác dụng của mũi tiêm sẽ dần phát huy tác dụng trong vòng ba ngày.

Trong này cũng bán không ít những loại thuốc hữu dụng, Giang Thần cũng chọn mua một số loại. Những thứ này thuốc cải thiện sức mạnh cơ thể. Dù sao thực lực mới là tiền đề để bảo vệ của cải, cũng không thể nào cứ trốn mãi sau lưng Tôn Kiều được?

Tuy rằng Giang Thần đúng là rất muốn như vậy. So với việc thuê người đối chiến thì thể hiện phong độ của bản thân vẫn ngầu hơn, khặc khặc. . .

Tiếp theo, hai người tới kho vũ khí bổ sung đạn dược. Khẩu súng trường Sirius mà Tôn Kiều sử dụng là pin loại C. Để sạc đầy 5 băng đạn tốn mất 1 viên Á Tinh.

Súng trường PK200 trong tay Giang Thần sử dụng đạn súng trường 7. 62 MM thì lại đắt hơn một chút, 360 phát đạn tổng cộng tiêu tốn 4 điểm Á Tinh. Tuy rằng Tôn Kiều có phần xót của, nhưng Giang Thần đúng là rất phóng khoáng trực tiếp thanh toán.

Đồ hộp đổi súng đạn, nghĩ như thế nào cũng là rất lời nha!

Đương nhiên, không thể quy chụp điều đó ở nơi “mọi rợ” này.

Trên vùng đất hoang tàn, không thể nghi ngờ vũ khí laser là lựa chọn hoàn hảo phù hợp với kinh tế. Súng trường laser thuận tiện chiến đấu trong phạm vi ngắn, phù hợp với đại đa số địa hình đô thị hiện nay. Chỉ cần không phải là súng laser công suất cao thì việc tiêu hao năng lượng là rất thấp. Sirius trên tay Tôn Kiều mà nói, tầm sát thương không quá 400 mét, vượt quá 400 mét sẽ giảm đi sát thương. Thế nhưng, một viên pin loại C đủ để bắn ra 200 viên đạn. Nếu như không phải suy nghĩ về nhiệt độ tạo ra từ nòng súng, thứ này thậm chí còn có thể tạo ra hỏa lực tương đương với một khẩu súng máy.

Đối với vũ khí động năng, ưu điểm của nó chính là tầm xa. Sức công phá của loại đạn cũng không bị suy giảm đáng kể, lại còn hoàn toàn vô hiệu hóa khiên năng lượng. Đối với súng trường tấn công PK200, vũ khí tiêu chuẩn của PCA mà nói, có thể sử dụng để bắn tỉa từ tầm xa với dụng cụ là ống ngắm 8x. Tuy rằng có chút hoang phí khi Giang Thần sử dụng, nhưng không thể nghi ngờ nó là thứ phù hợp với hắn nhất.

Độ tin cậy của vũ khí động năng hơn nhiều so với vũ khí laser. Một cái Lựu đạn EMP đã có thể làm vô hiệu súng trường laser, nhưng súng trường động năng vẫn có thể tiếp tục xả đạn. Nếu như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Tôn Kiều là người xử lí vũ khí laser trục trặc, nhưng Giang Thần cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

"Đêm nay chúng ta ở lại đây." Tôn Kiều nhìn mặt trời đang dần lặn, sau đó hững hờ nhìn lấy mấy kẻ bám đuôi.

"Nhưng mà. . ." Giang Thần nhíu nhíu mày, cảm giác bị theo dõi thật không thoải mái chút nào.

"Đúng là buổi tốt thật sự rất nguy hiểm, " Tôn Kiều thản nhiên nói, đồng thời trên môi nở một nụ cười lạnh lẽo, "Nhưng đồng thời cũng mang lại nhiều cơ hội."

Xem ra đêm nay nhất định có mấy người đen đủi không qua khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK