Chương 17: Quảng trường thứ sáu
Nền văn minh là sự kết tinh của lịch sử, hữu ích cho việc nâng cao sự thích nghi và tăng cường thế giới quan của con người, phù hợp với những mục đích tinh thần mà con người theo đuổi, được đại đa số mọi người tán thành và tiến thu, phát minh sáng tạo.
Điều đáng nói ở đây là nơi này có tồn tại một nền văn minh.
Chỉ là nó đang phát triển biến dạng mà thôi.
Nếu như dùng một từ để tóm tắt trình độ khoa học kĩ thuật ở đây, vậy thì là “hổ lốn”. Bạn có thể thấy những người lính đánh thuê với khẩu súng trường đeo trên eo đang thẫn thờ với điếu thuốc tại điểm tuyển quân, cũng như những thương nhân sử dụng máy tính ba chiều để kiểm đếm hàng hóa. Những người cụt tay cụt chân không hiếm, có kẻ chống gậy, trong khi những người khác mang chân giả cơ học nhanh nhẹn hơn chân thật.
Nếu như dùng một từ để khái quát mức sống của người dân nơi này thì. . . Cũng là “hổ lốn”.
Nam nữ gầy tới lòi xương thì đâu đâu cũng có. Bởi vì quá đói nên đến rên rỉ than đói cũng không đủ sức. Những người lính mặc quân phục tuần tra trên đường phố đem súng đi thành nhóm ba người. Không nhìn dân đói, đồng thời cũng không nhìn mấy tên xã hội đen bên đường.
Giống như một cái máy, không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của họ sau cặp kính râm đen.
"Tính trung lập tuyệt đối. Đây là nền tảng của quảng trường thứ sáu trên vùng đất hoang này. Nơi này pháp luật rất đơn giản, giết người và trộm cướp sẽ bị giết, giao dịch trốn thuế sẽ bị trục xuất, cố tình làm bị thương sẽ bị giam cầm." Tôn Kiều thuận miệng giải thích cho Giang Thần, một người không quen với nơi này.
"Thế tại sao người kia không bị giết đi?" Giang Thần nuốt nước bọt, dùng ánh mắt khó tin nhìn một vị tên nam nhân dùng gậy gỗ đánh chết một người đang đói khát và không có sức lực phản kháng. Giống như nhận thấy được ánh mắt của Giang Thần, anh ta còn nhếch miệng hướng về Giang Thần cười thân thiện.
"Đó là một tên thanh tra, phụ trách xử lý tử thi trong khu ổ chuột." Tôn Kiều trả lời với giọng điệu quen thuộc. Nhưng Giang Thần có thể cảm giác được, cô ấy cũng rất không thích nơi này.
Người phụ nữ kia rõ ràng còn sống sót. . .
"Ở bên trong quảng trường thứ sáu sẽ sạch sẽ hơn. Nhưng nếu như muốn tiến vào phải cần một chút điểm á tinh để đổi. Chúng ta tới nơi này chỉ là vì giao dịch một chút đồ có ích, vì lẽ đó nên ở chợ phía ngoài là đủ rồi." Tôn Kiều chuyển hướng cái đề tài này.
". . ." Giang Thần im lặng gật gật đầu.
Một nền văn minh suy đồi.
Khu vực chợ cũng rất hỗn độn. Nhưng nếu so với khu ổ chuột khi nãy vẫn là khá hơn rất nhiều.
Những tên ăn trộm bị bắn chết hoặc những tên tội phạm không thể mở mắt được nữa bị vứt trực tiếp ra đống rác, đợi buổi tối sẽ có thanh tra đem ném tới "Nông trường" trộn cùng với "Mỡ", chế thành phân bón cho cây trồng.
Những “Tên trộm" có tiếng thì bị đóng đinh lên ván gỗ và sơn lên người Formalin (một dd nước của Formanđehit, không màu và trong suốt, có tính ăn mòn).
"—— Roger Gilson, bí danh Lợi Trảo Lang. Từng ba lần giết người ở quảng trường thứ sáu, bị đội trị an bắn chết bên trong đường ống cống."
Nhìn kỹ, danh tính của người chết vẫn còn được khắc rõ trên tấm gỗ.
Tên này nhìn qua thì là người nước ngoài, nhưng mà điều này cũng không có gì kì lạ cả. Quân đội của NATO đã từng đổ bộ vào nơi này, không ít người ở lại nơi đây.
Trước cổng chợ, hai người kinh doanh ăn mặc sạch sẽ đang cò kè mặc cả vô cùng gay gắt. Cuối cùng có vẻ là rốt cục cũng đạt được sự đồng thuận và cùng nhau kí tên vào bản cam kết. Dưới sự chứng kiến của một tên quản lí của chợ, một bên lấy ra Á Tinh ném ra nơi kiểm kê, bên còn lại từ trong lều vải thuê kia kéo mười sợi dây buộc vào mười người phụ nữ.
Không sai, là lôi ra ngoài.
Trên chiếc cổ trắng tinh tế của mỗi cô gái này đều mang một cái khóa điện, ánh mắt đờ đẫn thuận theo lôi kéo.
Sắc đẹp của những nữ nhân kia đều coi như không tệ. Da thịt trắng nõn nà giống như em bé được thổi phồng lên. Nhưng trên mặt của họ được xăm những mã vạch để tiện cho việc trao đổi như một món hàng.
Có vẻ như đã mãn nguyện với những món “hàng” trước mặt, thanh toán Á Tinh xong, tên lái buôn kia chỉ huy cấp dưới của mình đem những cô gái ấy lên xe, rồi phóng đi khỏi chợ.
"Khách sạn Tân Duệ." Híp mắt nhìn xe vận tải này đã chạy rất xa, Tôn Kiều chậm rãi mở miệng nói ra.
Giang Thần để ý, hai bàn tay Tôn Kiều đã vô thức nắm chặt lại từ lúc nào.
"Khách sạn?"
"Chỉ có điều đó là một ổ mại dâm." Tôn Kiều nhẹ nhàng gắt một cái, "Ở trong đó phục vụ đầy đủ các loại “Dịch vụ”. Cụ thể là phục vụ cái gì thì anh cũng đều hiểu. Ở nơi đó, phụ nữ chỉ là một vật phẩm không hơn không kém. Mọi tư tưởng đồi bại biến thái đều có thể tìm thấy ở đó. Tôi ở quán rượu trấn Liễu Đinh từng nghe một tên não nhũn bên trong khách điếm đó làm thịt một người phụ nữ ra sao. . . Làm thịt theo đúng nghĩa đen của nó."